***
Thời gian thấm thoát đi qua, bây giờ đã gần 4 rưỡi sáng.
Bên trong phòng của Xuân Đức. Lúc này đây, Xuân Đức đang ngủ ngon bỗng nhiên ngồi bật dậy, hai mắt của hắn trong đêm rực sáng, những tia lam sắc quang mang từ mắt hắn phát xạ mà ra. Cả người hắn bốc lên sương mù màu đen dụ dị, sương mù này đen tới nổi so với bóng đêm còn muốn đen.
Ở giường bên cạnh Sói Mập cũng giật mình tỉnh lại, nhìn qua Xuân Đức nhìn thấy một màn như vậy thì nó lo lắng hỏi:
“ Chủ nhân,người không sao chứ? “
“ Ta không sao, một chút là ổn thôi.”--- Xuân Đức khàn khàn nói.
Hắn nói thế chỉ là để an ủi Sói Mập mà thôi, còn hắn có ổn hay không thì hắn tự hiểu rõ. Nói thực là ngay bây giờ hắn cực độ thèm khát máu tươi cùng hồn phách của tu sĩ, từ khi hắn bước chân lên cao thiên thì một lực lượng vô danh ngày một thức tỉnh cùng với đó là bản tính khát máu cũng mạnh mẽ hơn, càng ngày càng mạnh hơn. Mạnh đến nổi có nhiều lúc hắn khó có thể áp chế được.
Nhưng lúc này đây không có huyết thực hắn chỉ có thể cắn răng chịu đựng, trong lòng hắn thầm mắng.
“ Mẹ kiếp sao lại khó chịu thế này, chẳng lẽ không thể dùng phương thức ăn uống để bù đắp lại sao mà chỉ có thể trực tiếp hấp thụ sinh mệnh cùng sinh hồn thì mới làm vơi đi nổi thèm khát của ta.”
Ánh mắt Xuân Đức lúc này lóe lên từng tia khát máu, cùng lúc này ở bên trong nhẫn chứa đồ Quỷ Kiếm cũng rung lên từng hồi. Một luồng lực lượng kêu gọi truyền từ bên trong nhẫn chứa đồ đến bên trong tâm thần của Xuân Đức, cảm nhận được sự kêu gọi Xuân Đức liền dùng hồn niệm nhìn qua nhẫn chứa đồ.
Thấy ở bên trong nhẫn chứa đồ Quỷ Kiếm đang rung rung như muốn đi ra ngoài thì hắn không khỏi kinh ngạc, Quỷ Kiếm bây giờ không có khí linh vậy mà vẫn có linh tính như vậy quả thực rất khó tin.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà lúc này Xuân Đức lại mang Quỷ Kiếm đi ra cầm ở trên tay. Ngay khi Quỷ Kiếm nằm ở trong tay thì hắn cảm thấy sự khát máu cuồng bạo của mình đang bị Quỷ Kiếm cắn nuốt đi từng ít một. Nhưng rất nhanh Xuân Đức liền nhận thấy điểm gì đó không đúng.
Hắn nhìn xuống thì thấy con mắt ở cây Quỷ Kiếm lúc này sáng lên ánh sáng màu vàng, nhìn nó giống như mắt của một loại bò sát vậy. Vô số xúc tu từ con mắt kia bám lên khắp mặt thanh Quỷ Kiểm, một số ít lại đang quấn lấy cánh tay Xuân Đức đang cầm kiếm.
Những xúc tu kia đang rút máu từ bên trong cơ thể hắn ra và truyền lại hắn một loại lực lượng vô danh, lực lượng này ngay lập tức tan ra trong cơ thể hắn khiến hắn giảm bớt đi sự thống khổ do sự khát máu cuồng bạo mang lại.
Có điều thứ quỷ kia hút máu cũng quá nhanh còn hơn cả... à thôi không nói nữa. Mới chỉ có một lúc, chưa đến 3 phút mà hắn cảm thấy máu bên trong cơ thể giảm đi nữa thành rồi. Nếu để cây Quỷ Kiếm này hút cật lực thì không qua bao lâu hắn chỉ còn xương với da mốc.
Sau khi đã cảm thấy bơn bớt thống khổ thì hắn liền bỏ thanh Quỷ Kiếm kia vào lại trong nhẫn chứa đồ. Lúc này hắn lại có thể an tâm ngủ tới sáng mai.
***
Nhật nguyệt luân phiên, ngày mới lại tới.
Ngày hôm nay cũng giống như ngày hôm qua, mới sáng ra thì đã có người gọi hắn tới ăn cơm nhưng khác biệt là hôm nay ăn cơm chỉ có hắn cùng Nhạn Tuyết mà thôi.
Đang khi ăn cơm thì Nhạn Tuyết bỗng nhiên lên tiếng.
“ Ca, hôm nay muội phải đi làm nhiệm vụ gia tộc giao cho, ca ở nhà thì phải cẩn thận nhé.”
Xuân Đức lúc này đang gặm một cái đùi tiên thú nướng, nghe Nhạn Tuyết nói thì hỏi lại:
“ Nhiệm vụ gì, đi đâu, có thể cho ca theo với được không, ở nhà dạo này cũng chán. Cũng nên đi ra ngoài. “
Nhạn Tuyết lúc này đã ăn xong phần của mình, nàng vừa nhìn đại ca của mình đang gặm thịt, nhìn cái bộ dạng háu ăn kia mà muốn phì cười. Cố gắng nhịn cười xuống, nàng nói:
“ Thì vẫn là cái nhiệm vụ thăm dò bàn long quy khư thường niên đấy, lần này muội bị gia tộc chọn trúng phải dẫn đội đi vào nơi kia. Nếu ca mà muốn đi theo cũng tốt, nếu có chết thì cũng không cô đơn. Hì hì.”
Xuân Đức đang gặm thịt nghe vậy thì trừng cô nàng này một cái, sau đó cấp tốc xử lý xong cái đùi, phần còn lại thì đã có Sói Mập bên cạnh xử lý. Ăn xong hắn uống một cốc nước lớn sau đó mới hỏi:
“ Thế đội ngũ gồm những ai, mà muội phải đi lần này sẽ không phải là do mấy lão già chưa chết bên trong tộc nghĩ kế chứ. “
Nhạn Tuyết lắc đầu.
“ Không có ca, cái này đã quy định từ trước rồi, tại ca mất trí nhớ nên quên đó thôi. Đám hậu bối(người trẻ) bên trong gia tộc ai cũng phải đi vào bên trong nơi kia, vừa để lịch luyện vừa để tìm cơ duyên trong đó. Có không ít người thay đổi cuộc đời nhờ gặp được cơ duyên bên trong đó đây, lần này muội vào trong nhất sẽ tìm thấy Tụ Linh Tham, chỉ cần ca ăn vào sẽ khôi phục được linh căn. Sau này là có thể tu luyện rồi. Hì hì.”
Nhạn Tuyết vừa nói vừa cười, đôi mắt sáng ngời, khuôn mặt hiện lên vẻ kiên quyết. Nhìn thấy như vậy thì Xuân Đức chỉ khẽ cười nói:
“ Tìm thấy cũng được mà không thấy cũng được. Chẳng sao cả, dù sao ca cũng đã chọn lực đạo rồi.”
[ Chú thích: Lực đạo tiên tu là một trong nhiều loại đại đạo mà tu sĩ có thể lựa chọn, bên trong tiên đạo thì có rất nhiều loại đại đạo để cho tu sĩ chọn lựa, ví như nô đạo tiên tu(tu sĩ) thì chuyên về khống chế các loại tiên thú chiến đấu, tình đạo thì có thể ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác, độc đạo thì chuyên gia về dụng độc, trí đạo thì thiên về trận pháp, cấm chế,mưu lược.... Đa phần các tu sĩ chỉ chọn cho mình một hướng đi, tránh việc đa mà không tinh. Riêng về phần Xuân Đức thì ông trời đã cho hắn hai loại đại đạo, một là lực đạo cùng độc đạo. Hắn hơn người cũng ở điểm này.]
Nhạn Tuyết nghe vậy thì chỉ là nhẹ gật đầu, trong đôi mắt đẹp của nàng thoáng qua sự đau lòng(thương cho thằng anh bị rút đi tiên căn.) nhưng sự đau lòng kia rất nhanh được che giấu đi.
“ Vậy khi nào đi vậy? “--- Xuân Đức hỏi.
“ A. Việc này sao, muội cũng không biết nữa á. Còn phải xem bên mấy gia tộc khác nhưng muộn nhất cũng chỉ đến giữa trưa là cùng.”--- Nhạn Tuyết suy đoán.
Xuân Đức nghe thế thì “ Ồ “ lên, hắn cười nói:
“ Vậy thời gian vẫn còn sớm mà, hay muội tranh thủ nấu thêm cái gì cho ca ăn đi, đói muốn chết.”
Nhạn Tuyết nghe vậy liền trợn to đôi mắt xinh đẹp của mình lên, nàng nhìn Xuân Đức như nhìn quái vật vậy.
“ Ca vẫn còn ăn chưa no sao, kiếp này ca sẽ không phải là quỷ chết đói đầu thai chứ? “
Xuân Đức vuốt cằm suy đoán.
“ Theo ca thấy thì hẳn mấy kiếp trước cũng đều không được ăn nó nên đến kiếp này phải ăn bù ấy mà. Ha ha. Như vậy muội có chịu đi làm thêm đồ ăn cho ca không để còn biết đường.”
Nhạn Tuyết lườm hắn một cái nói:
“ Có muốn cũng không làm được, nguyên liệu nấu ăn của cả tháng đều bị ca cùng sủng vật của ca ăn hết rồi. Bây giờ muội đang lo trưa này những người ở lại ăn cái gì đây nè.”
“ Ấy, sẽ không nghiêm trọng vậy chứ.”--- Xuân Đức lau lau mồ hôi.