Cân Cả Thiên Hạ

Chương 942: Chương 942: Phân tranh




Cầm lên Quỷ Kiếm vung qua vung lại vài đường, hắn cảm thấy giống như Quỷ Kiếm mạnh hơn một ít, nhưng đây chỉ là cảm giác thôi còn thực tế thế nào thì chỉ có kiểm nghiệm mới có thể thấy rõ, mất đi hệ thống phụ trợ khiến hắn cảm thấy mình thật giống một thằng thiểu năng.

Thở dài một hơi, hắn quyết định thu hồi lại quỷ kiếm, nhưng điều bất ngờ lại xảy ra, Quỷ Kiếm vậy mà không chịu chui vào bên trong không gian nhẫn chứa đồ.

Xuân Đức nhăn mày lại, hắn lắc lắc Quỷ Kiếm.

“ Lại gì nữa đây. Muốn tạo phản à.”

Quỷ Kiếm lúc này cũng run lên từng hồi, cùng lúc đó một thông điệp mà A Manh truyền lại.

“ Nhà, về nhà.”

Khả năng giao tiếp của A Manh vô cùng hạn chế nên hắn nghe một hồi mà chẳng hiểu nhà mà A Manh muốn nói tới là nơi quỷ nào. Nhưng đúng lúc này linh quang chợt lóe, nơi A Manh thường xuyên ở lại có khả năng là nơi mà nó cho là nhà.

Nhưng mà để Quỷ Kiếm vào bên trong Huyết Liên Trấn Hồn thì hắn có chút không an tâm cho lắm, cái thứ tà môn này ở bên trong đầu hắn làm ra cái gì yêu thiêu thân thì tới lúc đó hắn chỉ có thể khóc ra máu.

Thế nhưng luôn mang theo Quỷ Kiếm ở bên cạnh thì cũng chẳng lấy gì làm hay ho, không may để tên siêu cấp cường giả nào đó nhìn thấy thì hắn xác định rồi, thôi thì vì bản thân an toàn nên đành phải...

Cưỡng ép mang Quỷ Kiếm vào bên trong nhẫn chứa đồ, tuy A manh cực độ phản kháng nhưng sau một hồi nó cũng đành phải ngoan ngoãn ở bên trong nhân chứa đồ.

Sau khi giải quyết xong mấy việc nhỏ nhặt thì hắn liền cùng Sói Mập ăn uống cho vơi nổi sầu, ăn xong liền đi ngủ đợi ngày mới tốt lành.

***

Đã là ngày thứ 5 sau khi tin tức Sinh Hồn Hoa được lan truyền, Vạn Xà Sâm Lâm trước kia là điểm đến ưa thích của mạo hiểm giả, bây giờ càng thu hút thêm nhiều người, số lượng cường giả gia tăng đột biến khiến cho tất cả tiên thú nơi đây cả ngày đều chỉ dám rúc ở trong hang không dám đi ra bên ngoài, con nào đi ra thì sẽ bị vây công tới chết.

Trước kia nơi đây là cấm địa với kẻ có tu vi chưa tới Tinh Quân Tiên Cảnh nhưng bây giờ đến cả đám hậu bối Sinh Tử Tiên Cảnh cũng dám đi vào, mặc dù chỉ là khu vực ở bìa rừng.

Còn về phần cửa vào nơi u cốc lúc này đã được cộng đồng 4 đại chủng tộc là Nhân Tộc, Yêu Tộc, Long Tộc cùng Quỷ Tộc chiếm giữ. Còn 5 đại chủng tộc khác tất nhiên là bị cho ra rìa. Có điều, thịt thì ai cũng muốn cắn một miếng nên năm đại chủng tộc kia cũng liên kết lại với nhau gây sức ép lên liên minh “ nhân yêu long quỷ“.

Từ đó hình thành nên một thế cục giằng co, một bên thì không muốn nhả ra, một bên lại muốn chia phần. Thành ra những cuộc xung đột trước cửa vào hang động dẫn xuống lòng đất ngày nào cũng diễn ra, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất, thi thể tu sĩ đâu đâu cũng có.

Nhận thấy tình hình càng ngày càng tồi tệ nên hai bên quyết định ngưng chiến, ngồi xuống tìm ra phương pháp giải quyết, sau một buổi sáng họp đàm giữa song phương thì mọi người đi tới một quyết định chúng. Cử ra anh kiệt trong đám hậu bối so tài với nhau. Tùy theo thứ tự mà phân chia.

Cường giả tụ tập tới ngày một nhiều, rốt cuộc cũng có người phát hiện ra được nơi ở của Xuân Đức.

.....

Khi trời còn chưa sáng hẳn, ngay lúc Xuân Đức đang ngồi học tập điều khiển bổn nguyên lực lượng cùng tu luyện thanh tâm quyết(một môn tâm pháp áp chế sát niệm mà ai cũng có thể học được) một công đôi việc thì có một vài vị khách không mời mà tới tìm đến nơi ở của hắn.

Ở bên ngoài trận pháp một âm thanh nam tử vọng vào trong này.

“ Người bên trong là ai? Còn không nhanh đi ra ngoài.”

Giọng nói người này mang theo một cỗ cao ngạo, có lẽ người này sinh ra đã là thượng vị giả nên có cái thói quen hay ra lệnh cho người khác như vậy.

Xuân Đức lúc này cũng mở mắt ra, ánh mắt hắn là một mảnh bình tĩnh, hắn từ từ đứng dậy định đi ra bên ngoài chào hỏi mấy người kia một tiếng. Nhưng vào lúc này hắn lại nghe được từ bên ngoài một người nói chuyện.

“ Độc Cô thiếu gia không cần phải tự mình nói chuyện, như vậy khác gì hạ thấp thân phận của thiếu. Việc này cứ để lão nô xử lý.”

Không bao lâu sau thì một tiếng quát vang lên:

“ Người bên trong nghe cho rõ,muốn sống thì nhanh bò ra đây cho ta. Trong ba hô hấp mà ngươi không bò ra nơi này thì đừng trách lão phu không báo trước.”

Nghe được mấy lời như vậy thì Xuân Đức khẽ lắc đầu cười nhạt một tiếng, hắn từ từ đi ra bên ngoài. Vung tay lên triệt hồi đi hết mấy cái mê trận xung quanh. Ngay lập tức hắn cùng căn nhà nhỏ của hắn lộ ra trước mắt mọi người.

Lúc này đây Xuân Đức cũng mới quan sát người tới là ai, một đoàn người gồm 8 người, đi đầu là một thanh niên cao gầy, toàn thân quần áo trắng nhìn rất có phong độ.

Đứng bên cạnh là hai lão giả, hai người này khoác trên mình một bộ áo choàng đen nhìn rất có phong cách, cả hai đều có tu vi không thấp, đều có tu vi Thiên Quân Tiên Cảnh cả rồi. Phía sau thì là một đám nam nữ trẻ tuổi.

Hắn còn chưa lên tiếng chào hỏi thì không biết là ai đã hô lên tên của hắn.

“ Tôn Vân.”

Nhìn qua người vừa kinh hô kia, người này là một nữ nhân có nhan sắc không tầm thường, trong trí nhớ thì hắn không có biết người này nên hắn liếc nhìn qua một cái liền rời đi ánh mắt. Nhìn một đám người trước mắt Xuân Đức nhàn nhạt nói:

“ Ta đứng nơi đây rồi các ngươi có việc thì nói đi.( Xuân Đức vốn là một người không thích giết chóc chẳng qua là hắn bị sát niệm ảnh hưởng,lúc bình thường hắn cực độ ôn hòa.Nhất là khi vừa kết thúc tu luyện thanh tâm quyết.) “

Lúc này một ông lão nhăn mày hỏi:

“ Người thực là Tôn Vân, Tôn Gia đại công tử thật sao? “

Nhìn ông lão Xuân Đức bình thản nói:

“ Là ta, có việc gì sao? “

Ông lão kia càng nhăn mày lại, hắn bộ dạng âm trầm hỏi:

“ Vậy ngươi sao lại ở nơi này? “

Nhìn biểu lộ của ông lão, Xuân Đức cảm thấy tức cười, hắn nhếch mép cười nói:

“ Ta ở đâu, làm gì, chẳng lẽ lại còn phải thông báo cho ngươi nữa sao. Một con chó mà Cữu Gia nuôi mà thôi, không nên quá ảo tưởng bản thân quan trọng.”

Xuân Đức miệng có thể nói là rất độc, toàn sát muối lên chỗ đau của người khác. Nghe được lời này thì ông lão kia liền giận dữ, có điều hắn cũng chỉ có thể đứng ở nơi đó nhìn chằm chằm Xuân Đức mà không dám làm gì.

Ngay lúc này người thanh niên đi đầu lạnh giọng nói:

“ Chó của Cữu Gia chúng ta nuôi thì cũng không cần Tôn đại thiếu gia dạy dỗ. Hừ. Bây giờ Tôn đại thiếu ngươi có thể rời đi, ngọn núi này được ta chọn trúng, bây giờ sẽ là nơi mà ta ở lại. “

Xuân Đức có phần kinh ngạc nhìn người thanh niên bạch y này, hắn hiếu kì nhìn người này qua một lượt rồi hỏi:

“ Vì sao? Nơi đây thiếu gì nơi các ngươi ở lại mà lại chọn nơi này? “

Người thanh niên kia lúc này khoanh tay trước ngực nhìn hắn cười lạnh nói:

“ Ha hả.Ta thích thì ta ở lại thôi, ngươi lại có thể làm gì được ta, còn không nhanh cút đi. Người khác sợ ngươi còn ta thì không. Biết điều thì nhanh cút. “

[ Chúc mọi người buổi tối vui vẻ.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.