Đại học Yến Hoa là trường đại học hàng đầu của cả đất nước Trung Quốc. Người có thể vào đại học Yến Hoa học tập thì không phải là những tài tử tài nữ số một số hai trong cả nước thì cũng phải là những thiếu gia, tiểu thư con nhà giàu có vào hạng đứng đầu của cả nước; hoặc là con cái của những ông lớn có quyền có thế. Tóm lại, nếu anh vào đây, cứ tùy tiện chọn ra một người thì người đó nếu không phải là người có cái đầu "to" tới kinh người thì cũng phải là hạng có thân phận kinh người!
Mà nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân lại chính là người vừa có trí tuệ kinh người cũng vừa có thân phận kinh người. Đại học Yến Hoa chính là Kỷ Tiêm Vân thông qua kỳ thi tuyển sinh đại học mà vào.
Nhị tiểu thư cùng Tô Phi, mỗi người đều tự lái chiếc xe ô tô cao cấp của mình. Và khi hai chiếc xe dần tiến vào cái cổng chính mang vẻ trang trọng với phong cách cổ xưa có lịch sử lâu đời của đại học Yến Hoa thì trong lòng Sở Phàm không nén nổi sự kích động. Hắn tuy rằng đã từng đi nghe giảng "chùa" ở rất nhiều trường đại học nhưng đây lại là lần đầu tiên đến một trường đại học hàng đầu của Trung Quốc như đại học Yến Hoa này, bởi vậy cũng khó tránh khỏi có chút kích động.
Hai tiết đầu tiên của Kỷ Tiêm Vân là hai tiết toán cao cấp còn Tô Phi lại phải đi học tiết tiếng Anh, bởi vậy hai nàng sau khi đỗ xe ở tòa nhà lớn nhất trong trường liền nhanh chóng xuống xe, chia tay, ai về giảng đường của người nấy. Trước khi đi, Tô Phi còn trừng đôi mắt đẹp của mình nhìn Sở Phàm với ý, khi nào có cơ hội tôi sẽ tính sổ với anh.
Sở Phàm làm bộ như nhìn không thấy. Con người sống trên đời thì cái nghệ thuật giả bộ này rất được chú trọng. Một vài chuyện không nên nhìn thì phải làm như mình không nhìn thấy, hay một vài lời không nên nghe thì chúng ta cũng phải làm như là mình không nghe được!
Nhị tiểu thư xách túi, sau khi đã khóa xe liền đi đến giảng đường 301, lầu ba của tòa nhà lớn nhất Đại học Yến Hoa. Đúng lúc này tiếng chuông vào lớp vang lên nhưng nhị tiểu thư vẫn bình tĩnh như không, đôi giày cao gót vẫn "Cộp, cộp, cộp!" mà đi, trong dáng vẻ của nàng không có một tí chút nào gọi là vội vã. Mà nhị tiểu thư đã không vội nên Sở Phàm tất nhiên cũng chẳng việc gì phải nóng nảy. Bởi vì hắn bởi vì hắn đã hiểu được một đạo lý: "Mỹ nữ tóm lại đều rất thích đi muộn, mà đặc biệt là những đại mỹ nữ!"
Nhị tiểu thư cùng Sở Phàm đi thang mày lên lấu ba rồi vào đại giảng đường 301. Nhị tiểu thư đi trước, còn Sở Phàm đi ngay phía sau nàng.
Toán cao cấp là một môn cơ bản bắt buộc trong các trường đại học, cao đẳng nên thường thường sẽ có mấy lóp trộn vào nhau để học. Đại giảng đường 301 này là một phòng có thể chứa được 200 người gồm năm lớp. Lúc này trong đại giảng đường thì mười bàn đầu tiên trên cơ bản đều đã đông người. Dù sao môn toán cao cấp này muốn vượt qua được kỳ thi thì cũng phải nghe giảng mới được.
Cả đại giảng đường giờ đang rát yên lặng, trên cơ bản không có một tiếng nói chuyện. Bởi vậy khi những tiếng "Cộp cộp" do đôi giày cao gót của nhị tiểu thư đang đi phát ra truyền tới lớp học thì tất cả các nam sinh đang ở trong giảng đường 301 đều theo một thói quen, đưa mắt nhìn ra phía cửa lớp. Trong ánh mặt của bọn họ trần ngập sự chờ mong, xen lẫn là sự kích động cùng niềm hưng phấn!
Và khi Kỷ Tiêm Vân xuất hiện tại cửa giảng đường, tất cả nam sinh trong phòng đều cảm thấy trước mắt mình bỗng trở nên sáng ngời, ánh mắt không chút keo kiệt đều quẳng ném về phía Kỷ Tiêm Vân. Ánh mắt bọn họ theo bước chân của Kỷ Tiêm Vân di chuyển, thị giác quét từ góc 0 độ cho tới góc 180 độ. Cho tận tới khi Kỷ Tiêm Vân ngồi vào chỗ của mình thì bọn họ mới thu hồi ánh mắt của mình với vẻ lưu luyến không rời.
Song khi thấy Sở Phàm thẳng một mạch đi theo Kỷ Tiêm Vân, hơn nữa còn ngồi vào chỗ bên cạnh Kỷ Tiêm Vân thì trong đầu bọn họ cảm thấy vô cùng nghi hoặc:
" Tên nam sinh trông qua có vẻ hiền lành, hơn nữa cách cái "cảnh giới" anh tuấn một hạt gạo kia là ai vậy nhỉ? Hắn sao có thể đi theo rồi lại ngồi cùng một chỗ với mỹ nữ hoa hậu trong giảng đường chúng ta được chứ?
Lập tức, trong mắt mấy nam sinh này đều bắn ra tia lửa đầy phẫn nộ!
Vị lão sư dạy toán cao cấp đang đứng trên bệ giảng kia hiển nhiên đối với hiện tượng này đã sớm thành thói quen. Bởi vậy, sau khi các nam sinh trong giảng đường thu hồi ánh mắt của mình lại rồi nhìn lên trên bảng, vị lão sư ấy lại tiếp tục giảng bài.
Nhị tiểu thư ngồi ở bàn thứ sáu đếm ngược từ dưới lên còn Sở Phàm ngồi ở bên trái nhị tiểu thư, liền kề với chỗ ngồi của nhị tiểu thư. Sau khi ngồi vào chỗ, Sở Phàm đưa mắt nhìn chung quanh. Lúc này, hắn thấy bên phải có một tên nam sinh lợi dụng lúc lão sư dạy toán cao cấp quay đầu viết một vài công thức toán học mà nhanh chóng đi tới chỗ của nhị tiểu thư.
Sở Phàm liếc mắt một cái đã nhận ra ý đồ của tên nam sinh này. Vì thế hắn đứng dậy, vòng qua ngồi sang bên phải nhị tiểu thư, sát với chỗ ngồi của nàng rồi ngồi xuống. Lúc này, tên nam sinh kia cũng đã đến gần. Hắn thấy Sở Phàm đoạt chỗ ngồi của mình thì nhướng mày, có chút khó chịu. Đúng lúc này, lão sư dạy toán cao cấp ở trên bục giảng đã xoay người lại. Tên nam sinh kia không còn cách nào khác đánh phải ngồi kế bên Sở Phàm.
Sau khi ngồi xuống, tên nam sinh quay đầu sang thì thấy Sở Phàm đang cười hì hì với hắn, hơn nữa còn nói:
- Hắc hắc, tôi biết anh muốn làm gì, nhưng có tôi ở đây thì anh có làm cái gì cũng không thành.
Tên nam sinh kia hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới Sở Phàm. Thân thể hắn nhoài ra phía trước, nghiêng người nhìn về phía Kỷ Tiêm Vân, nhẹ giọng nói:
- Kỷ Tiêm Vân, chuyện ngày đó tôi nói với bạn, bạn đã nghĩ thế nào rồi?
Sở Phàm lúc này đặt ngang thân thể một cái, che hết cả tầm nhìn của tên nam sinh kia. Tên nam sinh này dù có cố gắng đến mấy cũng không thể phá được phòng tuyến của Sở Phàm. Hắn trong lòng không khỏi giận dữ, đang định phát tác thì chợt nghe Kỷ Tiêm Vân nhỏ giọng nói:
- Hàn Phong, anh làm cái gì vậy? Tôi muốn nghe giảng.
- Thì ra là Hàn Phong đồng học. Tên của anh cũng không tệ. Quả là người cũng như tên. Chỉ nhìn diện mạo cùng cách ăn mặc của anh là biết được anh rất thối.. không là rất Hàn Phong!
Sở Phàm nhỏ giọng nói.
- Ngươi...
Khuôn mặt vốn anh tuấn mê người của tên Hàn Phong kia trở nên trắng bệch. Nhưng hắn ngại với cô gái mà mình ngưỡng mộ trong lòng ở bên cạnh, hơn nữa lại chưa rõ thân phận thật của Sở Phàm là gì, bởi vậy chỉ có cách đánh tạm thời nín nhịn, lạnh lùng nói:
- Anh bạn là ai? Nói chuyện tốt nhất nên sạch sẽ một chút.
- Tôi là vệ sĩ bảo vệ nhị tiểu thư nên cần phải ngăn cản những người giống như anh đến gần cô ấy.
Sở Phàm nói thầm bên tai Hàn Phong.
- Vệ sĩ? Hừ!
Từ miệng Hàn Phong phát ra một tiếng cười lạnh đầy vẻ khinh thường. Hắn không tin với bối cảnh như gia đình Kỷ Tiêm Vân lại có thể chọn một tên như Sở Phàm làm vệ sĩ được. Bởi vậy hắn chuyển hướng sang Kỷ Tiêm Vân, hỏi:
- Kỷ Tiêm Vân, anh ta là vệ sĩ của bạn à?
Kỷ Tiêm Vân không hề trả lời. Nhìn thái độ của Kỷ Tiêm Vân thì hình như ấn tượng của Hàn Phong đối với nàng cũng là như vậy.
- Tôi từ trong mắt của anh thấy được anh có vẻ coi thường tôi!
Sở Phàm nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, tiếp tục nói:
- Mà tôi cũng không thể không thừa nhận rằng bề ngoài của anh trông rất tuấn tú, rất tiểu bạch kiểm. Còn tôi nhìn qua rất giống một tên hỗn tiểu tử từ vùng nông thân sơn dã đi ra có phải không? Nói thật cho anh biết, tôi quả đúng là từ trong thâm sơn đi ra đấy!
Hàn Phong nghe vậy thì từ hai lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, làm ra vẻ cao cao tại thượng.
- Cho nên anh có phải đang nghĩ, người như tôi khi đứng trước mặt anh sẽ cảm thấy xấu hổ, cảm thấy tự ti có phải không?
Sở Phàm nhìn chằm chằm vào Hàn Phong, cười lạnh một tiếng, nói:
- Nói vậy anh chắc chưa biết cái gì gọi là không biết liêm sỉ đúng không? Vậy thì hãy nhìn mình bây giờ đi. Anh giờ chính là một kiểu mẫu rất điển hình cho những kẻ gọi là không biết liêm sỉ đấy. Đối với loại người như vậy, tôi thấy đã nhiều và cũng đã nghiên cứu rất nhiều rồi!
- Mày.... Tiểu tử, mày đúng là không biết tốt xấu. Tan học sẽ có người chào hỏi mày!
Hàn Phong căm hận nói.
Sở Phàm nghe vậy thì hờ hững cười, nói:
- Mày có phải là thích nhị tiểu thư, với lại còn đang chuẩn bị theo đuổi nàng nữa, có phải không?
Hàn Phong nghe vậy, trong lòng chợt động nhưng hắn cũng không có lên tiếng, mà trên thực tế hắn cũng không biết nên nói cái gì cho tốt.
- Tao vừa rồi hỏi mày câu kia thì lập tức khóe mắt của mày không ngừng giật giật. Chứng tỏ là lời của tao đã đâm trúng suy nghĩ sâu trong nội tâm của mày khiến mày rất kích động có phải không? Mày thích nhị tiểu thư nhưng nhị tiểu thư tuyệt đối sẽ không thích loại người như mày đâu. Thử nghĩ mà coi, ngay cả cái dũng khí để thổ lộ mà mày cũng không có. Một người nhu nhược như mày thì sao con gái thích được cơ chứ? Tao đề nghị thế này, mày không phải đi đâu xa, cứ lấy tao làm gương mà học tập. Nếu mày có thể bằng một đầu ngón tay út của tao thì, ách, lúc đó có lẽ còn có thể có chút hy vọng!
Sở Phàm nói
Khi nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân nghe được một câu cuối cùng của Sở Phàm thì không nhịn được cười " Híc híc!" một tiếng. Nàng bình thường đối với Hàn Phong không có chút cảm giác gì nhưng Hàn Phong vẫn quanh quẩn bên nàng nên Sở Phàm ra mặt hỗ trợ đuổi tên Hàn Phong này đi cũng rất hợp ý nàng. Chẳng qua nàng không nghĩ tới Sở Phàm lúc bình thường thì hiền lành chất phác nhưng hôm nay lại nói rất có bài bản, suýt nữa thì làm cho tên Hàn Phong tức chết!
Quả nhiên, Hàn Phong bị chọc tức sút nữa thì hôn mê. Đặc biệt khi nghe thấy tiếng cười khinh miệt kia của nhị tiểu thư thì hắn đối với Sở Phàm lại càng thêm tức giận, tức giận do quá xấu hổ. Hắn hình như là đã quên mình giờ đang ở trong lớp học, bởi vậy hắn vỗ một cái, tức giận hét:
- Con mẹ mày, thích ăn đòn có phải không?
- Hoa...
Tiếng hét phẫn nộ này của Hàn Phong đã kéo sự chú ý của những sinh viên vốn đang chăm chú nghe giảng ở trong giảng đường. Vị lão sư dạy toán cao cấp đang ở trên bục giảng cũng nhìn qua bên này, hỏi:
- Có chuyện gì thế?
- Thưa thầy, chuyện là như thế này.
Sở Phàm đứng lên, nói:
- Vị Hàn Phong đồng học này chẳng biết phân biệt chỗ nào là chỗ được nói chuyện mà lợi dụng thời gian lên lớp ngang nhiên thổ lộ tình cảm với Kỷ Tiêm Vân đồng học. Kỷ Tiêm Vân đồng học lại một lòng nghe giảng, hơn nữa tỏ rất rõ ý tứ cự tuyệt anh ta. Vì vậy, Hàn Phong đồng học thẹn quá hoá giận vỗ bàn trừng mắt rồi nói ra những câu uy hiếp Kỷ Tiêm Vân đồng học. Ôi! Thưa thấy, người coi, một kẻ không tuân thủ kỷ luật của lớp học, không tôn trọng thầy giáo, lại không chịu học tập rèn luyện như Hàn Phong thì nên xử trí như thế nào đây?
- Mày, mày ngậm máu phun người. Thưa.. thưa thầy...
Hàn Phong nhất thời nóng vội, nói chuyện cũng lắp ba lắp bắp.
- Hàn Phong đồng học đừng nóng vội, đừng nóng vội. Có chuyện gì thì cứ chậm rãi mà nói. Chỉ cần bạn nói rõ thì Đảng và nhân dân sẽ cho bạn một cơ hội để sửa sai. Còn nếu bạn cứ bối rối như vậy thì người khác nhìn vào sẽ nghĩ rằng bạn có tật giật mình!
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Ha ha... Trong giảng đường đã bắt đầu có người cười thành tiếng.
- Anh gọi là Hàn Phong phải không?
Thầy dạy toán cao cấp lạnh lùng nói:
- Trở lại chỗ ngồi của anh ngay. Sau khi hết tiết học hãy đem chuyện vừa rồi nói cho tôi biết. Còn nữa, chủ nhiệm lớp của anh là ai cũng nói cho tôi! Được rồi, mọi người im lặng, tiếp tục học!
Hàn Phong nghe vậy thì khuôn mặt xám xịt lại. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Sở Phàm rồi về chỗ trước kia của mình. Sở Phàm nhìn hắn nhún vai tỏ vẻ vô tội.
Nhìn nhị tiểu thư thì nàng sớm đã cười tươi như hoa!
Giờ phút này, nàng đột nhiên phát hiện miệng lưỡi của Sở Phàm cũng rất lợi hại. Chỉ cần nói ba từ hai chữ đã khiến cho con ruồi Hàn Phong chuyên bay quanh nàng phải bốc hơi. Nàng quyết định về sau tất cả mèo con, cún con chạy quay chung quanh bên người nàng sẽ để đó cho Sở Phàm xử lý. Chuyện này sẽ tiết kiệm được của nàng rất nhiều tinh lực. Sau khi nghĩ vậy, nàng phát giác ra rằng lưu Sở Phàm ở bên người quả là vô cùng tốt!