Cân Cả Thiên Hạ

Chương 618: Chương 618: Hành Tinh Tròn Có Khác




Xuân Đức theo bản năng đáp lại:

“ Đậu phộng, ai? “

Xuân Đức quen miệng nói thế thôi chứ thực ra hắn vẫn theo hướng chỉ của Vô Địch nhìn lại. Vừa nhìn lại sắc mặt hắn liền trở nên quái dị vô cùng, hắn nhếch miệng nói:

“ Thế quái nào lại là những tên kia? “

Vô Địch kì quái hỏi:

“ Biết mấy con rệp đó à? “

Xuân Đức lại ngồi xuống cười hắc hắc nói:

“ Biết chứ, mấy tên đó trước kia còn bắt cóc ta mang tới Huyết Sát Chiến Trường kia mà. Bắt cóc ta là cái cô nàng nhỏ tuổi mặc áo hồng, đi cùng với hai người khác ở bên trái đội ngũ ấy. Cũng thật kì quái nơi đó nguy hiểm vậy mà những tên này lại không có chết đi một ai vẫn còn đủ nhân số. À không phải đủ mà lần này còn nhiều hơn 6 người nữa.”

Vô Địch nghe vậy thì kinh ngạc nói:

“ Mi là chơi nữ nhân không trả tiền sao? Làm sao lại bị con nhóc kia bắt đi. “

Xuân Đức phản bác nói:

“ Đừng có mà bôi nhọ danh dự của ta, đó là duyên phận mi có biết không. Duyên phận đấy. Hắc hắc.”

Vô Địch cười nham hiểm nói:

“ Danh dự của mi chẳng đáng một đồng, à nhầm mi làm quái gì có danh dự đâu. Chuyện xưa đã qua thôi không nói lại, bây giờ ngươi thấy có nên bắt lại mấy người này hành hạ chút cho vui không? “

Xuân Đức kinh ngạc nhìn lại Vô Địch nói:

“ Mi từ lúc nào lại có sở thích biến thái như vậy. Đi ra ngoài đừng có nói là hai chúng ta quen nhau. Ta chỉ muốn đơn giản là chào hỏi bạn bè cũ rồi xin một ít đồ vật trên cơ thể bọn họ xuống làm đồ ăn mà thôi. Hắc hắc.”

Trong lúc hai người đang nói chuyện sôi nổi thì từ phương xa xa một đội ngũ gần 20 người đang bay tới đây.( Sau một thời gian dài trung thiên biến đổi các tu sĩ đã quen với áp lực của thiên địa nên đã có thể phi hành dễ dàng mà không phải chạy bộ như trước kia.)

Trong đội ngũ hai tên áo bào đen nam tử ngày trước muốn giết Xuân Đức lúc này nhìn về phía trước kinh hô nói:

“ Kia là cái gì? “

Những người phía sau cũng nhìn về phía trước nơi phương xa, chỉ thấy nơi đó đàn đàn lũ lũ quái vật cây chạy qua chạy lại như một đàn kiến vậy. Cả đội ngũ trong nháy mắt dừng lại, cô gái ăn mặc bại lộ lúc này kinh nghi nói:

“ Đám tiểu quái vật kia đang làm gì? Hình như bọn nó đang bố trí một cái gì đó thì phải.”

Đúng lúc này cô gái ngày trước hay bắt nạt Xuân Đức lớn tiếng kinh hô:

“ Các ngươi nhìn, các ngươi nhìn. Kia không phải đầu gỗ sao? Hắn vậy mà có thể thoát ra khỏi Huyết Sát Chiến Trường đi về.”

Cả đám người lúc này cũng chú ý đến trên một ngọn đồi tuyết có một thiếu niên đang ngồi, người thiếu niên kia còn đang vẩy tay chào bọn đây. Bên cạnh có một quang cầu tím đang phát ra ánh sáng vô cùng mộng ảo.

Sau khi cả đám thấy Xuân Đức thì đều ngẩn ra, tiếp theo chỉ thấy hai tên hắc bào nhân nhìn nhau cười lạnh một cái rồi tiến nhanh về phía trước. Còn về phần đàm thụ quái phía dưới không đủ gây sợ cho bọn họ.

Những người phía sau thấy thế thì cũng nhanh đi điện chớp đuổi theo. Không qua bao lâu thì hai tên hắc bào nhân đã đi tới phạm vi trăm mét trước mặt Xuân Đức, hai người bỏ mũ trùm đầu lộ ra hai cái đầu trọc bóng loáng, trên mặt thì chi chít vết thương.

Nhìn Xuân Đức một người cười âm trầm nói:

“ Tiểu tử vận may không tệ lại có thể đi ra Huyết Sát Chiến Trường, hắc hắc, trên người hẳn có không ít bảo vật đi. Muốn sống thì nhanh mang ra đây.”

Xuân Đức đang ngồi nghiêm túc nghe tên hắc y nhân nói, nghe tên hắc y nhân kia lại còn muốn bảo vật trên người mình Xuân Đức nhịn không được cười lớn.

“ Ha ha ha ha ha. Tu vi chỉ vừa tiến vào Hằng Quân Cảnh trung kì hơn trước kia 3 cái tiểu cảnh giới vậy mà lá gán làm sao nhỏ đi, ta nhớ trước kia hai người các ngươi còn định giết ta cơ mà.”

Thấy Xuân Đức cười lớn hai tên hắc bào nhân cùng những người theo sau thoáng ngẩn người, ngay sau đó sắc mặt tên hắc bào nhân kia tím đen gầm lên:

“ Tiểu tử ngươi chán sống rồi.”

Tên này biến tay thành vuốt chộp về đầu Xuân Đức, thấy vậy một màn tiểu ma nữ phía sau muốn nhào lên cứu viện nhưng lại bị hai vị sư tỷ bên người nàng kéo lại.

Nhìn tên hắc y nhân khí thế như hồng đánh tới, Xuân Đức đứng dậy đút tay vào túi quần nhìn tên kia đang lao tới thì đá ra một cước. Tên hắc bào nhân kia đánh tới đã nhanh nhưng lúc bay ngược lại còn nhanh hơn.

Ầm ầm ầm

Thân thể hắn như viên đạn pháo đâm xuyên qua mấy ngọn núi, vừa bay người lại thì từ trong miệng tên đó còn phun ra một vòi máu thật dài cùng với đủ thứ bên trong dạ dày.

Nhìn tên hắc y nhân còn lại Xuân Đức cười nói:

“ Ngày trước sầu đời chơi đùa với các ngươi tí thôi, đúng là đùa với chó chó liếm mặt à. Ha ha. Tiến lên nào chàng trai trẻ, thấy tu vi cũng tiến lên khá nhanh đấy chưa gì cũng đã sơ kì đỉnh rồi. Nhanh nhanh để ta thử cân lượng của ngươi nào.”

Nhìn thấy bộ dạng bất cần đời của Xuân Đức thì tên hắc y nhân còn lại không khỏi lắp bắp nói:

“ Tiền bối chúng ta có mắt như mù xin tiền bối bỏ qua cho.”

Xuân Đức nhướng mày nói:

“ Cứ lỗi lầm liền bỏ qua, vậy người làm con người ta có bầu rồi cũng xin lỗi à. Định mệnh. “

Bốp bốp bốp bốp bốp

“ Này thì lỗi lầm, này thì sai lầm, này thì hối hận. Ta cho các ngươi biết thế nào là sai lầm một bước ôm hận ngàn thu.”

Xuân Đức đang lúc nhàm chán tóm lấy tên hắc bào nhân kia đánh tới tấp, vừa đánh vừa mắng một câu cho sướng miệng. Rất nhanh tên kia trên người quần áo rách tả tơi như ăn mày, mặt mày sưng phù, cả người khối xanh khối tím.

Sau khi thoải mái xong thì Xuân Đức ném tên kia qua một bên sau đó vung tay lên 16 đạo linh hồn huyết khóa đánh vào bên trong đầu mấy người ở đây. Một đám người trong nháy mắt rơi trên mặt đất phát ra những tiếng thét thê lương.

Còn về phần tên hắc y nhân nam tử tấn công hắn thì Xuân Đức dứt khoát cho tên kia làm phân bón cây. Tên hắc y nhân kia nằm thẳng cẳng trên mặt tuyết, miệng há lớn, từ bên trong miệng hắn đang mọc ra một cây thực vật màu đỏ yêu dị. Cái cây lấy tốc độ mắt thường có thể thấy đang lớn lên, còn tên hắc bào nhân kia thì càng ngày càng suy yếu.

Xuân Đức gửi tin cho Mai Anh, không qua bao lâu vị thánh nữ này đã xuất hiện cung kính cúi chào trước người Xuân Đức:

“ Điện chủ có gì phân phó.”

Xuân Đức đưa cho Mai Anh mấy cái tượng gỗ sau đó chỉ mấy tên đang nằm rên trên mặt đất nói:

“ Bảo vệ nơi đây là trách nhiệm của cô, mấy tên kia chính là chiến lợi phẩm của cô lần này. À mà thấy cô gái mặc áo hồng nhỏ tuổi nhất kia không, đối đãi với nàng ta tốt một chút, tốt nhất là mê hoặc nàng ta biến thành thuộc hạ của cô.”

Mai Anh cung kính đáp:

“ Vâng điện chủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.