Khu Vạn Phúc, biệt thự của Lâm gia.
Lâm Phong đang ngồi trong phòng khách cùng Lâm Phi Dật và cha mẹ nói chuyện.
- A Phong à, cháu đã lâu cũng không tới nhà chơi, có phải gần đây bận rộn lắm không?
Mẹ của Lâm Phi Dật - Trương Mân hỏi.
- Vâng ạ, trong khoảng thời gian này quả thật cháu hơi bận. Mấy hôm nay có chút thời gian rảnh rỗi, cho nên qua thăm cô chú.
Lâm Phong nói.
- A Phong, cháu gần đây bận chuyện gì vậy?
Cha của Lâm Phi Dật - Lâm Hùng hỏi.
- Bận chút chuyện làm ăn thôi ạ. Cháu chuẩn bị cùng bạn bè liên kết mở
công ty, cho nên trong khoảng thời gian này vẫn bận rộn chuẩn bị mọi
việc.
Lâm Phong nói.
- Cháu có chí hướng tự thân lập
nghiệp như vậy thật là tốt, chú đã nhiều lần nói với ba cháu, cháu nếu
muốn đến làm cho Tập đoàn Lâm thị thì lúc nào chú cũng hoan nghênh, để
cháu ít nhất là giữ chức quản lí. Tuy nhiên ra ngoài rèn luyện thêm tri
thức về kỹ năng quản lý cũng tốt.
Lâm Hùng nói.
- Cám ơn chú đã quan tâm, cháu muốn thừa lúc tuổi còn trẻ ra ngoài lăn lộn vài năm.
Lâm Phong cười nói.
- Cách nghĩ này tốt lắm. Chú là người đầu tiên ủng hộ. Ngẫm lại năm đó
chú và cha cháu không phải là đều là từng bước một mà đi lên sao? Thanh
niên bây giờ sợ nhất chính là không có mục tiêu, không chịu chịu khổ.
Lâm Hùng cảm khái nói.
- Ha hả, chú ơi, cháu chẳng may mà thất bại nói không chừng còn có khi phải về nhờ cậy chú đó.
Lâm Phong ha hả cười nói.
- Ha ha, vậy thì dĩ nhiên là hoan nghênh. Cháu còn trẻ ra ngoài rèn luyện vài năm cũng tốt.
Lâm Hùng cười ha hả nói.
- A Dật à. Về sau con cũng phải học hỏi A Phong có tinh thần hăng hái như thế, vậy mới có thể làm nên đại sự.
Lâm Hùng thấm thía nói với Lâm Phi Dật con mình.
- Chú ơi. Tiểu Dật đi theo cháu học có ăn thua gì. Tiểu Dật tốt nhất là
học ở trường cho tốt, về sau có thể tiếp quản sự nghiệp của chú.
Lâm Phong nói.
- A Phong. Tập đoàn Lâm Thị thủy chung vẫn là tập đoàn của Lâm gia chúng
ta, đại biểu cho lợi ích của gia tộc họ Lâm chúng ta. Cho nên về sau
cháu có đủ năng lực cháu cũng có thể đến tham gia quản lý Tập đoàn Lâm
Thị.
Lâm Hùng nói.
- Việc này cháu làm không được. Tiểu Dật đang theo học quản trị doanh nghiệp. Để em nó quản lý công ty là tốt nhất rồi.
Lâm Phong khoát tay áo nói.
Lúc này, di động của Lâm Hùng đổ chuông. Lâm Hùng nhìn số điện thoại, rồi đi ra ngoài nghe máy.
Lâm Phi Dật kéo Lâm Phong, nói:
- Anh họ, đi lên đây em có chuyện cần nói với anh.
Lâm Phong nghe vậy theo gót Lâm Phi Dật xin phép mẹ hắn - Trương Mân, rồi cùng Lâm Phi Dật đi lên lầu.
Lâm Phi Dật sau khi kéo Lâm Phong trở lại trong phòng của mình, Lâm Phong hỏi:
- Có chuyện gì mà gấp vậy?
- Anh, em muốn xử lý cái thằng thối tha Trần Tuấn Sinh kia sớm một chút.
Lâm Phi Dật nói.
- Là việc này à, yên tâm đi, tạm thời để Trần Tuấn Sinh khoái hoạt vài ngày, gã trốn không thoát đâu.
Lâm Phong lạnh nhạt nói.
- Quả là em thật sự không thể nhìn thằng khốn này kiêu ngạo, chờ không được nữa rồi.
Lâm Phi Dật nói.
- Việc này không thể vội được, từ từ sẽ đến, dù sao cũng phải chú ý tới nhân tố đó là cha Trần Tuấn Sinh là cục trưởng chứ.
Lâm Phong nói.
- Nhưng, nhưng ... Nếu như mình kêu Triệu Hổ và Lôi Báo tới giáo huấn thằng khốn này một chút cũng được mà.
Lâm Phi Dật nói.
Sau khi nhắc đến Triệu Hổ và Lôi Báo Lâm Phong không khỏi nhớ tới tối hôm
qua hắn dẫn Triệu Hổ và Lôi Báo muốn hung hăng giáo huấn Sở Phàm. Ai dè
lại bị Sở Phàm nhục nhã chế nhạo một phen. Đến nay cổ tay phải của hắn
thành ra phải bó bột đây.
- Triệu Hổ và Lôi Báo cũng không phải lợi hại như vậy. Nếu không anh mày cũng sẽ không bị người ta đánh.
Lâm Phong lạnh lùng nói.
Lâm Phi Dật nghe vậy thì phát hoảng. Hắn nhìn trên cổ tay phải Lâm Phong bị bó bột, ngạc nhiên hỏi:
- Anh họ, anh, tay anh là bị người ta đánh à?
- Không sai!
Lâm Phong nói xong ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói.
- Không phải anh vừa rồi ở phòng khách nói là không cẩn thận ngã nên bị thương sao?
Lâm Phi Dật khó hiểu hỏi.
- Anh muốn gạt ba mẹ cậu mới nói như vậy, đkm , thằng ranh không biết
sống chết kia chẳng những cướp đàn bà của anh còn dám ra tay đánh anh
mày. Hừ, anh mày sẽ khiến hắn chết rất thảm!
Lâm Phong xiết chặt nắm tay, từng lời một gằn giọng nói .
Lâm Phi Dật nghe xong trong lòng càng thêm buồn bực, gã hỏi:
- Anh họ. Cái thằng ranh kia sao lại không biết trời cao đất rộng như vậy? Lại dám chọc tới anh?
- Anh đã phái người đi tra xét, nhưng không thu hoạch được gì, chỉ biết là thằng khốn ấy tự xưng là Sở Phàm thôi.
Lâm Phong âm trầm nói.
- Sở Phàm? Không phải là hắn chứ?
Lâm Phi Dật nghe được tên này liền kinh ngạc hỏi.
- Chú biết hắn?
Lâm Phong nhíu mày hỏi.
- Vâng, Sở Phàm này là vệ sĩ bên người Kỷ Tiêm Vân. Nhưng là em không biết Sở Phàm này có phải Sở Phàm mà anh nói hay không.
Lâm Phi Dật nói.
- Vệ sĩ của Kỷ Tiêm Vân? Em nếu có cơ hội thì chụp ảnh hắn để đối chiếu một chút, xem có phải hay không.
Lâm Phong trầm giọng nói.
- Vâng, được mà, nếu đúng là hắn thì anh muốn làm như thế nào?
Lâm Phi Dật hỏi.
- Đương nhiên sẽ không bỏ qua cho hắn, nhưng không phải hiện tại. Đợi Trương Thiếu trở về rồi hãy nói.
Ánh mắt Lâm Phong chợt lạnh lùng, âm trầm nói.
- Trương Thiếu? Anh họ muốn nói đến con trai của thư ký Trương sao? Gã không ở thủ đô bây giờ à?
Lâm Phi Dật hỏi.
- Ừ, Trương Thiếu cùng bạn gái gã đang đi du lịch ở Pháp rồi, vài ngày
nữa mới về. Đến lúc đó chuyện Trần Tuấn Sinh và chuyện Sở Phàm đều phải
cùng Trương Thiếu thương lượng, sau đó gọi Nhạc Ca. Trần Tuấn Sinh chết
chắc rồi, Sở Phàm cũng trốn không thoát khỏi lòng bàn tay anh được!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Vậy để thằng chó Trần Tuấn Sinh tiêu dao thêm vài ngày nữa đi.
Lâm Phi Dật dừng một chút, hỏi:
- Đúng rồi. Sở Phàm kia lợi hại như vậy sao? Ngay cả Triệu Hổ và Lôi Báo cũng không địch nổi hắn ?
- Thằng khốn đó có chút công phu. Triệu Hổ và Lôi Báo hai người đánh
không lại hắn, đkm . Cuối cùng không hiểu ra sao lại xuất hiện một con
bé mặc đồ màu bạc, con bé này lại càng cao cường, hai ba chiêu là đánh
gẫy một cái cánh tay Lôi Báo. Hiện tại Lôi Báo còn nằm trong bệnh viện.
Lâm Phong chậm rãi nói.
Lâm Phi Dật nghe vậy thì trong lòng cả kinh. Gã thầm nghĩ, “nếu đúng như
lời anh họ nói, Sở Phàm này chính là Sở Phàm bên cạnh Kỷ Tiêm Vân vậy
thì chẳng phải quá vô lý hay sao? Thằng ranh kia nhìn qua ngốc nghếch vớ vẩn. Mịa nó, chả nhẽ hắn đóng kịch”
- Đúng rồi, anh, cuối tuần
này chúng ta không phải là định tổ chức một bữa dạ hội sao. Em mời Kỷ
Tiêm Vân tới tham gia. Nếu Kỷ Tiêm Vân đến thì Sở Phàm là vệ sĩ của cô
ấy cũng sẽ tới đây. Khi đó là có thể xác nhận hắn có phải người anh muốn tìm hay không rồi.
Lâm Phi Dật nói.
- Sao? Tốt, tốt lắm, để hắn đến, để hắn đến, sau đó chúng ta có thể chuẩn bị thật tốt một chút để nghênh đón Sở Phàm này.
Lâm Phong trong mắt hiện lên một tia lạnh như băng.
- Anh họ đến lúc đó định làm như thế nào?
Lâm Phi Dật hỏi.
Lâm Phong cười lạnh, ở bên tai Lâm Phi Dật nhỏ giọng nói mấy câu, Lâm Phi Dật trong mắt cũng lộ ra một tia cười âm lãnh.