Cân Cả Thiên Hạ

Chương 902: Chương 902: Ưa khác nay khác




Chung quy cứ dính tới đàn bà là có rắc rối, mà yêu vô thì càng thêm không xong. Ông bà ta đã có câu “ Yêu là ngốc, chữ tình là nguồn gốc chữ ngu.”

Có điều đó là tên Tôn Vân trước kia còn đối với Xuân Đức bây giờ thì lại khác, hắn còn ước gì đám tạp nham này không tránh xa xa một chút,bằng không hắn lại cảm thấy chướng mắt tới lúc đó thì lại có người phải xuất huyết rồi.

.....

Theo chân Long Linh Nhi đi vào bên trong, dọc đường Xuân Đức cũng đã quan sát nơi đây một lượt. Đừng nhìn cái nơi này chỉ làm từ cây trúc mà xem thường, cấm chế cùng trận pháp được bố trí ở nơi đây còn nhiều hơn lông trâu. Một khi đồng loạt phát động thì sức mạnh nó tạo ra là không thể xem thường.

Khi ba người đi tới trước một căn phòng thì dừng lại, tên canh cửa lúc này khom người cung kính nói:

“ Thưa Hà đại sư có Thánh Nữ Long Linh Nhi cầu kiến.”

Sau một lúc thì bên trong phòng vọng ra một âm thanh già nua,

“ Vào đi.”

Lúc này đây tên canh cửa kia đứng thẳng người hướng Long Linh Nhi nói:

“ Thánh nữ mời vào trong.”

Nói xong thì hắn đứng qua một bên làm động tác mời, Long Linh Nhi khẽ gật đầu rồi đi vào bên trong. Xuân Đức lúc này cũng đi theo phía sau nhưng ngay khi hắn định bước vào thì tên trung niên canh cửa kia lại đưa tay ra ngăn cản.

“ Đại sư chỉ muốn gặp thánh nữ, ngươi...”

Hắn còn chưa nói hết câu thì bị Xuân Đức liếc nhìn qua một cái, ngay lập tức tên này liền nuốt về những lời vừa định nói, hắn thu tay lại đứng nép qua một bên mặc cho Xuân Đức đi vào trong. Long Linh Nghi vừa định quay lại giải thích cái gì thấy một màn như vậy thì không khỏi cười khổ, người này đi đâu cũng bá đạo như vậy.

Không có ai ngăn cản hai người liền bước vào bên trong phòng, có điều bên trong phòng cũng không phải là một không gian mấy trăm mét vuông như nhìn từ bên ngoài. Ở bên trong này chính là một không gian rộng lớn vô cùng, khắp nơi đều trồng một loại hoa có màu tím nhạt.

Đưa mắt nhìn về phía xa xa hai người liền có thể thấy một ông lão bộ dạng hiền từ, ngồi ở dưới một gốc cây ôm một con thú lông xù, một tay ông lão thì vuốt ve con tiên thú lông xù kia, một tay khác thì đang cầm đọc một quyển sách, bộ dạng này khiến cho người vừa gặp liền có hảo cảm, đến cả Xuân Đức cũng cảm thấy có hảo cảm với ông già này.

Hai người tiến đến trước mặt ông lão lễ phép chào:

“ Xin ra mắt tiền bối.”

Ông lão lúc này mới để quyển sách xuống, nhìn hai người mỉm cười ôn hòa nói:

“ Ngồi xuống đi, có việc gì thì từ từ nói. “

Xuân Đức cùng Long Linh Nhi nghe vậy thì cũng không có câu nệ gì mà ngồi xuống thảm cỏ phía dưới, sau khi đã ngồi xuống thì Long Linh Nhi mới lễ phép nói:

“ Thưa tiền bối, vãn bối mang một người bạn tới đây là muốn nhờ tiền bối nhìn xem thương thế cho cậu ấy nên dùng loại đan dược nào để trị liệu cho có hiệu quả.”

[ Chú thích: Đan sư phiên bản Cân Cả Thiên Hạ thì vừa có thể luyện đan vừa có thể chuẩn bệnh, không có vô dụng như các phiên bản khác là chỉ có thể luyện đan còn muốn chuẩn bệnh lại phải đi tìm thằng khác(đi tìm đám trì dũ thuật).]

Nghe vậy thì ông lão đưa ánh mắt nhìn về phía Xuân Đức, sau đó một cỗ hồn niệm cường đại toát ra từ người ông lão bao phủ lấy cơ thể Xuân Đức. Xuân Đức cũng không có phản kháng gì mà để mặc cho ông lão kiểm tra thân thể của mình, hắn chỉ che giấu những thứ cần thiết mà thôi.

Ông lão càng xem xét thì càng khiếp sợ, nét mặt bình thản đã không còn giữ được nữa. Sau một lúc thì ông lão thu về hồn niệm dùng ánh mắt phức tạp nhìn Xuân Đức.

Thấy vậy thì Long Linh Nhi liền gấp, nàng vội hỏi:

“ Tiền bối, cậu ấy bị thương thế nào, có nặng không? “

Ông lão vẫn không có đáp lời Long Linh Nhi mà vẫn tiếp tục nhìn Xuân Đức chăm chú, sau một lúc lâu thì ông lão mới thở dài nói:

“ Tiểu hữu có thể nói cho ta biết vì sao lại bị thương thành ra cái dạng này không? Xương cốt bên trong cơ thể tiểu hữu lúc này cũng có đến 4 phần bị vỡ, gân mạch cũng đã bị đoạn đi không ít. Nhất là linh hồn, linh hồn gần như là đã hao tổn đi 6 phần. Bị thương nặng như vậy mà mặt vẫn không đổi sắc, lão phu cũng phải khâm phục ý chí của tiểu hữu “

Nghe ông lão nói một tràng thì hai mắt của Long Linh Nhi trợn to, nàng nhìn Xuân Đức bề ngoài như bình thường, nàng còn nghĩ hắn chỉ bị một chút nội thương mà thôi, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian, uống thêm một ít thuốc thì sẽ khỏi hẳn. Có đánh chết nàng cũng không ngờ rằng Xuân Đức lại bị thương nặng tới vậy.

Lúc này đây Xuân Đức lại chỉ cười nhạt nói:

“ Thời gian cũng đã dài nên cũng đã quen, chỉ là hơi một chút khó chịu mà thôi. Nếu như tiền bối đã nhìn ra được tình trạng của ta thì không biết có biện pháp nào không. Còn việc vãn bối làm sao lại bị thương thành cái dạng này thì ngay cả đến vãn bối cũng không rõ nữa.”

Xuân Đức nói không biết đương nhiên là chém gió, vết thương kẻ nào gây ra cho hắn thì hắn làm sao có thể không biết, linh hồn trọng thương là do ăn nguyên một kích trí mạng của bộ khô lâu đáng chết, còn thân thể bị thương thì do cuốn vào bên trong cái hố đen do vụ tự vào của Xích Linh Tiên Thi.

Ông lão nghe vậy thì thở dài nói:

“ Nếu như tiểu hữu không muốn nói thì ta cũng không gượng ép. Được rồi đợi ta một lát, ta sẽ viết một đơn thuốc cho tiểu hữu, lát nữa ra gặp tiểu Đẳng Tử bảo nó lấy cho.”

Ông lão vung tay lên một cây bút lông cùng một tờ giấy đen xuất hiện, ông lão cầm lấy bút lông viết nhanh lên tờ giấy đen kia. Không qua ba cái hô hấp thì bên trên tờ giấy đen đã viết đầy văn tự tiên giới.

Thu hồi lại cây bút lông ông lão cầm lấy tờ giấy đưa cho Xuân Đức căn dặn:

“ Nhớ làm theo những gì ta ghi bên trong tờ giấy này, có làm như vậy thì sau này tiểu hữu mới có cơ hội một lần nữa bước lên con đường tu luyện.”

Xuân Đức nhận lấy tờ giấy không có đọc ngay mà cất nó đi, sau đó hắn hơi cúi đầu hướng về ông lão cám ơn:

“ Cảm ơn tiền bối đã chiếu cố.”

Ông lão lúc này vuốt chòm râu dài của mình cười vui vẻ nói:

“ Không có gì, việc này là ta nên làm. Được rồi nếu hai đứa bọn con không còn việc gì nữa thì nhanh đi ra ngoài gặp tiểu Đằng Tử lấy thuốc về uống, nếu để lâu sẽ không tốt.”

Hai người Xuân Đức cùng Long Linh Nhi nghe vậy thì nhìn nhau một cái sau đó cả hai đều đứng dậy cung kính hướng ông lão cúi đầu một cái nói:

“ Vậy bọn vãn bối không quấy rầy tiền bối tĩnh tâm đọc sách, hai người bọn vãn bối xin cáo từ.”

Sau đó hai người liền lui lại một đoạn rồi mới quay người theo hướng củ đi ra bên ngoài, ngay khi hai người vừa rời đi thì nét mặt của ông lão kia liền thay đổi. Bộ dạng ông lão trước kia biến mất mà thay vào đó là một nữ nhân đẹp đến ma mị.

Nàng ta cầm lên một cái ngọc phù lầm bầm một lúc sau đó liền bóp nát ngọc phù, ngọc phù bị bóp nát hóa thành một mảnh hào quang cuối cùng tụ lại thành một con tiên hạc, tiên hạc khẽ vỗ cánh liền biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.