Cân Cả Thiên Hạ

Chương 543: Chương 543: Đi sâu vào bên trong thế giới bị lãng quên dưới lòng đất




Ba ngày sau, bên trong quỷ cốc.

Âm vụ sau ba ngày cũng không có hiện tượng suy giảm gì cả, vẫn cứ cuồn cuộn như những đám mây lúc trời sắp mưa, việc này Xuân Đức có vội cũng không làm gì được dù sao Hắc Ám Ma Thụ vẫn đang làm việc hết công suất của nó. Lấy tầng 2 không gian vong linh làm nơi chứa nên lúc này khắp cả không gian vong linh đều đã bị bao trùm bởi âm vụ kia.

Trong những ngày này cũng có vài rất nhiều người từng ghé qua quỷ cốc nơi đây nhưng đại bộ phận đều là đứng ở bên ngoài quan sát một chút rồi rời đi nhưng cũng có mấy kẻ thích tìm kích thích lại tiến vào sâu bên trong. Xuân Đức thấy có kẻ nào tới thì liền giết khỏi cần nói nhiều, dù sao nơi đây cũng là Thiên Âm Tông không nên làm chuyện lộ ra sẽ mất lòng nhau.

Tuy hắn bây giờ không ngán bố con nhà ai cả nhưng nếu không cần phải đánh nhau thì tốt nhất nên tránh( Vì sao lại nên tránh, vì đơn giản là cái lợi không đủ.)

***

Ngày thứ 10.

Đến ngày thứ mười thì Xuân Đức lần đầu tiên gặp phải sinh vật sống trong âm vụ kia. Bọn nó không có thật thể nhìn giống huyết ma 70% nhưng một khi công kích thì lại có thể ngưng thực ra đôi bàn tay sắc như dao cạo.

Hỏi Vô Địch thì hắn nói đây là Quỷ Linh cấp thấp, loại này thường xuất hiện ở quỷ vực. Thực lực của đám quỷ linh này cũng rất thấp chỉ tương đương với Nguyên Anh kì, dù có gãi ngứa cho hắn cũng không đủ.

Nhưng Xuân Đức phát hiện một điều, đám Quỷ Linh này chính là lương thực nuôi Huyết Ma rất tốt, Huyết Ma cũng rất thích loại thức ăn này. Theo hắn quan sát thì Huyết Ma thôn phệ chưa tới một vạn con quỷ hồn này thì mức độ phát triển đã tăng lên trên một thành.

***

Thời gian thấm thoát lại đi qua một tháng.

Một ngày này rốt cuộc cái âm vụ dày đặc kia cũng đã mỏng đi rất nhiều và có thể đi sâu xuống. Xuân Đức ngưng lại việc hấp thu âm vụ cùng với Bóng Ảnh đi xuống sâu phía dưới. Giống như vượt qua được một cái vách ngăn vô hình, sau khi đi qua nơi âm vụ kia thì Xuân Đức rớt thẳng xuống phía sâu vạn mét.

Phía bên dưới này lực hút rất lớn cùng với không gian không lấy gì làm rộng rãi nên khó có thể phi hành được, đập vào mắt Xuân Đức lúc này là một cái đường hầm tối đen như mực chia ra 3 cái nhánh phụ. Xuân Đức cũng chọn đại một cái nhánh phụ rồi tiến lên phía trước, hai đường còn lại hắn cho hai con tử linh sinh vật đi khám phá.

Xuân Đức càng đi thì càng cảm thấy áp lực cực lớn đè lên người, hắn cảm thấy đường hầm này ăn càng sâu xuống bên dưới. Vì đảm bảo Xuân Đức mang ra mấy con tử linh vật cho bọn nó đi trước mò đường. Không giống như ở trên kia âm vụ mịt mờ, ở bên dưới này cái gì cũng không có đến cả một tiếng vang nhỏ nhỏ của côn trùng cũng không.

Cứ đi được một lúc thì con đường này lại phân ra thành nhiều nhánh nhỏ, đi xa thêm gần mấy vạn mét thì con đường đã tẻ ra 101 nhánh đường, Xuân Đức vẫn chọn đường đi chính giữa mà đi, hắn cũng không có biết phía bên dưới này có cái quỷ gì nên trong lòng lúc này cũng có hơi hồi hộp.

Không biết đi qua bao lâu thì Xuân Đức đã đi tới cuối cùng một cái thông đạo, Phía trước chẳng có gì cả, nói chính xác là đường cụt. Trên đường đi cũng không có gặp nguy hiểm gì, tất cả các tử linh sinh vật mà hắn lấy ra dò đường tất cả đều bình yên.

Thông qua ấn kí lưu trong đầu mấy con tử linh sinh vật Xuân Đức có thể quan sát được hết hoàn cảnh xung quanh từng tên một. Rất nhanh Xuân Đức tìm thấy vị trí của đường chính bên trái, đi thông với nhánh phụ thứ 32 cùng 64 có một cái cửa ánh sáng.

Theo trí nhớ của con tử linh sinh vật kia Xuân Đức nhanh chóng đi ngược lại tìm đường chạy sang bên đó. Trong này còn có 9 vị trí tương tự như vậy, Xuân Đức chọn đường gần mình nhất mà qua.

Thật tình mà nói cái cảm giác đi trong một nơi chật hẹp mà mọi thứ xung quanh đều tối thui khiến hắn cảm thấy khó chịu, nhất là nơi này yên tĩnh đến rợn người, kể ra có quái vật,ma thú, yêu thú gì cũng được, như vậy còn tốt hơn nhiều.

Không qua mấy phút hắn đã tới trước cánh cửa ánh sáng đỏ kia. Khi hắn vừa đi qua thì cái hang nối liền đến đây liền biến mất, Xuân Đức thấy vậy thì nhướng mày lên, có điều hắn vẫn cảm thấy sự tồn tại của những tử linh sinh vật khác.

Nhìn vào cánh cửa ánh sáng trước mặt Xuân Đức ra lệnh cho con tử linh sinh vật bước vào. Con tử linh sinh vật kia ngay lập tức làm theo bước vào, nó xuyên qua cánh cửa một cách dễ dàng nhưng lúc Xuân Đức ra lệnh cho nó quay lại thì nó không cách nào xuyên qua được.

Lại cho thêm cái kẻ chết thế thử dò xét cánh cửa thấy không việc gì Xuân Đức mới bước vào bên trong, vừa bước vào bên trong thì cánh cửa ánh sáng đỏ kia cũng tan biến lộ ra một bức tường bằng tinh thạch màu xanh đậm.

Không gian nơi đây rất lớn, nó chẳng khác gì một cái đấu trường cổ đại cả. Xuân Đức nhìn chung quanh thì thấy có một vài bộ giáp tàn tạ cùng mấy bộ xương trắng hếu. Chính giữa cái đấu trường này có một phiến đá hình thoi dài 1 mét đang sáng lấp lánh bên cạnh nó còn có 5 cục đá hình tròn xoay xung quanh. Cũng kệ nó là cái gì Xuân Đức đều thu về bên trong không gian vong linh, có thời gian thì nghiên cứu thêm.

Nhìn ngang ngó dọc thấy cũng không có gì khác lạ Xuân Đức liền triệu hồi ra từng đàn tử linh sinh vật chạy đi tứ phương tìm tòi từng ngóc ngách một. Còn về phần Xuân Đức thì nhìn xem thứ gì tạo nên cái nền lát màu xanh bên dưới, lấy ra Thất Kiếp Kiếp, Xuân Đức đâm mạnh xuống phía nền.

Keng

Một tiếng vang đinh tai vang lên, đập vào vách tường xung quanh rồi dội lại. Trong nháy mắt khắp cả nơi đây tiếng vang cứ truyền đi rồi vọng lại. Nhìn sàn nhà phía bên dưới không một chút tổn hại Xuân Đức vô cùng kinh ngạc, hắn không ngờ cái thứ tinh thạch màu xanh xanh mình đang giẫm lên vậy mà cứng đến độ Thất Kiếp Kiếm đâm không thấu.

Hắn cũng đã quan sát, không có bất kì trận pháp, cấm chế hay đại loại như vậy ngăn cản Thất kiếp Kiếm mà chính là tự thân khối tinh thạch này. Hai mắt hắn lóe sáng nếu thứ này có thể tái chế thì tốt, nghĩ liền làm hắn ngay lập tức hiện ra bản thể sau đó tìm một nơi tinh thạch có màu nhạt hơn, hắn nghĩ màu nhạt hơn thì tinh thạch hẳn bớt rắn chắc hơn.

Ầm ầm....Rắc rắc rắc

Xuân Đức đập xuống một trảo lập tức móng vuốt to lớn đâm sâu vào phía bên trong lớp tinh thạch, vô số vết nứt truyền ra nhưng ngay sau đó hắn há hốc miệng ra vì hắn thấy nơi mà hắn vừa trảo xuyên qua lúc này biến thành thể lỏng sau đó nhanh chóng đông đặc lại, lại hoàn mỹ như lúc ban đầu không một tì vết, đã thế lại còn đông lại luôn cả móng vuốt của hắn.

Xuân Đức nhịn không được mắng một câu:

“ Sao mà tà môn quá vậy trời.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.