Cái uy của một người có quan hệ với thân phận địa vị của kẻ đó, nhưng
càng đúng hơn nếu nói uy vọng ấy được quyết định bởi thủ đoạn của người
này.
Một viên quan lớn, mặc kệ là to đến đâu, nhưng nếu không có
sự e sợ của kẻ dưới cùng với sự e ngại của kẻ thù, thì kẻ dưới sẽ không
phục ông ta, kẻ thù không sợ ông ta. Thử hỏi, cái uy của ông ta từ đâu
mà đến?
Tôn Võ từng noi : “Thu phục người mà như không”, đây
chính là cái gọi là nghệ thuật sử dụng thủ đoạn điều khiển kẻ khác, đối
đãi với kẻ dưới cần kết hợp cả ân-uy, làm cho họ cảm kích anh, nhưng
cũng kính trọng anh, cam tâm tình nguyện phục tùng anh; đối với kẻ thù
thì không ngại dùng đến thủ đoạn tán tận lương tâm hạ thủ bất lưu tình,
như vậy kẻ thù của anh mới có thể e ngại anh, mới có thể nhường đường
tránh lối cho anh vài bước.
Trương Chính mặc dù có thân phận là
con trai của bí thư thị ủy, nhưng hắn có được uy vọng lớn từ tận đáy
lòng của các cậu ấm cô chiêu và các vị tai to mặt lớn phân nửa là dựa
vào thủ đoạn. Đối với những kẻ chống lại hắn, hắn không ngại dùng cả
những thủ đoạn minh bạch hay mờ ám, cho đến khi dìm chết kẻ đó, biến kẻ
đó trở thành tro bụi.
Thậm chí, ngay cả trở thành tro bụi cũng không có cơ hội le lói trở lại nữa.
Những năm gần đây, Trương Chíng và Lâm Phong hợp tác đối phó với không ít kẻ
như vậy. Hầu hết là Lâm Phong ra mặt, còn Trương Chính thì ở sau rèm
thao túng giật dây, nhất quyết loại trừ những kẻ chống lại bọn hắn. Bây
giờ thì cái tên “Trương thiếu gia” này trong tâm trí các cậu ấm cô chiêu và một số quan viên cũng đã có uy vọng nhất định.
Sau khi đã lập được uy vọng cho mình, rất nhiều chuyện hắn cũng không ra mặt, đều là
Lâm Phong thay hắn ra mặt quản lý, vì thế hắn có rất nhiều thời gian
cùng với mỹ nhân Lý Tư Phượng yêu mị diễm lệ của hắn đi du lịch khắp
nơi. Điều hắn không ngờ tới là lần này đi Pháp du lịch, trở về lại thấy
hai chân của Lâm Phong đã gãy, hơn nữa lại là bị người ta đánh gãy thì
hắn lại càng kinh ngạc hơn. Ở cái thành phố này có kẻ nào lại không biết trời cao đất dày động thủ động đến trên đầu thái tuế như thế nữa?
Truyện Cận Chiến Bảo Tiêu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Sắc mặt Lâm Phong vừa âm trầm vừa lạnh băng, ánh mắt lộ rõ vẻ âm độc phẫn hận, nhấn mạnh từng chữ:
- Tên này tênlà Sở Phàm, chính là vệ sĩ hộ vệ của Kỷ Tiêm Vân.
- Sở Phàm ư?
Trương Chính nhíu mày, hiển nhiên cái tên này hắn chưa bao giờ nghe qua, ngạc nhiên hỏi:
- Hắn là nhân vật như thế nào? Sao tôi chưa từng nghe nói qua?
- Hắn là một thằng nhà quê, mới đến Bắc Kinh làm vệ sĩ của Kỷ Tiêm Vân
thôi. Thằng này ỷ vào thân mình có một chút võ nghệ, hoàn toàn không để
chúng ta vào mắt. Càng điên hơn là hắn lại dám tranh đoạt đàn bà của
tôi!
Lâm Phong lạnh lùng nói.
- Hả? Ý anh muốn nói đên Lâm Hiểu Tình ư? Nếu quả thực là như thế thì nhân vật này rất đáng quan tâm đây. Không nghĩ tới tôi mới đi xa có vài ngày mà đã xuất hiện nhân vật
này. Thú vị thật đấy! Nhanh nói vậy đầu đuôi xem đã xảy ra chuyện gì
rồi?
Trương Chính híp cả hai mắt lại hỏi.
- Chân của tôi là do thằng đó đạp gẫy!
Lâm Phong nói xong liền kể lại mọi chuyện xảy ra ở quán bar Lam Điều hôm đó.
- Hả? Anh nói mười tám người thuộc loại nhị lưu của bang Triệu Hổ cùng
với một trong tứ đại cao thủ bên người Hứa Nhạc là Thanh Long mà cũng
không đánh lại nổi tên Sở Phàm này sao? Truyện Cận Chiến Bảo Tiêu copy
từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Trương Chính hỏi, giọng điệu có vẻ hơi ngạc nhiên.
- Đêm đó vốn đã có đặt cạm bẫy, bất ngờ xuất hiện ở đâu hai đại cao thủ
một nam một nữ, không biết là ai, tóm lại là đứng về phe Sở Phàm. Hai kẻ đó đột nhiên xuất hiện làm hỏng cả kế hoạch. Cuối cùng tất cả đều bị
đánh bại, chẳng những không hạ được Sở Phàm, ngược lại tôi còn bị hắn
đánh gãy cả hai chân. Thù này không báo, làm sao tôi có thể xuất hiện ở
thành phố này được nữa?
Ánh mắt Lâm Phong chứa đầy độc địa và phẫn hận.
- A Phong, những lời anh nói có phần quá lên ấy chứ. Tôi cũng cảm thấy
khó tin lắm, một thằng nhà quê chẳng bao giờ nghe tiếng lại đánh anh ra
nông nỗi này. Tôi không tin hắn ta có đến ba đầu sáu tay!
Trương Chính thản nhiên. Truyện Cận Chiến Bảo Tiêu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Phong nghe vậy ngẩn ra, trong mắt hiện ra một tia khó chịu. Vẻ mặt không được tự nhiên. Hắn ngập ngừng nói:
- Trương thiếu gia đã chỉ bảo đúng rồi đấy. Kỳ thực là vốn có thể bắt
thằng nhà quê này đi tù vài năm. Nhưng như thế không đủ để tôi thỏa mối
hận trong lòng, tôi đã nói với ba tôi không tố cáo hắn. Không cho hắn
ngồi tù, vì chính là để tiêu diệt hắn hoàn toàn.
- À, việc này,
theo như cách xử lý của anh, là muốn giết hắn, ngồi tù đã là gì. Nhưng ở giữa lòng Bắc Kinh không thể không chú ý đến luật pháp, cứ như thế khơi khơi muốn xử lý gọn một người đang sống cũng phải tốn không ít tiền đó.
Trương Chính nhấp một ngụm rượu, thong thả nói. Truyện Cận Chiến Bảo Tiêu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Trương thiếu gia, tôi đã chuẩn bị rất kỹ để Trương thiếu gia thuận tiện gặp gỡ quan chức, về kinh phí tôi sẽ hoàn toàn chịu, Trương thiếu gia
không cần lo lắng, chỉ cần có thể dạy dỗ hai tên Trần Tuấn Sinh và Sở
Phàm này, tôi cảm kích lắm lắm, chắc chắn sẽ cần hậu tạ Trương thiếu
gia!
Lâm Phi Dật vội vàng tiếp lời.
- Aizzzzz, đều là anh
em một nhà không cần khách khí như vậy, với tôi mà còn nói đến chuyện tạ ơn sao? Chẳng qua là để xử lý việc này cũng cần đến nhiều mối quan hệ,
trong đó cũng phải dùng đến một ít kinh phí hoạt động. Bây giờ muốn tìm
người làm việc không công thật không thể được.
Trương Chính bình thản nói.
- Những điểu này chúng tôi đều biết, muốn nhờ ai đó làm cho mình cái gì
không thể chỉ dùng lời nói suông, việc này còn muốn Trương thiếu gia
quan tâm hơn, cần gì ở chúng tôi Trương thiếu gia cứ nói.
Lâm Phong vội vàng phụ họa theo.
- Được rồi!
Trương Chính gật gật đầu nói:
- Cũng phải nói rõ câu này, tên Sở Phàm này chắc hẳn cũng có bản lĩnh gì
đó. Rất biết đánh nhau phải không? Truyện Cận Chiến Bảo Tiêu copy từ
Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
- Hắn rất giỏi võ. Thanh Long không phải đối thủ của hắn.
Lâm Phong nói.
- Hừ, nếu tên này chỉ là có khả năng đánh nhau, thì chúng ta sá gì không
tặng hắn thêm người. Hắn mà có thể đánh lại được, tôi sẽ đem một trăm
người, xem hắn có thể chống lại được bao lâu? Tôi tùy tiện mời đến một
sát thủ quốc tế là có thể xử lý hắn,mấu chốt là sau khi tên này chết rồi sẽ dẫn đến điều gì? Đây mới là điểm cần suy nghĩ lại! Nếu nói tên Sở
Phàm này ngoài khả năng đánh đấm còn có chút thông minh, như thế mình sẽ cần phải nghĩ ra phương án chu toàn hơn.
Trương Chính trầm giọng nói.
- Thằng này ỷ vào chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Quốc Cảnh âm thầm đứng
sau lưng che chở cho. Tôi nghĩ chúng ta cứ thần không biết quỷ không hay bí mật xử hắn, sau đó làm việc với bên Cục Công an, để cho họ đem việc
này chìm xuống, sự tình cũng kết thúc.
Lâm Phong trầm giọng nói.
- Không thể làm thế được! Kỷ Tiêm Vũ nhất định cũng có nhiều mối quan hệ ở Bắc Kinh. Rõ ràng là Kỷ Tiêm Vũ cũng không dễ đối phó đâu, nói không
chừng còn muốn nhờ đến cả ba tôi. Tôi cũng không muốn làm phiền đến ba.
Trương Chính trầm ngâm nói.
- Như vậy, ý của Trương thiếu gia là…?
Lâm Phong cẩn thận hỏi.
- Mượn đao giết người, tìm một kẻ khác chịu tội thay là cách an toàn nhất!
Trương Chính nói, mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.
- Mượn đao giết người ư?
Lâm Phong hỏi, tỏ vẻ có phần không hiểu. Mà cho dù hắn có hiểu đi nữa thì
cũng sẽ cố ý làm như kinh ngạc không hiểu gì hết. Ở trước mặt Trương
thiếu gia, hắn luôn thể hiện vẻ ngu ngốc một chút. Mọi thứ đều phải nhờ
đến Trương thiếu gia chỉ điểm thì hắn mới làm ra vẻ bừng tỉnh ngộ ra.
Như thế sẽ tâng bốc được trí tuệ cao minh của Trương thiếu gia, còn nếu
hắn muốn thể hiện mình thậm chí còn cao minh hơn cả Trương thiếu gia thì liệu Trương thiếu gia kia còn có thể tiếp tục chấp nhận được hắn hay
không?
- Lần này không phải sẽ đối phó với Trần Tuấn Sinh và Sở
Phàm sao? Chúng ta sao không mượn đao của Trần Tuấn Sinh để giết Sở
Phàm?
Trương Chính nhẹ gõ ngón tay trỏ lên mặt bàn, chậm rãi nói.
- Trương thiếu gia có thể nói rõ ràng hơn một chút được không?
Lâm Phong không ngại học hỏi.
- Chúng ta đầu tiên phải khống chế được Trần Tuấn Sinh. Sau đó tạo ra mâu thuẫn giữa hắn và Sở Phàm, để cho chúng nó đánh nhau đến chết đi sống
lại, đợi cho đến khi Trần Tuấn Sinh giết chết Sở Phàm, không phải là mọi chuyện đều hoàn mỹ sao? Kẻ gây ra chuyện chính là Trần Tuấn Sinh, vĩnh
viễn không liên quan tới chúng ta, Cục Công an có điều tra thì cũng chỉ
có thể nhằm vào Trần Tuấn Sinh. Cậu nghĩ mà xem, chẳng lẽ Trần Thiên
Minh lại cam tâm nhìn con trai mình phải chịu tội sao?
Trương Chính vẫn cứ chậm rãi nhả từng tiếng.
- Nhưng, nhưng thằng Trần Tuấn Sinh này xem chừng không phải đối thủ của Sở Phàm đâu…
Lâm Phong chần chờ nói.
- Cốt yếu là chúng ta phải châm ngòi cho mâu thuẫn giữa Trần Tuấn Sinh và Sở Phàm dẫn tới chiến tranh. Chỉ cần trận chiến này ngày càng gay gắt
thì việc tiêu diệt Sở Phàm tất nhiên chúng ta sẽ âm thầm xử lý, nhưng
tội danh này cũng sẽ đổ lên đầu Trần Tuấn Sinh, chúng ta không phải là
mượn đao giết người sao?
Trương Chính kiên nhẫn giải thích.
- A. tôi biết rồi, chỉ cần kích động mâu thuẫn giữa Trần Tuấn Sinh và Sở
Phàm đến mức chúng nó đánh nhau. Sau đó chúng ta sẽ âm thầm sai người bí mật xử lý Sở Phàm. Người ngoài nhìn vào đều thấy Sở Phàm và Trần Tuấn
Sinh đang đánh nhau tới một mất một còn. Như vậy hết thảy tội danh tất
nhiên sẽ đổ lên đầu Trần Tuấn Sinh, đúng không? Truyện Cận Chiến Bảo
Tiêu copy từ Diễn Đàn Tu Chân Giới TuChanGioi.com
Lâm Phong giọng điệu kích động, nói
- Ừ!
Trương Chính gật đầu.
- Nhưng… Trương thiếu gia, chỉ sợ Trần Tuấn Sinh sẽ không nghe theo chúng ta sai bảo thôi.
Lâm Phi Dật lo lắng nói.
- Hà hà, cậu cứ yên tâm. Đối với một kẻ chỉ biết đi khắp nơi khoe của như Trần Tuấn Sinh thì tôi không có dưới mười phương pháp để khống chế hắn
đâu. Người như vậy dễ đôi phó, chỉ cần tìm được một điểm yếu trí mạng
của hắn rồi sau đó công kích kịch liệt thì khẳng định hắn sẽ nhanh chóng lún xuống, không tới nửa tháng, tôi cam đoan có thể khiến cho Trần Tuấn Sinh đến đây quỳ xuống cầu xin chúng ta.
Trương Chính cười lạnh một tiếng, nói.
- Không biết Trương thiếu gia định dùng biện pháp gì để thuần phục Trần Tuấn Sinh?
Lâm Phi Dật hỏi.
- Đối với Trần Tuấn Sinh này có ba thứ có thể vận dụng sẽ nhanh chóng
khiến cho hắn thuần phục: tiền, gái, và thuốc phiện! Hắn không phải kẻ
thích chơi đùa sao? Tốt lắm, ta sẽ cho hắn gái đẹp, dẫn hắn đi ăn chơi
trác táng, âm thầm cho hắn dùng thuốc, chờ tới khi hắn nghiện sẽ không
cho hắn nữa, không phải có một cậu ấm sẵn sàng cho hắn tiền sao? Đem cậu ấm đó lại đây, ai có đủ can đảm tiếp tục chu cấp cho Trần Tuấn Sinh như thế thì mình sẽ đánh gãy hai tay hai chân thằng đó ngay. Kể từ đó Trần
Tuấn Sinh không có ai rót tiền cho. Mà bằng với khả năng của hắn tiền
lương còn không đủ mua thuốc đâu. Đến lúc đó biện pháp duy nhất của hắn
là tới đây mà quỳ xuống cầu xin chúng ta thôi.
Trương Chính lạnh lùng nói.
Lâm Phi Dật nghe thấy mà nổi da gà, Trương thiếu gia này quả thật là lắm
thủ đoạn độc ác, làm việc cẩn thận. Hắn cảm thấy thật may mắn khi mình
không trêu chọc vào loại người này. Nếu không …
Lần này có thể
nhìn Trần Tuấn Sinh và Sở Phàm diễn trò hay, cũng nhờ Trương thiếu gia
tự mình ra mặt đối phó, đợi cho đến khi Trần Tuấn Sinh tới đây quỳ xuống cầu xin bọn họ sẽ chính là thời điểm Lâm Phi Dật trả lại cho hắn món nợ trong quá khứ.