Bắc Kinh.
Dưới chân núi Sơn Đông phía Tây Nam.
Biệt thự Hương Giang.
Một phong cách Châu Âu thống nhất và sang trọng, một khí thế huy hoàng.
Trong ngôi biệt thự rộng rãi xa hoa theo phong cách cổ điển, một chiếc
Caddilac dài đắt tiền chậm rãi tiến vào trong sân.
Lái xe là một
người trẻ tuổi, điềm tĩnh. Sau xe là một cô gái mặc váy xanh, đôi mắt cô dường như lan tỏa một vẻ sầu muộn miên man. Khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ
phảng phất một nét buồn man mác, đôi mắt trong vắt như nước hồ thu dường như âm thầm mang theo một chia chống đối và bài xích.
Cô gái ấy là Lam Tuyết. Như một đóa u lan trong cốc thẳm, cách biệt với thời thế, Lam Tuyết.
Chiếc Caddilac đỗ trước cửa biệt thự. Lái xe trẻ tuổi tên Tiểu Võ bước ra mở cửa xe sau, cung kính:
- Tiểu thư, mời xuống xe!
Lam Tuyết xuống xe, đi về phía trong sảnh biệt thự. Một người đàn ông đi ra từ phía trong biệt thự, mặc áo choàng màu vàng kim, khoảng chừng sáu
mươi tuổi, trên mắt đeo kính, thân thể gầy gò, sắc mặt hồng hào, trên
đầu đã hói một mảng tóc, số tóc còn lại được vuốt bóng loáng ra đằng
sau. Hai mắt sáng, dồi dào sinh lực, mười phần tinh anh.
- Ha ha. Con gái ngoan của ba rốt cuộc đã đồng ý về nhà rồi.
Người đàn ông nhìn thấy Lam Tuyết thì tươi cười đón cô.
- Ba! Sao ba cứ phải khăng khăng phái Tiểu Võ đi đón con thế hả?
Lam Tuyết dường như đang bực mình. Trước đây, cô đã nói rõ ràng với Tiểu Võ là không muốn anh ta tới tòa nhà Sky, vậy mà hôm nay anh ta lại theo
lệnh cha cô tới đó, cố ý đưa cô về. Trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
- Ba gọi con về gấp tất nhiên là có chuyện. Hơn nữa, chẳng lẽ con không muốn quay về thăm ba một chút sao?
Người cha vẫn dịu dàng.
- Nếu ba có việc muốn gọi con về thì cứ gọi điện, con sẽ tự về. Đâu cần phải bảo Tiểu Võ tới? Con đã nói với ba rồi còn gì.
Lam Tuyết tức giận nói.
- Được rồi, được rồi, ba sai rồi. ba sai rồi. Hà hà, thôi vào nhà trước cái đã.
Người cha cười lớn, đi tới khoác vai con gái bước vào nhà.
Bên trong chính sảnh biệt thự được bố trí càng lộng lẫy xa hoa hơn. Phía
trước là một hàng lọ hoa, mà ngắm bừa một lọ cũng đều là hàng xa xỉ, vào bên trong, người giúp việc thấy cha con Lam Tuyết bước vào đều cung
kính chào:
- Lão gia …. Tiểu thư …
- Tiểu Tuyết, ba biết
từ khi mẹ con qua đời vào năm kia, con rất ít khi ở nhà mà hay đi du
lịch khắp nơi. Ba biết mẹ con ra đi để lại cho con một nỗi đau quá lớn.
Hai năm qua con đi du lịch khắp nơi, có lẽ sầu cũng vơi ít nhiều. Nhưng
con cứ đi mãi như vậy, thật ba không an tâm. Ba giờ đã già, mỗi ngày chỉ mong được nhìn thấy con gái, được ăn với con gái một bữa cơm, ba con
cùng tâm tình nói chuyện. Chỉ cần vậy thôi ba cũng đã mãn nguyện lắm
rồi.
Người cha thở dài…
Lam Tuyết buồn bã im lặng không nói. Đã hai năm nay, từ khi mẹ cô qua đời, cô trở nên ít nói hơn. Một lúc sau, cô mở lời:
- Ba gọi con về chẳng phải là có việc sao? Chuyện gì thế ba?
- À, là thế này. Tối nay ba con mình cùng đến nhà chú Trương ăn cơm nhé. Đêm nay con gái có thời gian cho ba không?
- Chú Trương nào ba?
- Là bí thư thị ủy Bắc Kinh. Lần này ba có thể an ổn thuận lợi chuyển trụ sở công ty về Bắc Kinh cũng nhờ sự giúp đỡ quý báu của chú Trương. Đêm
nay chú Trương làm chủ nhà mời ba con ta tới làm khách. Chúng ta cũng
nên đi tới đó.
Vậy ra ba của Lam Tuyết chính là Chủ tịch Tập đoàn Lam Thị - Lam Chính Quốc!
- Ba à, ba cũng biết con không thích tham gia mấy thứ tiệc tùng xã giao kiểu này mà. Ba muốn đi thì cứ đi đi, con không đi đâu.
Lam Tuyết từ chối.
- Tiểu Tuyết, chúng ta là người chân ướt chân ráo tới Bắc Kinh, đường
đường một bí thư thị ủy đã mời chúng ta làm khách, chúng ta cũng nên nể
mặt người ta. Chú Trương cũng đã từng nghe nói về con. Ba ở trước mặt
ông ấy cũng nhiều lần kể về con gái, cho nên lần này ông ấy muốn gặp con nói chuyện. Tiểu Tuyết, đi cùng với ba nhé. Con gái?
Lam Chính Quốc ôn nhu khuyên.
Cô ngẫm nghĩ một lúc, nói với ba:
- Nhưng con nói trước là sẽ không ngồi đó lâu đâu. Con sẽ lấy cớ có việc
để về sớm đấy. Ba chịu con mới đi. Ba không chịu con không đi nữa đâu.
- Con bé này lại còn bắt nạt cả ba nữa. Được rồi, được rồi. Nhưng con
cũng nên ngồi lâu lâu một chút, không thể mới đến chưa kịp nói hai câu
đã cáo bận về luôn được.
- Con sẽ biết đúng mực mà.
- Vậy con đứng đây đợi ba, ba lên lầu thay đồ rồi sẽ xuống ngay.
Lam Chính Quốc nói xong thì lên phòng thay quần áo.
…
Một lát sau, chiếc Caddilac màu đen chạy ra khỏi biệt thự, hướng về khu phố trung tâm.
Ngồi sau xe chính là Lam Chính Quốc cùng con gái châu báu của ông ta, Lam
Tuyết. Cô ngồi cạnh ba mà mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, ngập tràn tâm
sự.
Lam Chính Quốc chỉ có một đứa con gái duy nhất, nên rất cưng
chiều, nhưng trong lòng cũng cảm thấy có chút xấu hổ. Ông ta cảm thấy
dường như mình và con gái có điểm bất hòa, hai cha con không được hợp ý
nhau.
- Tiểu Tuyết, gần đây con có tâm sự gì sao? Trông con có vẻ không vui?
Lam Chính Quốc thử hỏi con gái.
- Không có gì đâu ba. Mà ba, công ty ở Thượng Hải làm ăn đang rất tốt, tại sao lại phải chuyển trụ sở về Bắc Kinh ba?
Lam Tuyết đột nhiên hỏi.
- Nước chảy chỗ trũng, người hướng lên cao. Nếu cứ an phận ngủ quên trên
đỉnh cao cũ sẽ làm cho con người ta trở nên chậm tiến, cũ đi. Hơn nữa,
công ty nếu muốn phát triển lâu dài cần mở rộng ra các thành thị. Bắc
Kính chính là thủ đô, là thành phố chính trị, kinh tế trọng điểm nhất.
Đối với thị trường này, chúng ta không thể bỏ qua.
Lam Chính Quốc trầm giọng.
- Ba định làm sao thì ba cứ làm. Dù sao con cũng không quan tâm đến tình hình làm ăn của công ty đâu.
- Tiểu Tuyết, ba tận lực vất vả mới thành lập nên Tập đoàn, chẳng lẽ con
không kể đến tâm huyết của ba? Tiểu Tuyết à, về việc buôn bán con có
thiên bẩm, ba thật sự hy vọng con có thể giúp ba làm ăn.
- Ôi! Ba… Con đã nói là con sẽ không đặt chân vào thương giới đâu. Ba nói vô ích thôi. Con không thích hợp đâu!
Về việc thuyết phục con gái cùng tham gia quản lý công ty với mình, Lam
Chính Quốc cũng nói với cô nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng không chịu.
Lần này cũng vậy! Lam Chính Quốc không khỏi khẽ thở dài…
- Lão gia, tới rồi!
Lúc này Tiểu Võ đã lái xe đến một tiểu khu trong nội thành, lên tiếng nhắc nhở.
- Tốt. Tiểu Tuyết, xuống xe đi con!
Lam Chính Quốc bước xuống xe, Lam Tuyết bước theo sau.
- Tiểu Võ, có việc gì thì đi làm đi. Khi nào xong việc tôi sẽ gọi điện cho anh.
Lam Chính Quốc nói rồi dẫn con gái vào trong.
Đi lên lầu ba, Lam Chính Quốc gõ cửa. Chốc lát sau, một người phụ nữ
khoảng chừng bốn mươi lăm bốn mươi sáu tuổi bước tới mở cửa. Thấy hai ba con, bà ta cười nói:
- Anh Lam tới rồi sao? Mời vào trong. Lão Trương, ông ra mà xem, anh Lam tới rồi này.
- Đã tới trễ, xin thứ lỗi.
Lam Chính Quốc ha hả cười, cùng Lam Tuyết đi vào trong.
Thấy trong phòng một người đàn ông chừng năm mươi tuổi đi ra, mặt vuông, hơi mập, xem ông ta giơ tay nhấc chân cũng đủ thấy là kẻ có quyền có tiền,
Lam Chính Quốc vội cười nói:
- A a thư ký Trương, chào thư ký Trương. Ha ha, tới trễ, xin lỗi, xin lỗi.
- Anh Lam nói gì vậy? Anh có thể tới đây là chúng tôi đã rất vui mừng rồi. Đến đây. Đến đây ngồi đi!
Bí thư thị ủy Trương Bằng nhiệt tình mời ba con họ Lam. Ông ta chuyển ánh
mắt nhìn sang Lam Tuyết bên cạnh, trong lòng không khỏi thầm khen:
- Cô gái này là con gái anh sao? Chà! Đã lớn thế này rồi cơ à!
- Tiểu Tuyết, con không chào chú Trương đi!
Lam Chính Quốc vội nhắc con gái.
- Cháu chào chú Trương. Cháu chào cô.
Lam Tuyết lễ phép chào vợ chồng Trương Bằng.
-Tốt tốt tốt. Ôi anh Lam, con gái anh thật là xinh đẹp. Con là cô gái đẹp nhất mà cô đã từng gặp đó. Lại đây, vào trong ngồi đi.
Trương phu nhân thân thiết kéo cô vào trong phòng.
Trương Bằng đã ở trong phòng khách pha trà từ trước, mời chén trà tận tay Lam Chính Quốc, cười thân thiện:
- Trước giờ cũng vẫn mong được mời anh Lam tới nhà chơi, nhưng quả thật
bận quá, nên không có thời gian. Hy vọng anh Lam không giận chứ?
- Ấy, thư ký Trương đừng nói thế. Anh vốn bận trăm công nghìn việc, ba
con tôi đáng ra không nên quấy rầy anh chị mới phải. Nay tới thăm anh
chị muộn quá, thật ra tôi cũng thấy ngại lắm.
Lam Chính Quốc đưa đẩy.
- Ai dà. anh Lam nói thế làm tôi ngượng quá. Cái gì mà trăm công nghìn
việc chứ? Chỉ toàn là những việc vớ vẩn vặt vãnh đáng ghét thôi. Làm sao bằng được ngồi cùng anh Lam thảnh thơi hưởng cái thú phẩm trà cao quý
chứ.
Trương Bằng ha hả cười nói.
- Ha ha, nếu nói về phẩm trà, tôi còn phải học hỏi thư ký Trương nhiều lắm. À, phải rồi, Tiểu Chính đâu rồi nhỉ sao không thấy?
Lam Chính Quốc đột nhiên hỏi.
- Haizzz, thôi đừng có hỏi đến cái thằng không bao giờ chịu kém ai đấy.
Cả ngày lang thang bên ngoài, không biết lo chút việc chính cho ba gì
cả. Cả ngày chỉ làm cho tôi bực mình!
Trương Bằng ca thán.
- Anh Lam, thật khó mới mời được anh tới chơi, ban nãy tôi cũng đã gọi điện bảo nó về. Chắc giờ nó đang trên đường về.
Bà Trương ở bên cạnh vội vàng đỡ lời chồng.
- A, vậy tốt quá!
Lam Chính Quốc có vẻ rất hào hứng.
-Đúng rồi, mải nói chuyện, chút nữa thì quên. Anh Lam cũng chưa ăn cơm phải
không? Tới đây ăn đi thôi. Đồ ăn hôm nay đều là do chính tay nhà tôi làm đấy nhé. Dù sao cơm nhà vẫn hơn.
Trương Bằng ha hả cười.
- Đúng thế. Hay là chờ Tiểu Chính về rồi cùng ăn thì hơn.
Lam Chính Quốc lên tiếng.
- Chờ nó làm gì! Tới đây cái đã. Nó thì còn không biết có về hay không nữa kìa!
Trương Bằng nói rồi kéo tay Lam Chính Quốc lại, lại mời Lam Tuyết:
- Tiểu Tuyết, mau lại đây. Lại đây ngồi đi!
Dưới sự mời mọc nhiệt tình của Trương Bằng, cha con Lam Chính Quốc cũng đều
ngồi xuống mâm cơm. Bốn người mới ngồi xuống, ngoài cửa có tiếng lạch
cạch. Một thanh niên đeo kính mắt gọng vàng bước vào. Thanh niên trẻ
tuổi vẻ mặt điềm tĩnh ấy chính là Trương Chính, con trai duy nhất của Bí thư Thị ủy Bắc Kinh Trương Bằng.