Cân Cả Thiên Hạ

Chương 1016: Chương 1016: Thịnh thế đế thành




Dù là đã sử dụng cả dịch chuyển trận pháp nhưng Xuân Đức cũng phải mất gần 1 tiếng thời gian để đi tới Thịnh Thế Đế Thành. Như vậy cũng đủ biết cự ly xa tới mức nào. Muốn đi vào bên trong Thịnh Thế Đế Thành thì cần phải đóng một số tiên thạch. Nhưng với cái danh hiệu chơi gái truyền kỳ mà Tôn Vân tạo nên trước kia thì Xuân Đức vừa đi tới cửa thành đám thủ vệ nơi đây liền dẹp qua một bên cho hắn đi vào trong.

Không những đám thủ vệ mà những người khác cũng vậy, dù sao cái danh xưng đại công tử Tôn Gia vẫn có thể dọa được một ít người. Cộng với một số người giở trò sau lưng nên trên cơ bản người thấy hắn liền né qua một bên.

Tường thành trì nơi đây là từng dãy núi san sát nhau, ở nơi giao điểm chính là một cái cửa thành,cũng không biết cái này là do người tạo nên hay là tự nhiên vốn đã như vậy.

Đi vào bên trong thì lại là một khung cảnh hoàn toàn khác, phóng tầm mắt ra xa thì có thể thấy đâu đâu cũng là nhà cửa xa hoa tráng lệ, đủ mọi kiểu cách hình dáng. Trên đường phố người rất đông, nhìn đâu cũng thấy người qua lại.

Theo như thông tin đã tìm hiểu từ trước thì nơi đây cũng chỉ là vòng ngoài trong 3 vòng của Thịnh Thế Đế Thành mà thôi.

Xuân Đức lúc này lấy ra một cái mặt nạ da người đeo lên, hắn cũng không muốn lúc mình ăn cơm lại có con ruồi đến phá đám, đáng lý nên làm việc này từ trước nhưng hắn quên mất.

Đeo xong mặt nạ da người thì hắn liền dẫn Sói Mập hòa vào dòng người kia. Do sói mập là loại yêu thú quý hiếm, cộng thêm hình thể của nó không nhỏ nên rất nhiều người đều chú ý tới bên này.

(P/s: Đã đeo mặt nạ còn dẫn theo con sói, công nhận đoạn này chuối, nhưng mà người cũng không có ai hoàn hảo cả. Nên cứ để vậy luôn.)

Vì cũng là lần đầu đi tới nơi này nên Xuân Đức cũng không biết nơi nào bán món ăn ngon. Với hắn đảo mắt nhìn qua thì thấy nơi này đa phần đều là mấy tiệm bán binh khí, tiên đan( do tu tiên giả luyện chế thì gọi tiên đan, nếu là tu ma giả luyện chế gọi là ma đan..) các kiểu, còn cửa hàng ăn thì không nhiều lắm.

Bỏ ra mấy tiếng đồng hồ để tìm cửa hàng ăn nhưng hắn lại không thấy nơi nào ưng ý cả. Cuối cùng hắn quyết định đi vào khu thứ 2. Nơi dành cho người giàu có.

Sau khi giao nộp một số lớn tiên thạch thì hắn liền được thông qua. Nơi đây nhìn qua thì thấy ít người hơn so với bên ngoài rất nhiều. Trên đường từng chiếc xe kéo tiên thú xa hoa chạy băng băng.

Lần này hắn không có mù quáng đi tìm cửa hàng bán đồ ăn nữa mà thuê một người chỉ đường. Việc tìm người dẫn đường cũng không có gì là khó khăn, nơi đây có những người chuyên làm cái nghề này. Có điều Xuân Đức tìm mờ mắt cũng không thấy một tên. Bí quá hắn tìm đại một người.

Hắn tìm đến một trung niên cao to, sau lưng còn đeo một thanh cự kiếm nhìn rất có phong thái. Xuân Đức đi tới trước mặt trung niên hỏi:

“ Anh bạn (huynh đệ) có muốn kiếm tiền không? “

Trung niên nhân kia đang nhắm mắt tựa vào vách tường bộ dạng đang đợi ai đó, lúc này nghe có người hỏi tới bản thân thì liền mở mắt ra. Hắn đánh giá Xuân Đức xong một lượt lại nhìn con Tam Nhãn Kim Lang đi theo phía sau Xuân Đức, khi hắn nhận ra lai lịch của sói mập thì liền không dám lãnh đạm nữa.

Hắn hơi cúi người hướng Xuân Đức chắp tay hỏi:

“ Không dám, không dám.Đại nhân có việc gì xin cứ nói.”

Xuân Đức cười cười đáp:

“ Cũng không có gì, chẳng qua ta muốn tìm một nơi để thưởng thức đặc sản nơi đây mà thôi. Nếu người biết chịu dẫn đường cho ta thì túi tiên thạch này sẽ là của ngươi, ta cũng không có nhiều nơi đây chỉ có 1000 trung phẩm tiên thạch, hẳn là đủ cho ngươi nhậu một bữa.”

Trung niên nghe vậy thì không một chút do dự ngay lập tức đồng ý.

“ Cái này ta biết, đại nhân người đi theo ta.”

Xuân Đức nghe thế liền vui vẻ ném bịch tiên thạch cho tên trung niên kia, tên trung niên tiếp lấy kiểm tra qua một lần, thấy đúng là một ngàn tiên thạch trung phẩm thì hắn vui mừng ra mặt. Phải biết tiên thạch rất có giá trị tại tiên giới, vừa có thể giao dịch vừa có thể làm nhiều việc khác. Ví như tăng cao tu vi chẳng hạn, nếu có nhiều tiên thạch thì cứ việc hấp rút tinh hoa bên trong để đề cao tu vi thôi nhưng mà làm như vậy thì cũng có những tệ đoan nhất định. Tiện dụng nhất chính à khôi phục tiên nguyên( tiên lực).

Sau khi tiền trao tay thì tên trung niên kia cũng nhiệt tình gấp mấy chục lần, trên đường đi hắn vừa kể hết các tụ điểm ăn chơi nổi tiếng cho Xuân Đức nghe, nơi nào đánh bạc náo nhiệt nhất, nơi nào có nữ nhân xinh đẹp nhất, nơi nào có thể mua được bí tịch tốt vân vân và mây mây.

Xuân Đức nghe xong tên này kể thì có phần kinh ngạc, nhìn qua trung niên hắn dơ một ngón tay cái khen:

“ Không ngờ ngươi cũng là một người học rộng biết nhiều. Cái gì cũng biết.”

Trung niên kia gãi đầu cười khà khà nói:

“ Đâu có, đâu có, chỉ là tiểu nhân ở đây lâu nên cũng có biết chút ít.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện rất nhanh liền đi đến một tửu lầu(quán rượu) nổi tiếng, nơi này có tên Túy Phù Dung. Hẳn người sáng lập ra nơi này là một nữ nhân.

Đi tới nơi này thì trung niên liền dừng lại nói:

“ Đại nhân vào trong sẽ có người tiếp đón, tiểu nhân sẽ đợi người ở ngoài này.”

Xuân Đức nhìn biểu hiện xấu hổ của trung niên thì liền biết nguyên do, hẳn tên này tiếc tiên thạch đi hoặc không có nhiều tiên thạch để tiêu phí. Hắn cười cười nhìn trung niên nói:

“ Vào thôi, ngươi ở bên ngoài đi mất thì ta tìm ngươi ở đâu.”

Nói xong hắn liền bước vào bên trong, sói mập đi theo phía sau. Trung niên nhân nghe Xuân Đức nói thì hơi ngây ra nhưng ngay lập tức hắn hiểu ra ẩn ý trong đó. Hắn vuốt vuốt cái đầu trọc của mình hai ba cái thì cũng nhanh chân đi theo phía sau Xuân Đức.

Đúng như lời trung niên nói, Xuân Đức vừa vào bên trong thì liền cho một nữ nhân xinh đẹp đi tới tiếp đón hắn. Nàng này tuổi đời đôi mươi, con người to tròn, lông mày lá liễu, đôi môi đỏ mọng có một mái tóc dài đen tuyền. Nàng ta sau khi nhìn qua ba người thì liền hướng về Xuân Đức cười duyên nói:

“ Xin chào công tử. Không biết công tử muốn chọn ngồi ở nơi nào để tiểu nữ sắp xếp? “

Xuân Đức nhìn qua cô gái ôn hòa nói:

“ Một nơi có thể ngắm cảnh được, càng ít người ở xung quanh càng tốt, ta không thích náo nhiệt cho lắm.”

Cô gái nghe vậy thì có hơi xấu hổ nói:

“ Yêu cầu của công tử tuy không cao nhưng lại hơi khó, nơi đây lúc nào cũng có rất nhiều người, chỉ có lầu ba là ít người hơn một chút, không biết...”

Xuân Đức vừa nghe liền hiểu cô gái muốn nói cái gì, hắn không sao cả gật đầu nói:

“ Vậy sắp xếp cho ta một bàn tại lầu ba đi.”

Cô gái mỉm cười, nàng hé đôi môi đỏ mọng nói:

“ Vậy xin mời công tử đi theo tiểu nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.