Cân Cả Thiên Hạ

Chương 897: Chương 897: Khu vực 2- hắc ám rừng rậm




Sau khi người đã đông đủ thì tổ đội 7 người của Xuân Đức lập tức lên đường Lấy Khổ Đức Nạp dẫn đầu, mọi người đồng thời tiến lên.

Sau một canh giờ đi đường thì mọi người bắt đầu đi vào một khu vực thứ hai bên trong Vạn Xà Xâm Lâm.

Trái ngược với bên ngoài xanh tươi mơn mởn thì ở khu vực thứ 2 này u ám tối tăm, ở đây thực vật đều thuộc ám hệ cả. Gần như tất cả là thực vật ăn thịt, con về động vật nơi đây đa phần đều là độc trùng cùng sinh vật hắc ám.

Đi ở phía sau cùng đội ngũ Xuân Đức lúc này nhìn qua Khổ Đức Nạp nói:

“ Có thể tăng nhanh tốc độ sao? Thời gian dài như vậy mà đi chưa được vạn dặm nữa. Vẫn cứ tốc độ như thế này thì bao giờ mới có thể đến nơi.”

Đang đi phía trước dẫn đường, Khổ Đức Nạp nghe hỏi vậy thì cười khổ đáp:

“ Vô Tà huynh xin chớ nóng vội, thời gian cũng đã rất dài, đến ta cũng không nhớ rõ vị trí lúc ban đầu. Bây giờ ta cũng phải dựa vào phương pháp đặc thù để xác định hướng đi nên hơi mất thời gian. “

Xuân Đức nghe thế thì cũng đành phải chịu, dù sao đây là việc bất khả kháng.

“ Được rồi, chúng ta tiếp tục đi.”

Sau đó mọi người lại tiếp tục lên đường với tốc độ ốc sên. Trên đường đi tới đây thì mọi việc đều tốt, không có một con quái vật nào đun mù mà chọc vào tổ đội bọn họ, nhưng khi đi sâu vào bên trong cái khu rừng hắc ám này thì bắt đầu có rắc rối.

Lúc ban đầu chỉ là vài con rắn toàn thân đen xì tập kích mọi người nhưng càng về sau thì chủng loại càng đa dạng, số lượng càng nhiều, đẳng cấp cũng càng cao. Tới ngay cả thực vật cũng vậy.

Nhưng nhờ có bốn tên Thần Quân Tiên Cảnh đi theo những chướng ngại vật như vậy đơn giản được giải quyết.

Nhưng khi đi tới gần khu vực trung tâm, không biết là Khổ Đức Nạp là cố ý hay vô tình lại dẫn mọi người đi tới một ổ quái vật, toàn quái vật ám hệ cấp cao.

Lúc này đây đội ngũ của hắn đang bị bao vây bởi 12 con sói, bọn nó có hình dạng của sói mà thôi chứ cũng không rõ là đồ vật gì, thân thể bọn nó to như con voi là ít, ba cái đầu dữ tợn, một cái mồm dài toàn răng với răng. Xung quanh cơ thể thì được bao quanh sương mù màu xám.

Nhìn thấy lại đụng phải một hang ổ quái vật cấp cao thì nét mặt Xuân Đức có chút không vui, hắn trầm giọng hỏi:

“ Đã là lần thứ 9, Khổ Đức Nạp ngươi đây là có ý gì? “

Giọng nói của Xuân Đức lúc này đã mang theo vài phần bất thiện, hắn cảm thấy Khổ Đức Nạp đây là muốn tiêu hao chết mọi người,do độc tâm thuật của hắn không có tác dụng với Khổ Đức Nạp nên hắn cũng không rõ người này đang suy nghĩ cái gì. Bằng không thì hắn đã không có ở đây nói nhảm.

Cảm nhận được sự bất thiện từ lời nói của Xuân Đức, Khổ Đức Nạp trên đầu cũng toát mồ hôi. Hắn cam đoan nói:

“ Vô Tà huynh việc này không phải do ta cố ý. Đây chỉ là trùng hợp mà thôi. Trùng hợp mà thôi. Ở bên trong nơi nguy hiểm này chúng ta không thể dùng hồn niệm nên việc đụng phải đám ám thú cấp cao cũng là điều bình thường.”

[ Chú thích: Hồn niệm là niệm lực sinh ra từ linh hồn, niệm lực có thể tấn công địch nhân, quan sát xung quanh, cường độ niệm lực liên quan trực tiếp đến linh hồn. Dùng niệm lực quan sát cũng không khác gì dùng mắt quan sát cả. Nếu kẻ có linh giác cường đại có thể phát hiện ra hồn niệm đang nhìn lén. Vì vậy ở nơi nguy hiểm không có mấy kẻ ngu dùng hồn niệm quan sát. Trừ khi bản thân tự tin có thể đánh gục mọi đối thủ.]

Xuân Đức nghe vậy thì lạnh lùng nói:

“ Cái gì cũng có hạn độ, nên nhớ lấy điều đó.”

Giọng nói của hắn lạnh lẽo thấu xương, tiếp theo hắn chủ động tấn công 12 con sói, vốn dĩ hắn muốn lấy Quỷ Kiếm để chém giết cho nhanh, nhưng vì để chấn nhiếp tất cả người nơi đây hắn quyết định dùng tay không.

Bàn tay hắn biến hóa thành trảo rồng, sau đó dùng tốc độ siêu việt phản ứng của những kẻ ở đây tiêu diệt tất cả những con ám sói.

Bộp...Bộp...Bộp...Bộp...

Một chuỗi dài âm thanh vỡ nát vang lên, tiếp sau đó chỉ thấy 12 con ám sói to như con voi bị đập vỡ tung đầu, dịch não cùng máu tươi bay loạn khắp nơi. Khi thân ảnh Xuân Đức một lần nữa hiện ra thì 12 con ám sói đã chết đến không thể chết lại.

Vung tay lên một cái, 12 cái thi thể của mấy con ám sói bị hắn thu hết vào bên trong nhẫn chứa đồ làm thức ăn cho Quỷ Kiếm.

Làm xong mọi việc hắn lạnh lùng nói:

“ Tiếp tục lên đường, mong rằng tiếp theo trên đường đi sẽ không có sự tình ngoài ý muốn phát sinh.”

Những người khác lúc này đều câm như hến, không ai dám nói một lời gì. Tất cả đều trầm mặc sau đó tiếp tục lên đường. Nhưng ánh mắt của bọn họ lại không giấu được sự sợ hãi.

Đi ở gần Xuân Đức nhất Cửu Công Chúa thi thoảng lại lén lút nhìn hắn một cái, trong lòng nàng thì thầm nghĩ:

“ Người này là ai, vì sao lại mạnh mẽ như vậy. Sợ rằng đến cả mấy vị lão tổ trong tộc cũng chỉ...”

Đang lúc nàng suy tư thì lại bắt gặp ánh mắt Xuân Đức nhìn sang, một ánh mắt u ám không một tia sức sống khiến cho người ta cảm thấy bản thân đang dần suy yếu đi vậy. Ngay lập tức mọi suy đoán về Xuân Đức đều được nàng giấu đi, nàng giả vờ như là không có việc gì xảy ra.

Xuân Đức hiển nhiên là biết được suy nghĩ của cô gái áo trắng này nhưng hắn cũng không bóc trần nàng làm gì, dù sao việc quan trọng hơn cả vẫn là đoạt bảo vật đến tay.

.....

Tiếp sau đó trên đường đi dị thường bình an, chỉ đôi khi gặp được một ít ám hệ quái vật cấp trung mà thôi.

Sau 4 canh giờ thì mọi người cuối cùng cũng đã đi ra ngoài khu hắc ám rừng rậm kia.

Lúc ra khỏi khu rừng hắc ám kia thì Xuân Đức dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn về phía Khổ Đức Nạp.

Cảm nhận được ánh mắt của Xuân Đức thì Khổ Đức Nạp cười bồi nói:

“ Vô Tà huynh nhìn ta với ánh mắt như vậy là sao? “

Xuân Đức nhếch mép cười nói:

“ Không sao cả. Chặng đường tiếp theo mong rằng cũng sẽ không gặp phải điều gì không hay.”

Nhìn thấy Xuân Đức nở một nụ cười có phần châm chọc thì Khổ Đức Nạp vẫn chỉ là cười bồi theo.

“ Ta cũng mong là như vậy. Ha ha.. “

Những người khác trong đội tuy không có trực tiếp như Xuân Đức, nhưng bọn họ vẫn dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Khổ Đức Nạp, hiển nhiên bọn họ cũng nghi ngờ Khổ Đức Nạp lúc trước là cố tình dẫn bọn họ vào nơi nguy hiểm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.