Lúc gặp lão hiệu trưởng thì cũng chẳng có gì khác lạ cả, giống như việc mất thú viên và dược viên không phải là của lão vậy.
Hắn lên tiếng đạo: “ Viện trưởng ngài khỏe, ta có chút việc nhỏ nhờ ngài“.
Viện trưởng ngẩng đầu lên đạo: “ Việc gì “.
Xuân Đức nói thẳng: “ cũng không có gì ta muốn một chỗ để mở cửa hàng“.
Lão Viện Trưởng ngạc nhiên nói: “ ngươi rất thiếu tiền, đến cả pháp bảo cao cấp còn cho ngươi huống chi là một chút kim tệ“.
Xuân Đức đạo: “ Đúng là không có cho, lúc đầu ta cũng có 600 ức kim tệ nhưng tiêu pha mấy ngày hết mất rồi nên giờ phải đi kiếm thêm” hắn rất thật thà nói.
Lão Viện Trưởng ho khan, tâm lý mắng phá gia, đây mới là chân chính phá gia à. Lão nhìn Xuân Đức chăm chú nói “ngươi tính mở cái gì?“.
Xuân Đức: “ Cửa hàng sửa chữa, nâng cấp vũ khí, Ta chỉ biết nâng cấp và sửa chữa không biết rèn nên vậy, muốn viện trưởng cung cấp cho một nơi tốt tốt một chút”
Lão Viện Trưởng: “ Không thành vấn đề lợi nhuận 20% về học viện, ngươi thấy thế nào?”
Xuân Đức tâm lý chửi má nó, bọn này ăn không nhả xương luôn, mặt hắn cười làm lành nói “ Không vấn đề à, mà ta cũng có thể sửa các trang bị cấp cao không biết viện trưởng có món nào cần sửa chữa không? “
Lão Viện Trưởng suy nghĩ rồi lấy ra một món trông giống cái khiên đưa cho hắn rồi chăm chú nhìn hắn.
Xuân Đức quan sát:
꧁༺༒ Khiên Hỏa Long Tổn Hại (Tím) ༒༻꧂
Ngăn cản sát thương 2% (Max 15)
Độ bền 62/1000
Phí bảo trì: 100 vạn kim tệ
Ấy, cái khiên bé tí rách nát này mà cũng là tử kim trang bị, hắn nhìn lại Ông lão đạo: 100 vạn ma tinh ( 1 ma tinh = 1 triệu kim tệ). Hắn nói thách để cho ông lão này trả giá ai dè lão đồng ý luôn.
Lão Viện Trưởng đạo: “ Được,ngươi cần thời gian bao lâu” đây là pháp bảo phòng ngự vô cùng mạnh, không nghĩ tới còn có thể sửa được ma tinh với người khác thì khó khăn nhưng với hắn chỉ là rác mà thôi.
Xuân Đức cũng không nghĩ lão gia hỏa này lại dể nói chuyện như vậy, hắn đạo: “3 ngày sau một tay giao hàng, một tay trả tiền“....
Sau vài lời nhạt nhẽo hắn cầm cái khiên quay về phòng mình, hắn tính xuống núi đi ăn nhưng lại làm biếng vậy là cũng bỏ luôn cái ý định đó,
.................
Hôm nay Thiên Long Học Viện mặc dù là vô cùng náo nhiệt nhưng mà cũng không là náo nhiệt như mấy ngày trước.... Lúc này đã có rất nhiều người thiên phú không đủ, tiền cũng không có nên đã đành phải buồn rười rượi quay trở về nhà!!
Ngay tại lúc mà mọi người còn đang đi lôi kéo quan hệ... xì xào bàn tán hay lập nhóm tham gia thí luyện thì một lão giả nhìn tầm bảy mươi, tám mươi tuổi đạp không mà tới...
Lão phi tới trên chủ đài của Võ Trường thì lập tức đáp xuống quay vài vòng trông khá là hoa lệ...
Thí sinh tham gia nhìn thấy vậy thì là đều là vô cùng phấn khích!! Đạp không trên trời!! Phải đạt tới Nguyên Anh cảnh giới mới có thể làm được!!!
Lão giả đưa tay lên cằm, vuốt vuốt bộ râu.. cười nói:
“Đã để các ngươi phải đợi lâu... Bây giờ hãy theo ta vào quảng trường chính đến khi đó phân lớp, còn được ai nhận làm đệ tử chân truyền còn phải tùy vào cơ duyên mỗi người.”
Theo lão giả đến một quảng trường rộng lớn, ở đây còn có những học sinh lớp cao hơn, mọi người đều có tấm thẻ chứng nhận tân sinh, sau một lúc mọi người đều dựa vào thông tin trên thẻ đã tìm được khu vực của mình có lão sư của lớp mình....Riêng Xuân Đức là còn đứng ngu ngơ ở đó hắn không có tấm thẻ tân sinh à, hắn tưởng là nhập học cùng một đợt thì học cùng một lớp chứ.
Lão giả lúc đầu thấy ai cũng đi còn mỗi hắn đứng ở chỗ cũ thì nhiếu mày hỏi: “ ngươi không đi về lớp mà ngươi đã chọn à?“.
Xuân Đức ngẩn ra nói: “ chọn lớp gì à, ta không có chọn”
Lão giả cũng ngẩn ra nói: “ Vậy ngươi chứng nhận tân sinh đâu?”
Xuân Đức móc cái tấm phiếu khu vực của lão hiệu trưởng đưa ra coi có vớt vát được gì không, không khéo lại bị đuổi cũng nên.
Lão giả: “ ngươi là luyện khí sư, không phải tân sinh tới nơi này làm gì?, lão giả khó hiểu đạo”
Xuân Đức đạo: “ ta là tân sinh à, tại ta không sát hạch nên không có tấm thẻ tân sinh“.
Lão giả kì quái nói: “ vậy ngươi làm sao vào? “
Xuân Đức khẳng khái nói: “ đương nhiên là đi cửa sau à, ông ta viết thư bảo viện trưởng cho ta nhập học“.
Một màn này có nhiều người nhìn thấy, nghe được đều không nói gì cho phải, ngươi đã đi cửa sau mà còn hãnh diện như vậy, thật không muốn mặt.
Lão giả hết ý kiến, cái này hắn không giải quyết được.