Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1130: Chương 1130: Nhiệm vụ số 5 - cảm giác tiêu tiền mà không cần suy nghĩ




Sau khi ăn cơm trưa xong thì Xuân Đức cùng Lan Đóa đều đi ngủ trưa, về phần bát đũa thì gom lại, đợi buổi tối rửa luôn một thể.

Gọi là ngủ trưa nhưng thực tế phải tới 4-5 giờ chiều thì hai người mới tỉnh dậy, vừa tỉnh dậy thì Xuân Đức liền nhìn qua Lan Đóa nói:

“ Tiểu Đóa, chiều nay đi với anh mua một ít quần áo cho em. Tiện thể buổi tối chúng ta đi ăn bên ngoài một lần.”

Lan Đóa đang dụi dụi mắt nghe hắn nói vậy thì lắc đầu nói:

“ Không cần, không cần đâu. Quần áo hôm qua anh mua cho em vẫn còn chưa mặc tới. Với em thấy cần 2 bộ là được rồi. Không cần mua thêm nữa đâu.”

Xuân Đức khẽ cười nói:

“ Anh nói thì em cứ nghe theo là được. Được rồi, bây giờ Tiểu Đóa nhanh đi rửa mặt đi rồi chúng ta cùng đi mua quần áo nào.”

Nghe được vậy thì Lan Đóa không nói thêm gì nữa, cô bé lúc này rời giường sau đó nhanh chóng đi chạy ra phòng tắm. Sau một lúc chuẩn bị thì cô bé Lan Đóa một lần nữa lại chạy ra ngoài.

Lúc này đây cô bé mặc trên người một bộ váy trắng tinh, tóc tết bím nhìn rất đáng yêu, có mỗi điều cô bé gầy quá nên độ đáng yêu giảm đi không ít. Nếu mà Lan Đóa ăn uống đầy đủ thì hẳn sẽ biến thành một tiểu mỹ nhân.

Thấy Lan Đóa đã chuẩn bị xong thì hắn đứng dậy nói:

“ Đi nào.”

Tiếp sau đó Xuân Đức mang Lan Đóa đi mua quần áo. Vừa đi ra ngoài, nhìn thấy đế đô xa hoa, vô số kiến trúc cao lớn thì Lan Đóa không khỏi kinh ngạc đến ngẩn ra. Tiếp sau đó cô bé bắt đầu hết nhìn đông lại tới nhìn tây, hết xem cái này lại đến xem cái khác, một bộ bảo bảo hiếu kỳ.

Xuân Đức thấy vậy cũng chỉ mỉm cười. Ngay lúc Xuân Đức đang nắm tay Lan Đóa đi trên đường thì bất ngờ có người gọi hắn. Xuân Đức nghe được âm thanh quen thuộc thì liền quay đầu nhìn lại.

Vừa nhìn lại thì hắn liền thấy một tên thanh niên tuấn tú, cao khoảng mét tám đang cùng với một cô gái bước nhanh lại đây. Vừa nhìn thấy người thanh niên này Xuân Đức liền biết hắn là ai, tên này chính là người bạn mà sáng này hắn mới quên Á Nhĩ Đặc. Về phần cô gái bên cạnh hắn thì Xuân Đức chịu.

Á Nhĩ Đặc đi tới gần, nhìn Xuân Đức đang kéo tay Lan Đóa thì không khỏi cười nói:

“ Không ngờ cậu lại ở gần đây, vậy mà không nói cho tôi biết, lúc trước tôi có gọi mà cậu không nghe. Mà đây là em gái cậu sao?”

Xuân Đức nhẹ gần đầu nói:

“ Là em gái tôi. Mà đây là bạn gái cậu sao?”

Á Nhĩ Đặc kéo tay cô gái cười nói:

“ Đúng vậy, cô ấy tên là Lam Bách Hợp cũng là người bên trong hệ trị liệu chúng ta.”

Cô gái kia lúc này cũng mỉm cười nói:

“ Tôi là Lam Bách Hợp lần đầu gặp cậu. Nghe nói cậu cũng là học viên của hệ trị liệu. Mà nhìn cậu cùng Á Nhĩ Đặc hình như rất thân với nhau, hai người là bạn từ nhỏ sao?”

Xuân Đức lắc đầu nói:

“ Không phải, chỉ là mới quen lúc sáng. Mà thôi, tôi bây giờ còn phải đi mua đồ cho em gái, hẹn hai người khi khác nhé.”

Xuân Đức nói xong đang định xoay người rời đi thì Á Nhĩ Đặc vội nói:

“ Vậy chúng ta đi cùng nhau đi, tôi cũng muốn mang bạn gái đi thăm quan xung quanh nơi đây một lát.”

Xuân Đức nghe vậy thì có chút kinh ngạc nói:

“ Hình như ông bạn có vẻ quen với nơi này, vậy biết nơi nào bán quần áo đẹp không. Tôi mới tới nơi đây còn chưa rõ ràng cho lắm.”

Á Nhĩ Đặc nghe vậy thì gật đầu nói:

“ Còn tưởng gì, theo tôi, tôi dẫn cậu đi.”

Tiếp sau đó bốn người dưới sự dẫn dắt của Á Nhĩ Đặc đi tới một tiệm quần áo có tiếng tại đế đô. Mà nói đến đế đô thì hôm nay Xuân Đức cũng mới vừa biết được cái đất nước mà hắn đang ở lại tên là Chu Tước Đế Quốc. Hai đại cường quốc khác một cái tên Thanh Long cái còn lại tên là Bạch Hổ.

Đáng lý còn một cái đế quốc khác nữa tên là Huyền Vũ đế quốc, có điều Huyền Vũ đế quốc hình như bây giờ đang bị một thế lực tà giáo chiếm giữ, tự xưng Vĩnh Sinh Thần Giáo.

Cửa hàng bán quần áo này không hổ chỉ dành cho quý tộc, ngoại trừ kiến trúc độc và lạ thì người phục vụ ở đây cũng thật không thể chê vào đâu được, bốn người vừa đi vào trong thì đã có một cô gái xinh đẹp đi tới trước mặt bốn người mỉm cười hỏi:

“ Không biết các vị cần gì?”

Xuân Đức lúc này mỉm cười đáp lễ nói:

“ Không biết nơi đây có đồ phù hợp với bé gái không?”

Cô gái lúc này nhìn qua Lan Đóa đi bên cạnh Xuân Đức sau đó lại mỉm cười nói:

“ Đương nhiên là có. Không biết quý khách có yêu cầu gì?”

Xuân Đức lúc này lấy ra một cái túi nhỏ nhìn có vẻ xinh xắn sau đó hắn đưa cho cô gái rồi nói:

“ Cô cũng thấy đấy, tôi là đàn ông nên trong vấn đề này cũng không được thông thạo cho lắm, không biết có thể làm phiền cô chọn giùm cho em gái Lan Đóa của tôi một vài bộ đồ phù hợp được không.”

Cầm trong tay cái túi nhỏ xinh xắn, cô gái khẽ nhìn qua liền thấy bên trong có không ít tiền vàng. Thấy Xuân Đức vừa gặp mặt liền ra tay hào phóng như vậy thì thái độ của cô gái nhiệt tình lên không ít.

“ Được phục vụ công tử là vinh dự của chúng tôi làm sao có thể nói là làm phiền được. Trước tiên xin mời mấy vị công tử, tiểu thư qua bên này ngồi đợi một chút. Về phần Lan Đóa tiểu thư, làm phiền tiểu thư đi qua bên này.”

Cô gái này vừa nói chuyện vừa nháy mắt với một cô gái khác, ngay lập tức cô gái kia đi tới trước mặt Lan Đóa mỉm cười, Xuân Đức lúc này khẽ xoa đầu Lan Đóa nói:

“ Em đi theo chị gái xinh đẹp này đi, vào trong thích chọn bộ đồ nào thì chọn bộ đồ đó. Em cũng không cần tiết kiệm cho anh, tiền nhiều không dùng để lâu sẽ không dùng được nữa, nên trước khi nó bị hư phải nhanh dùng đi. Anh ở bên ngoài này chờ em.”

Mấy cô gái ở bên cạnh nghe Xuân Đức nói vậy thì tí nữa phì cười, cái gì mà tiền không dùng để lâu sẽ không dùng được nữa, cái này dùng để lừa con nít mà thôi.

Lan Đóa nghe hắn nói thì cũng không có suy nghĩ nhiều liền nhu thuận gật đầu sau đó đi theo phía sau cô gái xinh đẹp đi vào bên trong chọn lựa quần áo. Đợi khi Lan Đóa đi rồi thì Á Nhĩ Đặc mới nói:

“ Nhìn không ra cậu còn rất chăm lo đến cô em gái này. Vậy sau khi rời khỏi đây thì cậu định đi đâu.”

Suy nghĩ một chút Xuân Đức liền nói:

“ Có lẽ nên ghé qua thị trường nô lệ một chút, tôi hiện tại đang cần một vài người chăm sóc Tiểu Đóa khi không có tôi ở bên cạnh. Anh biết ở đâu buôn bán nô lệ không?”

Á Nhĩ Đặc gật đầu nói:

“ Thực ra chợ buôn bán nô lệ tôi cũng biết, có điều cách nơi đây khá xa, phải mất một vài giờ đi xe ngựa mới có thể đến. Bằng không tôi cho anh vài tên nô lệ nhé, dù sao lần này tôi cũng mang theo rất nhiều nô lệ.”

Xuân Đức lắc đầu nói:

“ Không cần, chẳng qua là tôi hứng thú với chợ nô lệ thôi, muốn một lần đến đó xem như thế nào, nếu như cậu không rảnh thì chỉ cần chỉ đường cho tôi là được.”

Á Nhĩ Đặc cũng biết Xuân Đức cũng mới đến đế đô nên việc hứng thú với đám nô lệ cũng không có gì lạ. Hắn lúc này cười nói:

“ Vậy chút nữa đợi tôi đưa bạn gái về nhà rồi hai chúng ta sẽ cùng đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.