Xưa nay lúc chia tay không thể không có rượu.
- Khuyên người cạn một chén này, tới nơi trời tây không còn người thân thuộc!
Dù sao cũng là lúc chia tay, uống thêm chén rượu, đường xá xa xôi, chả biết đến ngày nào mới được uống cùng người.
- Người đa tình đau lòng lúc biệt ly, chịu sao được nổi cô đơn khi trời
vào tiết thu! Đêm nay tỉnh cơn say ở nơi đâu? Bờ dương liễu, gió sớm
trăng tàn.
Thời khắc ly biệt là bi ai nhất, lúc này thứ duy nhất
có thể giảm bớt được nỗi sầu là chén rượu. Say rồi, sau khi tỉnh lại dù
đang nằm bên bờ dương liễu hay trong vòng tay ôm thắt lưng mỹ nhân thì
cũng đã qua ngày chia ly.
Một người khi vui thường uống được rất nhiều. Một người khi buồn cũng uống được nhiều như vậy.
Đại tiểu thư và nhị tiểu thư cũng đã uống gần say rồi. Đặc biệt là dì Mi,
bởi cô là nhân vật chính của đêm nay, mọi người đều chúc rượu cô, dì Mi
ai chúc cũng đều uống cạn, liên tiếp cạn chén, cho dù là tửu lượng có
tốt đến mấy cũng không trụ được.
Mà Sở Phàm lại chỉ chú ý công
kích đại tiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm. Sở Phàm liên
tiếp mời rượu các cô, nhìn hành động của hắn dường như thể hiện rõ hắn
có âm mưu bất lương.
Tuy nhiên may mắn là mấy người đại tiểu thư
cũng không để ý, thế nên khi Sở Phàm mời rượu là tất cả đều cụng ly, cực kì phóng khoáng.
Một người phụ nữ thông mình, lại xinh đẹp, lại
uống rượu, cho dù trên người cô ấy có nhiều khuyết điểm thế nào cũng vẫn khiến người ta mê muội. Huống chi những người Sở Phàm mời rượu hôm nay
thì có bới cũng chẳng ra khiếm khuyết, điều này lại càng khiến Sở Phàm
càng có những suy nghĩ “sâu xa”. Tuy nhiên cũng chỉ dừng là ở ý nghĩ mà
thôi, phải biết rằng đời còn dài, tương lai còn rộng chứ!
- Em, đầu em sao hơi choáng váng rồi, chắc em uống say rồi.
Nhị tiểu thư hốt hoảng nói.
- Cậu, cậu còn chưa say đâu. Mình nghe người ta nói, người say rượu luôn
nói mình không say. Còn người uống rượu mà nói mình say rồi, người ấy là người chưa hề say, có đúng không mọi người?
Trần Mộng Lâm hỏi.
- Mình, đầu mình cũng quay cuồng rồi, tuy vậy đêm nay uống thật đã quá.
Mình phát hiện anh Sở mời rượu chúng ta nhiều nhất, đều là anh ấy!
Tô Phỉ chỉ vào Sở Phàm nói.
- Tại tôi, lỗi ở tôi. Tôi có cái tật xấu là thích mời người đẹp uống
rượu. Phụ nữ càng xinh đẹp tôi lại càng muốn mời. Tại tôi, tại tôi hết!
Sở Phàm gãi gãi đầu, nhận lỗi hoàn toàn.
Sở Phàm tuy chủ động nhận sai nhưng những lời này lại khiến cho ba cô bé
nhị tiểu thư, Trần Mộng Lâm, Tô Phỉ sung sướng như mở cờ trong bụng.
Phải biết rằng Sở Phàm nhận lời nhưng lại thầm khen mấy cô xinh đẹp.
Trên đời này chẳng có cô gái nào lại không thích người khác khen mình
xinh đẹp, cho nên mấy cô bé đều nở nụ cười. Có tác dụng của chất cồn,
khuôn mặt hơi ửng đỏ đang cười kia thật là xinh đẹp mê người, tràn đầy
sự hấp dẫn của phụ nữ.
Đại tiểu thư uống cũng nhiều, tuy vậy cô
vẫn giữ được tư thái cao nhã. Người như đại tiểu thư là dạng phụ nữ
thượng hạng ở trên đời, cho dù là gặp tình huống nào đi nữa, thấy biến
mà không kinh sợ, vẫn một bộ dáng cao quý tao nhã như vậy, không vội vã, không chậm chạp. Khuôn mặt đẹp như tiên nữ của cô cũng đã hơi ửng đỏ,
điều này ngược lại càng tăng thêm nét quyến rũ, thẹn thùng trên mặt đại
tiểu thư, càng tô đậm nét xinh đẹp động lòng người của đại tiểu thư.
Sở Phàm nhìn đến say mê. Đây chính là rượu không làm người say mà người tự say. Phải nói đại tiểu thư đúng là mỹ nữ thượng hảo hạng.
- Tiểu Sở. Tới đây, tôi mời anh một ly. Có thể gặp được anh là điều vui mừng
nhất trong đời tôi. Không có anh xuất hiện thì có lẽ chuyện dãy nhà ở
Lam Hải chắc vẫn chưa đâu vào đâu.
Đại tiểu thư nâng chén nói.
- Đại tiểu thư, mời rượu thì được, nhưng nhắc lại chuyện dãy nhà ở Lam
Hải làm gì chứ? Đều là chuyện đã qua rồi. Hôm nay chúng ta làm tiệc chia tay dì Mi phải không nào?
Sở Phàm nói.
- Đúng, nhưng tôi vẫn muốn chúc anh một ly, tôi phải uống với anh một chén mới được.
Đại tiểu thư lời nói đã mang theo hơi men.
- Được, được thôi, nào. Uống!
Sở Phàm nói xong liền một hơi cạn sạch. Sau đó hắn nhìn đại tiểu thư. Đại
tiểu thư uống nửa chén rượu đỏ xong, sắc mặt càng đỏ, mịn màng, trông
đẹp vô cùng.
- Tiểu Ngốc Ngốc, sao anh không mời dì Mi thế?
Nhị tiểu thư hỏi.
- Dì Mi không phải đã được mọi người thay nhau mời rồi còn gì? Tôi lại mời nữa thì các cô không sợ dì Mi say bí tỉ à?
Sở Phàm nói.
- Không sợ!
Nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trần Mộng Lâm, ba cô bé ba miệng một lời nói.
- Oa, tiểu Vân. Mấy đứa, mấy con bé này hóa ra là định để dì Mi say, để
mai dì không đi được có phải không? Thật sự là âm mưu sâu xa nhé. Nhưng
mà dì Mi sẽ không say dễ vậy đâu. Nào, tới đây, dì Mi đấu với mấy đứa!
Dì Mi nghe vậy liền nói.
Cái gọi là người say nói thật chính là đây. Mấy người nhị tiểu thư sau khi
không cẩn thận lỡ miệng chỉ còn biết thè lưỡi, cười bồi với dì Mi, cuối
cùng lại phải cùng dì Mi uống rượu.
Uống tới cùng, cả nhóm mỹ nữ
đã chẳng thể uống thêm. Nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trần Mộng Lâm đã sớm chạy
ra ghế ngoài phòng khách nằm ngủ. Đại tiểu thư và dì Mi chưa đến nỗi say bí tỉ những nhìn vẻ mặt cũng đã không còn tỉnh táo nữa.
Sở Phàm
thấy thế vội đỡ các cô tới ngồi ở ghế ngoài phòng khách. Ngồi một lúc
lâu, đại tiểu thư cảm thấy đau đầu, lại buồn ngủ, cô nhíu mày nói:
- Tôi, tôi muốn đi ngủ!
- Đại tiểu thư, tôi đỡ cô lên phòng nhé!
Sở Phàm nói xong đứng lên định đỡ đại tiểu thư. Đại tiểu thư lắc lắc đầu.
Sở Phàm dứt khoát ôm cô vào ngực, đỡ lấy cái eo mềm mại nhỏ nhắn của cô, dìu từng bước. Đại tiểu thư say rượu, hai mắt khép hờ, cái miệng nhỏ
nhắn hé mở. Sở Phàm thật sự hận không thể áp miệng mình vào miệng đại
tiểu thư, cảm nhận hương vị trong miệng nàng.
Tuy nhiên Sở Phàm
cảm thấy cho dù chỉ đỡ lấy lưng đại tiểu thư, để cô nép vào ngực mình
như hiện nay cũng đã là một loại hưởng thụ cực cao. Chẳng biết có bao
nhiêu đàn ông phải đánh nhau để qua được cửa ải là chạm đến ngón tay đại tiểu thư đây!
Sở Phàm đỡ đại tiểu thư về phòng, đặt nàng nằm lên giường, sau đó nhẹ nhàng đắp chăn chó cô. Hắn nhìn đôi mắt lờ đờ vì
say, đang khép hờ của cô, nhìn khuôn mặt đẹp như ngọc kia, trong lòng
đột nhiên nảy lên một cỗ cảm xúc, muốn âu yếm cô, muốn tới hôn lên khuôn mặt ngọc, lên cái miệng anh đào nhỏ nhắn kia. Nhưng hắn ngẫm lại, thấy
thời cơ còn chưa tới, lỗ mãng chỉ sợ không tốt. Hắn lại không hề cam
tâm, cuối cùng cầm lấy tay phải của đại tiểu thư, nhẹ nhàng khẽ hôn lên
mu bàn tay nàng một cái, sau đó quay đầu xem phản ứng của cô. May mắn là cô vẫn ngủ say, hắn cảm thấy thỏa mãn, đặt cánh tay của nàng xuống rồi
rời đi.
Nhị tiểu thư, Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm đã say tới bất tỉnh nhân sự. Sở Phàm thấy thế than khẽ một tiếng. Hắn biết hắn lại phải làm culi. Thôi đành vậy, được phục vụ người đẹp là niềm vui của đàn ông!
Sở Phàm trước hết bế nhị tiểu thư về phòng. Cô bé này uống rượu vào là chả sợ trời sợ đất, hoàn toàn phù hợp với tính cách của cô. Càng làm cho Sở Phàm coi trọng là cô vẫn đang thời kỳ phát triển. Tin chắc rằng chẳng
bao lâu nữa, cô nhất định sẽ càng thêm thanh thuần xinh đẹp. Nghĩ tới
đây trong lòng Sở Phàm tràn ngập vui sướng.
Sau đó Sở Phàm đưa Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm về phòng nhị tiểu thư. Trong hai cô bé này, Trần
Mộng Lâm hôm ở phòng xông hơi đã bị Sở Phàm nhìn hết từ trên xuống dưới. Nghĩ tới cảnh tượng ngày đó, trong lòng Sở Phàm liền kích động. Thiếu
nữ này sáng ngời, mềm mại thật! Dù nằm mơ Sở Phàm cũng nghĩ tới.
Sở Phàm đưa hai cô nhóc này đặt lên chiếc giường lớn của nhị tiểu thư, sau đó đi ra ngoài. Lúc hắn chuẩn bị đi ra nghe thấy Tô Phỉ mơ mơ màng màng nói:
- Sao lại thế, sao bọn mình đều say cả vậy?
Sở Phàm trong lòng cười gian một tiếng, nghĩ thầm:
- Các cô say tôi mới có cơ hội chứ!
Xem ra Sở Phàm trước đó mời rượu hết lượt là đã có âm mưu từ trước, chính
là muốn đại tiểu thư, nhị tiểu thư và mọi người đều say hết. Vậy mục
đích thực sự của hắn là gì đây? Hắn nói tới cơ hội là có ý gì?