Có điều khi Xuân Đức vừa đi ra bên ngoài nơi đây không lâu thì từ một phương hướng khác trong Tinh Phách Cung truyền đến từng trận đất rung núi chuyển phát ra tiếng động ầm ầm. Tiếng kêu la thất thanh của đám đệ tử, cùng lúc đó một cột khói đen bốc lên cao mấy ngàn trượng cùng với đó là một âm thanh khô khốc mang theo sự phẫn nộ vang lên.
“ Mấy con côn trùng nhanh đi chết, đi chết, đi chết đi. “
Đùng đùng đùng.
Cứ mỗi tiếng đi chết thì lại có một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên. Xuân Đức lúc này cũng hiểu kì mà ngưng lại nhìn xem ở nơi xa xa kia là thứ gì.
Xuân Đức nhìn qua màn khói đen dày đặc thì hắn liền nhìn thấy bên trong là một sinh vật rất đặc thù, nhìn nó thì giống như một con người không khác gì nhiều, chỉ cần nó không mọc ra thêm 2 cái đầu nữa là giống.
Con sinh vật này cao ít nhất cũng phải 5 mét, cả người đen như than, phía trên mọc ra ba cái đầu có 2 cái là đầu người còn một cái nhìn giống thằn lằn, cổ của nó dài ngoằng nhìn như mấy con rắn vậy, bàn tay thì có lân phiến dày đặc, móng vuốt dài cả mét.
Đang cùng chơi với nó có 8 người, tất cả đều là Thần Quân Cảnh viên mãn mỗi người đều cầm một sợi xích rất thô to đang phát ra hồng quang đại thịnh, ngoài ra còn có 2 lão hòa thượng đang ngâm nga phật âm đánh ra từng đạo phù văn.
Có điều bình thường phù văn nhà phật thường thì phát ra kim quang còn đằng này thì phát ra hắc quang lòe lòe. Hai lão hòa thượng này tu vi rất cao thâm cũng đều có tu vi nữa bước Tinh Vương Cảnh.
Chỉ thấy con sinh vật ba đầu kia hễ bị một xích đập chúng thì máu thịt ngay lập tức bay tán loạn, có điều vết thương cũng không bao lâu thì lành lại, làm như như vậy không những không được gì đã thế càng làm nó phát ra hung tính.
Một trảo nó chụp xuống thì ngay lập tức có một tên Thần Quân Cảnh thổ huyết bay ngược, hoặc là đứt một vài bộ phận. Có điều nhờ vào mấy cái phù văn màu đen từ hai tên hòa thượng phía sau đang phát ra mấy người này nhanh chóng khôi phục lại chiến đấu tiếp.
Cùng lúc đó từ mấy đỉnh núi lân cận không biết bao nhiêu là cường giả của Tinh Phách Cung bay ra như châu chấu, trong khi đang bay đã tế ra vô số bảo vật đánh về phía con sinh vật ba đầu kia. Vô số đạo hào quang chói mắt đánh tới khiến cho con sinh vật kia bị đánh bay ra xa xa đập vào một ngọn núi gần đó khiến cho cả ngọn núi nứt ra sụp xuống.
Bụi đất mù trời, thêm lúc trời chiều nhìn không ra cái gì. Đúng lúc này từ bên trong đám khói bụi kia bắn ta hai đạo ánh sáng màu đen, quét qua một vòng bắn về phía mấy tu sĩ Tinh Phách Cung trên cao, đám tu sĩ trên cao còn đang chăm chú nhìn vào nơi con quái vật ngã xuống bất ngờ bị ánh sáng màu đen bắn trúng liền chết không kịp ngáp, đến kêu ra một tiếng cũng không có liền biến thành cái xác khô quắt rơi trên mặt đất.
Có vài tên phản ứng nhanh cũng lấy ra bảo vật phòng ngự có điều đối với hắc quang kia thì vô dụng, ánh sáng màu đen trực tiếp xuyên qua bảo vật đánh lên người đám tu sĩ, trong phút chốc đám tu sĩ trên bầu trời chết đi 1/3, xác chết rụng như sung trên mặt đất.
Nhưng nếu ai mở ra linh nhãn thì có thể thấy từ những người mới chết kia thoát ra một luồng tinh hoa bay thẳng về bên trong đám khói bụi.
“ Ha ha. Lâu rồi chưa được ăn no một bữa, các ngươi đều là đồ ăn của ta.”
Một âm thanh cười điên cuồng vang lên, cùng lúc âm thanh này vang lên thì con quái vật cũng nhảy ra khỏi đám khói bụi, nó không những không bị thương mà lúc này nhìn còn có vẻ sung mãn hơn cả lúc trước.
Thấy vậy một màn, không chờ ai nhắc nhở đám người đang phi hành trên không cấp tốc lùi lại, cùng lúc này hai hòa thượng quát lớn:
“ Cổ Ma thánh tổ đừng vội đắc ý hay nhìn xem đây là cái gì.”
Hòa thượng vừa dứt lời thì từ hư không bay ra mấy cái móc xích liền đâm xuyên cơ thể sinh vật ba đầu kia, khiến nó phát ra tiếng kêu thê lương.Con quái vật kia điên cuồng vùng vẩy, đánh đấm, phóng thần thông lung tung. Có điều nó có vùng vẫy kiểu gì cũng không thể thoát được nhưng mà những kẻ ở xung quanh muốn đến gần nó thì cũng đừng hòng, tình thế lại lâm vào thế giằng co.
Dù sao mấy cái móc xích kia cũng chỉ có thể hạn chế phạm vi hoạt động của con sinh vật ba đầu mà không thể giết chết được nó. Xuân Đức nhìn thấy cảnh này thì đang suy tính là có nên đánh lén hai lão hòa thượng kia không nhưng suy đi tính lại thì vẫn là thôi.
Việc mấy lão tổ của Tinh Phách Cung đã chết rất nhanh sẽ bị những người nơi đây biết, đến lúc đó sẽ đại loạn ai biết được sẽ có chuyện gì phát sinh nữa. Mà việc hai lão hòa thượng kia tự dưng xuất hiện cũng làm cho Xuân Đức cảm thấy không lành. Trong linh hồn của mấy người hắn bắt được cũng không ai biết việc hai lão hòa thượng này có mặt tại đây.
Tuy hắn mạnh thì mạnh thật nhưng mà cũng không có xem thường đám nữa bước tinh vương cảnh, đến cả con thỏ bị ép quá cũng cắn người huống chi là tu sĩ
Xuân Đức theo phương hướng mà Vô Địch hướng dẫn không qua bao lâu liền đi vào bên trong một khu rừng rậm, cây cối nơi đây xanh um tùm, bên dưới lại có cấm không đại trận nếu không phải là biết đường thì khó lòng mà tìm thấy đường đi.
Trên đường đi Xuân Đức cũng không có gặp phải đệ tử nào của Tinh Phách Cũng, một đường tiến nhanh vào khu vực trung tâm. Có điều khi vừa đến nơi thì hắn phần bất ngờ vì nơi này đang có 3 người đứng sẳn nơi đó như là đang đợi hắn vậy.
Quả nhiên khi hắn vừa đi ra thì trong ba người có một người nhìn về phương hướng Xuân Đức nói:
“ Các hạ ẩn thân thuật rất không tệ, đáng tiếc người gặp phải ba người chúng ta. Nhân lúc Tinh Phách Cung chúng ta gặp sự cố đi tới nơi đây không biết đạo hữu đây là muốn cháy nhà ra hôi của sao? “
Người này là một nữ tử, hai mắt thì đã bị mù một mắt, mắt còn lại đang sáng lên lên ánh sáng xanh lam kì quái. Hai người bên cạnh nghe nữ tử nói vậy thì cũng nhìn qua bên này. Xuân Đức bị người phát hiện nhưng cũng không có giải đi ẩn thân thuật, dù sao trong ba người thì chỉ có mình cô gái kia có thể nhìn thấy hắn, hai người còn lại thì không. Lúc đánh nhau thì cơ hội đưa tiễn đối phương về trời cao hơn mấy phần.
Đánh giá một chút đối phương Xuân Đức âm thầm kinh ngạc, ba người này đều tu vi bất phàm không khác gì so với mấy lão hòa thượng đang trấn áp ma vật ngoài kia. Xuân Đức tự hỏi một nay là ngày âm binh khí dụ tụ hình hay sao mà lão quái vật nữa bước Tinh Vương Cảnh đi đâu cũng gặp.
Suy nghĩ cấp tốc Xuân Đức liền đã có kế sách đối phó, ngay lúc hắn muốn tung ra sát chiêu thì cô gái kia lại lớn tiếng quát, nhanh mở trận pháp hắn còn có người giúp đỡ. Xuân Đức nghe thế thì sửng sốt, vì hắn quả thực có đồng đội trợ giúp nhưng mà bọn họ đều ở bên trong không gian vong linh cô gái kia làm sao biết được.
Nghĩ đến cái gì đó thần thức cường đại Xuân Đức tán ra, rất nhanh liền tìm thấy đồng bạn của hắn trong miệng cô gái kia. Ở một phía khác có hai lão quái vật cũng đang ẩn thân cách nơi hắn đứng không phải rất xa.
Nghe tiếng quát của cô gái thì hai người kia không có tiếp tục ẩn thân mà từ từ hiện thân ra, bọn họ cũng không có vội công kích mà nhìn về phía Xuân Đức bên này lộ ra thần sắc đề phòng.