Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 103: Chương 103: Các vị khách thần bí ở Nam Thiếu Lâm




Màn đêm buông xuống, bầu trời u ám, Nam Thiếu Lâm hùng vĩ trang nghiêm ở giữa trời chiều nhìn càng thêm hùng vĩ to lớn, khiến người ta không khỏi cảm thấy kính trọng.

Lúc này khách hành hương đến Nam Thiếu Lâm thắp hương bái Phật đã xuống núi trở về, mà Nam Thiếu Lâm cũng sắp đóng cửa. Nhưng trên con đường nhỏ gập ghềnh lại có thêm ba người đang chầm chậm đi về phía chùa.

Ở giữa là một lão nhân gần sáu mươi, lão nhân này chân bước đã không còn linh hoạt, hai bên có một nam một nữ đỡ lão đi. Giờ phút này trên khuôn mặt đã nhiều lần trải qua tang thương của lão nhân toát ra vẻ kích động. Trong đôi mắt đục lại bắn ra tinh quang, bước chân tập tễnh kia dường như hận không thể lập tức đến ngay Nam Thiếu Lâm được màlại phải đi tới từng bước một.

Bên trái lão nhân này là một cô gái trẻ mặc một bộ quần áo màu bạc, ngay cả là trong bóng đêm tối đen kia cũng không che lấp được vẻ đẹp tuyệt mỹ của cô gái này. Cô gái trẻ này ngũ quan tinh tế như được chạm khắc ra, mỗi phân một tấc đều bóng loáng tuyết bạch, có vẻ xinh đẹp động lòng người, thêm một chút thì thừa bớt một chút thì thiếu. Đặc biệt trên người nàng phát ra cảm giác lạnh lẽo giống như núi băng lại khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nàng là một cô gái để nam nhân ngưỡng mộ chứ không phải để chạm đến, bởi vì từ trên người nàng phát ra hàn ý lành lạnh làm cho người ta không dám tiếp cận.

Bên phải lão nhân là mộtthanh niên da ngăm đen, cao khoảng một mét chín lăm, toàn thân rắn chắc giống như một tòa núi nhỏ. Hai tay của hắn rắn chắc, cơ bắp trên người nổi lên cuồn cuộn, mới nhìn qua giống như một đám đá xếp vào cùng một chỗ. Bất kỳ người sáng suốt nào cũng đều nhìn ra đây là một tên to con nguy hiểm. Nếu nói hắn có thể một quyền đánh chết một con hổ cũng tuyệt không có người hoài nghi, mà trên thực tế, người thanh niên khôi ngô giống như tòa núi nhỏ này quả thực có năng lực như vậy. Thế nhưng, người thanh niên khôi ngô này ở trước mặt lão nhân lại giống như một đứa bé ngoan ngoãn, hơi cúi đầu nâng lão nhân kia từng bước đi về phía trước.

Lúc này, cửa chính của Nam Thiếu Lâm trang nghiêm kia đã ở gần ngay trước mắt, lão nhân chỉ tay về Nam Thiếu Lâm, ngữ khí kích động nói:

- Mười tám năm rồi. Sau mười tám năm ta lại đi tới Nam Thiếu Lâm một lần nữa. Mười tám năm này cuối cùng đã trôi qua.

- Ngô bá, người đi thong thả, sắp đến Nam Thiếu Lâm rồi.

Thanh niên giống tòa núi nhỏ nói.

- Được được được, bác đây là tâm tình kích động, tâm tình kích động.

Lão nhân được kêu là Ngô bá kia tiếp tục đi về phía trước. Đi tới trước cửa Nam Thiếu Lâm, Ngô bá nói với nam nhân khôi ngô kia:

- Kim Cương, cháu đi gõ cửa, có Ngân Hồ đỡ bác là đủ rồi.

- Vâng, Ngô bá!

Anh thanh niên khôi ngô tên là Kim Cương nói xong liền đi về phía trước gõ cửa chính được sơn hồng của Nam Thiếu Lâm.

“Kẹt” một tiếng, cửa chính của Nam Thiếu Lâm đã mở ra. Một tăng nhân trẻ tuổi đi ra, thì ra chính là đại sư huynh Tuệ Phương của Sở Phàm.

- Các vị thí chủ, nếu là tới thắp hương bái Phật xin mời ngày mai quay lại. Hiện giờ Nam Thiếu Lâm đóng cửa rồi.

Tuệ Phương chắp tay hành lễ, nói.

- Vị tiểu sư phụ này, tôi tới tìm Từ Viễn phương trượng đại sư, xin phiền tiểu sư phụ có thể thông báo một tiếng.

Ngô bá nói.

- Thí chủ, thật sự xin lỗi. Sư phụ tôi đang ở thiền phòng tĩnh tu ngộ đạo. E là không gặp mặt bất cứ ai.

Tuệ Phương nói.

- Tiểu sư phụ, chúng tôi không ngại ngàn dặm xa xôi mà đến chính là muốn cầu kiến Từ Viễn phương trượng đại sư, xin phiền cậu đi vào thông báo một tiếng. Chỉ cần nói cố nhân Ngô Bác cầu kiến là được.

Lão nhân tự xưng là Ngô Bác ngữ khí kiên định nói.

Tuệ Phương sau khi nghe vậy nhìn ra lão giả này không tầm thường, vì vậy hắn nói:

- Như vậy lão thí chủ chờ một lát, tôi đi vào thông báo một tiếng.

Chỉ lát sau Tuệ Phương đã đi ra, chắp tay hành lễ, nói:

- Sư phụ nói, mời lão thí chủ vào trong chùa. Mời theo tôi tiến vào.

- Được được, xin phiền tiểu sư phụ đi trước dẫn đường.

Ngô Bác nói.

Tuệ Phương đi trước dẫn đường. Đến trước thiền phòng của phương trượng đại sư thì gõ cửa, nói:

- Sư phụ, Ngô lão thí chủ đến rồi, đang đợi ở ngoài cửa.

Lúc này cửa thiền phòng của phương trượng đại sư “kẹt” một tiếng mở ra. Từ Viễn đại sư đức cao vọng trọng được toàn bộ đất nước Hoa Hạ ca tụng, phương trượng của Nam Thiếu Lâm đi ra. Rồi phương trượng đại sư chắp tay hành lễ, tuyên câu phật hiệu, nói:

- A Di Đà Phật! Có bằng hữu từ phương xa tới, lão nạp không thể nghênh đón từ xa mong Ngô thí chủ thứ tội.

- A Di Đà Phật! Sau mười tám năm từ biệt, phương trượng đại sư vẫn nhanh nhẹn như trước. Đây là may mắn của Nam Thiếu Lâm, cũng là may mắn của Hoa Hạ chúng ta.

Ngô Bác cũng tuyên câu phật hiệu, nói.

- Ha ha, Ngô thí chủ mời vào trong nói chuyện.

Phương trượng đại sư nói xong quay mặt về phía Tuệ Phương, nói:

- Tuệ Phương, con dẫn người bảo vệ thiền phòng. Trong vòng mười thước không cho bất luận kẻ nào tới gần.

- Vâng, sư phụ!

Tuệ Phương tuân lời rời đi.

- Ngân Hồ, con và Kim Cương đứng canh ở ngoài cửa, bác đi vào ôn chuyện với phương trượng đại sư.

Ngô Bác nói với nử tử xinh đẹp mặc bộ đồ màu sáng bạc bên cạnh.

- Vâng, Ngô bá.

Nử tử xinh đẹp kêu Ngân Hồ kia lên tiếng trả lời.

Sau khi đi vào thiền phòng, phương trượng đại sư đóng cửa lại, chỉ vào cái bàn bên cạnh nói:

- Ngô thí chủ mời ngồi, viện tự đơn sơ, lão nạp chiêu đãi không chu toàn, vẫn xin thứ lỗi.

- Phương trượng đại sư khách sáo rồi. Phương trượng đại sư mời ngồi, mời ngồi.

Ngô Bác vội vàng nói.

Phương trượng đại sư sau khi ngồi xuống, chầm chậm rót chén trà đưa cho Ngô Bác, nói:

- Đã mười tám năm. Mười tám năm thoáng cái đã trôi qua. Thật sự là thế sự vô thường!

Lúc này, Ngô Bác đột nhiên từ trên ghế đứng dậy quay về phía phương trượng đại sư gập gối quỳ xuống, nói:

- Mười tám năm qua đa tạ ơn dưỡng dục của phương trượng đại sư với thiếu chủ. Ngô Bác suốt đời không quên. Ân tình của đại sư, Ngô Bác không cách nào báo đáp, xin phương trượng đại sư nhận một lạy của Ngô Bác.

- Ngô thí chủ, mau mau xin đứng lên, mau mau xin đứng lên, người đây là muốn lão nạp chết sớm sao.

Phương trượng đại sư nói xong vội vàng đứng lên, đỡ lấy Ngô Bác đang muốn quỳ lạy, nói.

Phương trượng đại sư đỡ Ngô Bác ngồi lên ghế xong, nói:

- Mười tám năm thoáng cái đã trôi qua, mà Tuệ Giác nó cũng đã trưởng thành. Mười tám năm qua lão nạp vẫn đối đãi với Tuệ Giác như con ruột, mà Tuệ Giác cũng không phụ kỳ vọng của thầy, học hành có chút thành công, lão nạp cũng an tâm.

- Ơn dưỡng dục thiếu chủ của phương trượng đại sư, xin cho phép Ngô Bác thay lão gia trên trời có linh thiêng nói tiếng cảm ơn. Hôm nay, khi tôi nghe được tin thiếu chủ rời núi thì tâm tình kích động. Bởi vậy cố ý tới Nam Thiếu Lâm gặp mặt phương trượng đại sư.

Ngô Bác nói.

- Từ ngày Tuệ Giác đi Bắc Kinh, lão nạp vẫn đang chờ Ngô thí chủ đến đây, ha ha.

Phương trượng đại sư vuốt râu cười, nói.

- Thiếu chủ có thể được phương trượng đại sư nuôi nấng lớn lên quả thật là may mắn của thiếu chủ. Những năm qua cũng nhờ phương trượng đại sư đã quan tâm chiếu cố tới thiếu chủ. Hôm nay Ngô mỗ cũng chính vì một sự tình của thiếu chủ mà đến.

Ngô Bác trong mắt tinh quang lóe ra, trầm ngâm nói.

Như vậy, vị lão nhân Ngô Bác thần bí này rốt cuộc là ai đây? Vì sao có thể kinh động phương trượng đại sư đức cao vọng trọng của Nam Thiếu Lâm, hơn nữa còn một mình tiến vào thiền phòng nói chuyện.

Mà thiếu chủ trong lời nói của lão nhân Ngô Bác thần bí chẳng lẽ chính là Tuệ Giác mà phương trượng đại sư vừa nói?

Tuệ Giác - chính là pháp danh của Sở Phàm!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.