Cân Cả Thiên Hạ

Chương 954: Chương 954: Xưa khác nay khác (2)




Hắn dùng tay phải bắt lấy cánh tay của nữ nhân đang đánh tới, trước con mắt ngây dại của mọi người Xuân Đức dễ dàng bắt lấy cánh tay nữ nhân kia, sau đó khẽ bóp.

Rắc rắc...rộp rộp.

Tiếng xương cốt vỡ nát ngay lập tức vang lên khiến cho lòng người tê tái, nữ nhân kia lúc đầu là trợn tròn mắt sau đó là hét thảm.

“ A a a a, tay của ta, tay của ta, súc sinh ngươi dám.”

Chắc là do đau đớn nên nàng ta theo bản năng gập người xuống, lúc này Xuân Đức cũng theo bản năng lên gối một cái.

Hự.. rắc rắc.

Một phát lên gối ngay giữa bụng cô gái kia khiến nàng ói ra mật xanh, mật vàng, Thêm vào đó là mấy cái xương sườn cũng ra đi luôn. Lúc này Xuân Đức mới buông cánh tay gãy nát của nàng ta ra.

Ngay lập tức nữ nhân này ngã rạp trên mặt đất, miệng sòi máu hai mắt trắng dã. Bộ dạng sắp chết đến nơi.

Cũng không rõ là Xuân Đức nhìn nàng quá gai mắt hay sao mà khi nàng ta đang nằm trên đất thoi thóp thì hắn lại co chân lên nhắm ngay sống lưng đạp mạnh một cái.

Chỉ nghe “ rắc “ một tiếng, xương sống của nữ nhân kia ngay lập tức đứt thành hai đoạn, cùng lúc đó nữ nhân kia hết lên thê lương “ A a a a.” sau đó ngẹo đầu qua một bên không rõ là sống hay chết.

Những người đang chú ý tới nơi đây nhìn thấy một màn này thì sợ hết hồn, cả đám không tự chủ lui ra phía sau.

Hai tên thanh niên đi mới vừa trào phúng Xuân Đức lúc này lại y hai con mèo bệnh, tên thanh niên họ Ngô hay tên Ngô gì đó run giọng nói:

“ Phế vật, ngươi có biết là mình đang làm gì không, lần này ngươi chết chắc, Chí Vô Song tiên tử sẽ không bỏ qua cho ngươi.”

Bốp

Đáp trả lại mấy lời đe dọa của hắn là một nắm đấm, một nắm đấm có phần trí mạng khi đánh nát luôn cam hàm bên dưới của tên này, nguyên cả cái hàm dưới văng ra ngoài, còn tên kia thì như đạn pháo bay đi xa xa.

Còn một người thanh niên khác lúc này đã đái ra quần, ánh mắt tên này hoảng sợ, hai chân mềm nhũn không đứng vững được phải bò trên mặt đất.

Xuân Đức nhìn thấy vậy thì không nhanh không chậm đi lại, đá mạnh một phát vào ngực tên kia giống y như đá một con chó vậy, à không nói như vậy thì tội con chó quá, phải nói là giống như đá vào bao tải thịt vậy.

Tên kia ngay lập tức “ phụt “ ra một đống máu tươi sau đó như cái bao tải thịt đập mạnh lên vách tường làm bằng trúc gần đó, trận pháp trên vách trúc sáng lên, tên kia bị đập lên vách tường làm bằng trúc thì liền bị phản chấn trận pháp bay ngược lại, “ bịch” một cái liền rơi trên mặt đất nằm yên bất động.

Đến lúc này những kẻ đang vây xung quanh xem náo nhiệt mới bỏ chạy, bên trong đám người hỗn loạn còn không có ít người hô lớn:

“ Đội chấp pháp ở đâu nơi đây có kẻ giết người.”

“ Nhanh tới đây, nơi này có kẻ giết người.”

Xuân Đức nhìn về phía những người đang bỏ chạy kia nhếch miệng cười gằn. Hắn vung tay lên một cái, mấy chục đoạn ngân tinh trúc dài mười mét tách ra từ bờ tường lơ lửng trên đầu hắn. Nhưng ngân tinh trúc này bao phủ bởi ánh sáng màu bạc nhìn rất đẹp mắt.

Phất tay một cái thì tất cả những đoạn ngân tinh trúc kia đều hóa thành ánh sáng bạc bắn thẳng đến những tên mà Xuân Đức cảm thấy ngứa mắt. Tốc độ phóng đi của ngân tinh trúc cực nhanh phát ra từng tiếng xé gió.

Vèo vèo vèo.

Tiếp theo đó những đoạn ngân tinh trúc dài 10 mét như những que xiên thịt vậy, liên tục đâm qua bụng bốn năm người, xâu những người kia thành một hàng rồi dựng thẳng trên mặt đất.

Từng âm thanh “ phúc phúc phúc “ khi thanh ngân tinh trúc to như cánh tay trẻ con xuyên qua cơ thể vang lên, âm thanh rất có tiết tấu nghe vào tai vô cùng thư sướng, kết hợp với tiếng hét thảm của những nạn nhân kia thì càng thêm diệu.

Không qua bao lâu trước khu đất trống phía trước đã dựng lên từng xâu thịt xiên. Máu tươi từ những kẻ này chảy xuống nhuộm đỏ mặt đất.

Lúc này đây ở một vị trí vô cùng bí mật nếu không dùng hồn niệm điều tra cẩn thận thì sẽ không biết được. Nơi này đang có hai người một già một trẻ, nếu như Xuân Đức mà nhìn thấy hai người này thì cũng chẳng biết hai người này là ai đâu.

Hai người này chính Mông Lão cùng với người nữ nhân có tên Mị Ma, lúc này hai người đang trợn to mắt mà nhìn cảnh tượng trước mắt, cảnh tượng Xuân Đức đánh người( đoạn này chưa có người chết nên chỉ dùng đánh người.)

Ngay cả Mông lão lúc này cũng phải nuốt nướng miếng một cái, sau đó hơi run run nói:

“ Đại công tử quả thực đã thay đổi rồi. Đây mới là phong phạm trưởng tử nhà họ Tôn chúng ta.”

Nữ nhân bên cạnh gật đầu đáp:

“ Đại công tử số mệnh rất tốt, gặp đại nạn không chết ắt có hậu phúc. Nhưng mà Mông lão vì sao ta vẫn luôn cảm thấy đại công tử có chỗ gì đó không đúng? “

Ông lão bên cạnh cười khà khà nói:

“ Đại công tử bị thương linh hồn, tính cách đại biến, ngươi cảm thấy lạ cũng là điều bình thường.”

Mị Ma nghe vậy thấy có lý thì cũng gật đầu. Nhưng nghĩ tới cái gì nàng lại nói:

“ Bây giờ chúng ta nên làm sao, đội chấp pháp rất nhanh sẽ tới. Mà người bên trong đội chấp pháp của nơi này lại là người của bát công tử, nếu để đại công tử rơi vào trong tay bọn họ thì sẽ không tốt.”

Mông lão nghe thế thì mắt lóe lên ánh sáng lạnh, lão trầm giọng nói ra:

“ Không cần lo lắng, cứ tiếp tục nhìn xem. Nếu tình thế không ổn thì chúng ta sẽ ra tay. Nếu nếu con chó nhỏ (tiểu cẩu)kia không nghe lời thì đích thân ta sẽ trừ khử sạch gia tộc bọn chúng(gia tộc phụ thuộc).”

Cảm nhận được sát ý lạnh lẽo thấu xương từ Mông lão, Mị Ma cũng không có nhiều chỉ khẽ gật đầu một cái xem như là đồng ý.

......

Việc đánh nhau ở bên ngoài tạo ra động tĩnh rất lớn khiến cho kinh động không ít những người ở bên trong khu nhà trúc, có không ít người chạy ra bên ngoài nhìn xem là có việc gì. Nhưng khi bọn họ nhìn thấy cảnh tượng kinh dị kia thì cả đám đều không khỏi rúc đầu vào trong, không dám đi ra bên ngoài sợ gặp phải phiền phức.

Khi nghe được âm thanh đánh nhau thì Long Linh Nhi đang bốc thuốc liền gấp, ngay khi bốc thuốc xong thì nàng liền chạy vội ra bên ngoài nhìn xem có việc gì. Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng từng chuỗi người bị xâu lại với nhau, máu tươi chảy ra nhuộm đỏ mặt đất, lại nhìn nhìn ba người đang nằm trên mặt đất hít vào thì nhiều mà không thấy thở ra thì nàng cảm thấy hô hấp khó khăn.

Nàng nhanh chân tiến lại gần Xuân Đức sau đó rụt tè hỏi:

“ Ngươi có bị sao không? “

Xuân Đức nhìn có qua khẽ cười đáp:

“ Đương nhiên là bị rồi, bị bẩn tay. Cô đang lấy được thuốc chưa, chúng ta nhanh đi về đã để ta còn rửa tay cái.”

Long Linh Nhi nghe vậy thì không biết nói gì cho phải, nàng bất đắc dĩ gật đầu đồng ý. Còn việc ở đây thì đã có Tôn gia lo.

Ngay khi hai người đang định rời đi, xa xa một đội ngũ gồm 20 người đang chạy tới nơi đây, người chưa tới mà xa xa đã nghe tiếng quát:

“ Đội chấp pháp tới, không ai được rời đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.