Cân Cả Thiên Hạ

Chương 744: Chương 744: Tử kiếm chi mộ - quỷ dị




Xuân Đức nhìn hai cái pho tượng này thì thần sắc hiện lên một chút hứng thú, có điều sau khi hắn nhìn qua một lượt thì cảm thấy chẳng có gì đặc biệt, thủ pháp làm ra hai cái pho tượng này cũng không lấy gì là cao siêu cả.

Hắn vung tay lên “ Bộp bộp “ hai cái đầu của hai pho tượng ác ma bị hắn đơn giản đập nát, hắn bắt lấy hai khối tiên thạch cấp cao ở bên trong đầu hai pho tượng. Sau khi lấy đi nguồn cung năng lượng thì hai cái pho tượng này không làm gì cũng tự sụp đổ, biến thành một đống đá vụn.

Đúng lúc này Xuân Đức lại cảm nhận được gì đó từ sâu bên trong cung điện, ánh mắt hắn lóe lên tia u mang. Nhưng chỉ xoẹt qua liền biến mất, vẻ mặt hắn vẫn như bình thường không hề có thay đổi. Hắn bình tĩnh quay lại nhìn Thiên Hoa nói:

“ Ở bên trong có thể có nguy hiểm, cô bé dẫn theo mọi người ở phụ cận tìm kiếm các loại tiên quả cùng dược thảo nhé. Khi nào gặp nguy hiểm nhớ sử dụng vòng đeo tay mà ta đưa cho. Đừng có tiếc, sau này ta sẽ cho một cái mới. “

Thiên Hoa nghe vậy có hơi sửng sốt, nàng có phần lo lắng hỏi:

“ Ngươi muốn một mình tiến vào bên trong sao? “

Xuân Đức nhẹ gật đầu, sau đó dùng tay xoa đầu Thiên Hoa cười nói:

“ Ừ, thôi được rồi, ngoan, dẫn mọi người đi tìm tiên quả đi, xong việc ta liền quay lại. Nhớ là cách xa nơi này ra.”

Thiên Hoa lúc này không ngờ lại không có bướng bỉnh như mọi khi mà nhu thuận gật đầu nói:

“ Ừ, ta biết rồi, ngươi nhanh quay lại đấy.”

Sau đó nàng liền quay lại nói với mọi người vài câu nhưng người kia sau một hồi nhao nhao đều theo nàng rời đi. Đợi những người khác đã rời đi thì Xuân Đức lúc này mới tiến vào bên trong cung điện trước mắt. Trước lúc bước vào bên trong hắn cũng làm ra một ít thủ thuật nhỏ.

Vừa đi vào bên trong Xuân Đức liền cảm thấy một cổ âm sâm lạnh lẽo khí tức đập thẳng vào mặt, ở bên trong này khác xa so với bên ngoài nhìn thấy. Ở bên ngoài nhìn vào thì nơi này giống như một cung điện xa hoa tráng lệ nhưng ở bên trong lại là một mảnh âm trầm lạnh lẽo. Khắp nơi là sương mù màu xám lượn lờ, tường, các kiến trúc nhỏ khác ở trong này thì dính đầy bụi cùng mạng nhện.

Trên mặt đất thì lại có rất nhiều những bộ hài cốt đã mục nát, binh khí các loại ở khắp nơi dọc theo hành lang.

Xuân Đức vẫn như không có việc gì, hắn bước đi từng bước trên hành lang, bước chân của hắn ở không gian u tĩnh này vang lên từng hồi “ lộp cộp..lộp cộp“. Đôi khi đạp phải mấy cái xương khô thì phát ra âm thanh “ răng rắc”, cảnh tượng cùng âm thanh như vậy khiến cho nơi đây có vài phần rợn tóc gáy.

Hành lang rất dài, rất dài. Xuyên suốt cả hành lang chỉ có từng bộ xương cốt nằm la liệt, ở hai bên thì có những bức tượng bị chặt đầu những bức tranh bị phá hủy.

Ngay lúc này Xuân Đức cảm nhận được thứ gì đó đang níu kéo lấy hai chân của mình, hắn nhìn xuống thì thấy có vài bàn tay xương trắng hếu đang níu kéo lấy chân của hắn.

“ Chết rồi còn không chịu nằm yên đi lại còn níu kéo cái gì.Này thi níu, này thì kéo.”

Hắn cũng chẳng thèm quan tâm nhiều, quay qua đạp liên tục cho mấy phát.

“ rắc rắc..rắc rắc.”

Ngay lập tức mấy cái thứ vớ vẩn kia liền bị hắn đạp cho thành từng mảnh nhỏ.

Nhưng vào lúc này, cả cái hành lang dài không thấy cuối cùng này, tất cả những bộ khô lâu đều ngo ngoe bò dậy. Bên trong hai mắt trống rỗng của bọn nó bập bùng hai ngọn lửa linh hồn, cả đám đều nhặt lấy một kiện binh khí ở bên cạnh rồi dùng tốc độ nhanh hơn người thường đánh về phía hắn.

Nhìn thấy một màn như vậy thì Xuân Đức có phần kinh ngạc, lúc trước hắn đã nhìn qua đám khô lâu này thì thấy linh hồn bọn nó đều tận diệt vì sao lúc này lại có ma hồn xuất hiện. Kinh ngạc thì kinh ngạc có điều hắn cũng lười đi tìm hiểu.

Hắn tụ pháp nguyên vào bên trong miệng sau đó hét lớn một tiếng:

“ Nát.”

Ngay lập tức một luồng sóng xung kích lấy hắn làm trung tâm quét dọc theo hành lang, sóng xung kích đi tới đâu thì đám khô lâu nơi đó liền biến thành cát bụi bị thổi bay đi, đến ngay cả mấy bức tượng cùng những bức tranh ở dọc hành lang cũng bị ép thành phấn vụn sau đó cũng bị cuốn theo.

Thoáng chốc cả cái hành lang sạch bong kin kít, không còn một thứ gì cản đường. Xuân Đức lúc này lại tiếp tục đi tiếp.

Sau khi đi được một thời gian dài thì Xuân Đức cũng đi hết cái hành lang ma quái kia, lúc này đây hắn đang đứng trước một tấm cửa đá, bên trên có đồ án long phụng đan xen với nhau nhìn rất sống động.

Bên trên cái cửa đá này có một ô đá nhỏ nhô lên một đoạn, Xuân Đức cũng không có hiểu gì về cơ quan nhưng thấy hay hay thì cứ ấn đại thôi. Hắn đưa tay nhấn mạnh xuống một cái. Nhưng có vẻ là hắn đánh giá cao sự chắc chắn của phiến cửa đá này

Có lẽ vì hắn quá tay nên cả tấm cửa đá kia bị hắn đẩy ngã, cả phiến cửa đá cao gần 15 mét cứ như vậy “ ầm ầm “ đổ xuống.

Ngay lập tức không gian bên trong hiện ra trước mặt hắn, nhưng cũng không phải là như hắn tưởng tượng như vậy, bên trong này cũng không có thanh kiếm nào cả, mà là nơi giam giữ một con gấu to đùng.

Con gấu này nếu mà đứng thẳng thì phải tầm 30 mét chứ không ít, toàn thân bao phủ một lớp lông màu đen, móng vuốt của nó dài cả mét, hàn quang lấp lánh. Còn về khuôn mặt của nó thì rất dị dạng, mọi thứ đều bình thường ngoại trừ không có mắt.

Nó bây giờ bị bị bốn sợi xích to như cái bắp chân người lớn xích lại, bên trên sợi xích lưu chuyển quang mang hắc ám ma quái. Khi cánh cửa đá bị Xuân Đức đẩy ngã thì con gấu này cũng không có phản ứng gì cả, nó chỉ lặng yên nằm ở đó như đang ngủ.

Xuân Đức nhìn thấy con gấu này việc đầu tiên hắn nghĩ đến không phải là thu phục nó mà là nghĩ có nên bắt con gấu này về làm thịt ăn cho biết không.

Giống như là cảm nhận được Xuân Đức không có ý tốt, con gấu to lớn như ngọn núi kia bỗng nhiên đứng dậy hướng về phía hắn rống lên:

“ Gào Gào...”

Xuân Đức vuốt cằm nói:

“ Linh giác cũng rất nhạy bén nha, ta cũng chỉ là xin hai tay hai chân của ngươi về ăn thử cho biết mùi vị tay gấu tiên giới nó như thế nào thôi mà. Cần gì phải lồng lộn lên thế.”

Hình như là con gấu kia có thể nghe hiểu được lời nói của Xuân Đức nên khi Xuân Đức vừa nói xong thì nó liên tục nhe răng ra hướng về phía Xuân Đức mà gầm gừ.

Xuân Đức cũng không quan tâm đến biểu hiện của nó, hắn sải bước tiến vào bên trong căn phòng nhưng ngay khi hắn đặt bước chân đầu tiên vào bên căn phòng thì hồn niệm của hắn lại cảm nhận được cả cái hành lang phía sau lưng hắn biến mất, thay vào đó lại là một phiến cửa đá khác.

Một màn này làm Xuân Đức chậm lại bước chân, hắn không có tiếp tục đi vào bên trong phòng giam giữ con gấu nữa, hắn thu lại bước chân.

Nhưng khi vừa thu lại thì cánh cửa đá kia lại biến mất mà thay vào đó lại là cái hành lang như trước kia.

Việc kì quái như vậy khiến cho Xuân Đức cảm thấy quỷ dị không thôi, lúc này đây hắn không có tiếp tục làm ra cử động mà dùng hồn niệm điều tra xung quanh một lượt. Sau một lúc lâu thì hắn đã tìm thấy vấn đề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.