Sở Phàm giống như đang trên một con đường cảnh xuân vô hạn, ánh
nắng mặt trời rực rỡ khi chạy xe đến tiểu khu 7F nhà họ Trầm.
Sở Phàm sau khi xuống xe còn cố ý nhìn một chút khắp xung quanh,
xem cái tên Trương Khải hay làm phiền Trầm Mộng Lâm có đúng hay
không đang mai phục bốn phía chung quanh khu này. Nhưng mà thất
vọng rồi, Trương Khải phỏng chừng sau khi trải qua cái lần “ngã sấp mặt xuống” không dám trở lại lượn lờ trước cửa nhà Trầm
Mộng Lâm nữa.
Sở Phàm đi tới cánh cửa nhà Trầm Mộng
Lâm, đang muốn đưa tay gõ, nhưng sau khi nghĩ lại, gõ cửa trực
tiếp đi vào có đúng hay không thiếu một chút ưu nhã và lãng
mạn. Ách, cần phải đổi lại một phương thức khác, nhưng mà đổi lại cách gì cho tốt bây giờ?
Sở Phàm đang nghĩ ngợi,
cánh cửa bỗng “kẹt kẹt” một tiếng mở rộng ra. Trầm Mộng Lâm
xinh đẹp quyến rũ đã yểu điệu duyên dáng và tươi non như vậy
đứng ở trước cửa. Sau khi thấy được Sở Phàm, đôi mắt to xinh
đẹp tràn đầy thần sắc kích động và mừng rỡ.
- Ôi ôi,
Tiểu Lâm, em, em như thế nào lại đột nhiên mở cửa đi ra đây?
Cũng không cho anh cơ hội biểu hiện một chút gì cả.
Sở Phàm ho khan nói.
- Đừng có ho nữa anh Sở, thật là. Người ta lúc nãy cảm giác
được có lẽ anh đã đến rồi cho nên mới mở cửa ra mà.
Trầm Mộng Lâm hờn dỗi nói.
- Chà? Ý của em là thần giao cách cảm ở trong lòng sao?
Sở Phàm cười thoải mái nói.
- Đúng vậy, hì hì!
Trầm Mộng Lâm cười vội vàng nói:
- Mau vào nào, nếu không hàng xóm thấy được thì không hay đâu.
Nói xong trực tiếp ôm lấy Sở Phàm đi vào.
Sở Phàm sau khi đi vào trong lòng tràn đầy tình cảm xúc động. “Cô bé Tiểu Lâm này nói cái gì là trong lòng có linh tính, hoàn
toàn là giả thôi. Chắc là khi mình chưa tới cô bé ngốc này cứ
vài phút đồng hồ lại mở rộng cửa ra ngóng chứ gì nữa?”
- Mộng Lâm, tặng cho em này. Muốn mua một món quà tặng cho em,
nhưng mà anh cũng không biết mua cái gì cho tốt, đành phải mua
hoa. Haizzzzz, đúng là lỗi thời. Nhưng anh thấy đóa Bách Hợp
nhỏ này chính là hóa thân của em đấy. Em đúng là một đóa
Bách Hợp nhỏ thuần khiết.
Sở Phàm cầm một bó hoa Bách Hợp to đưa vào trong tay Trầm Mộng Lâm, nói.
Trầm Mộng Lâm nhận lấy hoa, hít vào một hơi thật sâu. Sau đó thở ra một hơi dài, nói:
- Thơm quá! Cảm ơn Sở ca ca! Cho dù Sở ca ca có tặng em bất cứ cái gì em cũng đều thích cả. Hi hi.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp hé ra thần sắc tràn đầy thích thú và thỏa mãn.
Sở Phàm nhìn ngắm Trầm Mộng Lâm, lại thấy cô đang mặc một chiếc
áo sơ mi dài và mảnh như một quý bà. Cái áo sơ mi dài và rộng,
đến tận bắp đùi Trầm Mộng Lâm, vừa vặn che khuất bộ mông căng
đầy và gợi cảm của cô. Cặp đùi trắng mịn nõn nà được phơi bày như vậy khiến cho người ta không khỏi nghĩ rằng rốt cuộc là cô
có mặc hay không mặc quần nhỏ đây?
Nghĩ đến vậy thì huyết mạch toàn thân Sở Phàm đã nhịn không được sôi lên sùng sục. Bé
ngoan thật, cô bé Tiểu Lâm này phải hay không hiểu rõ mình muốn
tới cho nên đặc biệt cố ý không mặc cái kia…quần nhỏ ư.
Nhìn nhìn lại nửa người bên trên của Trầm Mộng Lâm, trên người mặc
áo sơ mi tuy là rộng thùng thình, nhưng mà bộ ngực cô bé này
cũng rất lớn. Hơn nữa cô lại còn đặc biệt cởi ba cái nút áo ở trên cùng ra. Thế là vô ý trong lúc đó lộ racái áo lót gợi cảm màu tím sẫm ở bên trong.
“Ách, thật là nhìn không ra cô
bé này còn bắt đầu quyến rũ mình đây. Tốt nha. Ta thích.” Sở
Phàm không có ý tốt nghĩ.
- Sở ca ca, anh sao lại ngẩn ngơ ra vậy?
Trầm Mộng Lâm cười hì hì hỏi.
- Ách, anh đang suy nghĩ Tiểu Lâm em ngày hôm nay ăn mặc tươi mát nhỉ.
Sở Phàm cười cười, nói.
Trầm Mộng Lâm nhìn y phục đang mặc trên người mình một chút, lập
tức hiểu được ý nghĩa bên trong lời nói của Sở Phàm, mặt
phấn đỏ lên, oán hận nói:
- Đáng ghét, có cái gì đâu chứ? Thật là, được rồi, Sở ca ca đã ăn sáng chưa?
- À, ăn, ăn rất no rồi.
Sở Phàm thầm nghĩ phải trực tiếp tiến vào vấn đề chính. Cho nên đặc biệt nhấn mạnh chính mình đã ăn rất no. Đỡ cho cô gái
nhỏ này khỏi phải mất công nấu nướng ăn uống. Việc này tốn
rất nhiều thời gian. Tuy rằng có cả ngày, nhưng một ngày nháy
mắt mấy cái không phải đã qua rồi sao?
Thời gian rất là
quý giá, đặc biệt là thời gian ở cùng với một cô gái nhỏ xinh
đẹp thuần khiết như một đóa Bách Hợp nhỏ này.
- Ăn xong rồi, vậy Sở ca ca theo em đi qua đây nào.
Trầm Mộng Lâm vẫy vẫy tay, nói.
- Àh, được.
Sở Phàm nhanh miệng đáp ứng ngay, nghĩ thầm “Cô bé này thật đúng là một người có ý tốt. Chính mình vừa nghĩ là thời gian
rất là quý giá, nàng lập tức đã thay đổi hành động trở nên
quý trọng thời gian hẳn lên.”
“Ơ, không phải chứ. Tiểu Lâm
thế nào lại đưa mình đến phòng bếp nhỉ? Cần phải đi đến phòng
ngủ mới đúng. Ặc, chắc là nàng cảm thấy ở nhà bếp làm việc ấy thú vị hơn!” Sở Phàm trong đầu thầm nghĩ.
Không nghờ, một câu nói của Trầm Mộng Lâm đã đập vỡ hoàn toàn những ảo tưởng ở trong lòng hắn:
- Sở ca ca, hai chúng ta cùng nhau rửa sạch hết những thứ bát dĩa linh tinh này đi nhé.
Sở Phàm vừa nghe thấy thế đã trợn tròn hết cả mắt. Trong nhà bếp
một đống một đống lớn bát đũa dĩa đang đợi được rửa. Hắn
không khỏi buồn bực, nghĩ thầm, “Mục đích mình đến đây hôm nay
dường như không phải là rửa chén chứ? Chẳng lẽ cô bé Tiểu Lâm
này kêu mình qua đây để giúp nàng rửa chén đũa sao? Không đúng
a, ngày hôm trước rõ ràng đâu có nói như thế này, vậy mà … …”
- Thế nào? Sở ca ca không muốn rửa bát sao?
Trầm Mộng Lâm dường như có vẻ mất hứng nói.
- À, không có không có, trước đây ở Nam Thiếu Lâm bát đĩa ăn cơm
cũng là một mình anh rửa hết, ha ha. Thế nhưng nhà em sao có
nhiều bát dĩa đến như vậy?
Sở Phàm nhịn không được hỏi.
- Nhà em mỗi năm đều mua một bộ bát đũa và bát đĩa mới. Những
thứ này đều là để lại một chổ trong ba năm trước, đặt ở trong tủ lâu lắm rồi ngày hôm nay đúng lúc lấy ra tráng rửa.
Trầm Mộng Lâm giải thích.
- À ra thế, đúng đúng, đúng là nên lấy ra tráng rửa, ha ha.
Sở Phàm bên ngoài tuy là đang cười, trong lòng lại gấp đến muốn
chết. Cặp đùi thon dài của Trầm Mộng Lâm không ngừng lúc ẩn lúc
hiện trước mắt hắn. Trước ngực nội y ở bên trong hơi có chút
lồi ra như khiêu khích hắn. Hắn đột nhiên nghĩ, “Chính mình có
đúng hay không cần phải tỏ ra vội vàng lên một chút? Ách, không được vội, phải bình tĩnh phải bình tĩnh!”
… …. …. …. ….
- Sở ca ca, rửa bát xong chúng ta cùng nhau mang chúng vào nhé!
Thật vất vả mới có thể đem đống bát dĩa chén đũa kia rửa xong thì Trầm Mộng Lâm lại đưa ra một câu nói như thế này. Sở Phàm sau
khi nghe xong thiếu chút nữa té xỉu tại chỗ. Hắn hồi lâu mới
nhịn không được hỏi:
- Ách, Tiểu Lâm, chúng ta ngày hôm nay không phải là chỉ làm việc nhà thôi đấy chứ? Không làm chuyện gì khác sao?
- Sở ca ca muốn nói là làm chuyện gì cơ?
Trầm Mộng Lâm mở đôi mắt to nhìn Sở Phàm, trong mắt tràn đầy vẻ
ngây thơ, biểu tình trên mặt càng vô cùng thuần khiết.
Sở
Phàm sau khi thấy vẻ mặt Trầm Mộng Lâm thuần khiết như vậy ngay cả lời nói trong miệng cũng nuốt trở vào. Hắn thật là vô
duyên mới đưa chuyện như vậy ra làm dơ bẩn biểu tình thuần khiết thế này của cô, đành đổi lại nói:
- À thì, anh là muốn nói là mở TV xem phim chẳng hạn. Anh tưởng sẽ cùng với em xem phim.
- A, tốt nha, em cũng muốn chứ. Chúng ta dọn xong hết sẽ cùng nhau xem có được không?
Trầm Mộng Lâm ngây thơ cười nói.
- Được chứ, tốt tốt, ha ha.
Sở Phàm cười cười. Ngoại trừ cười khổ ra thì còn có thể làm
gì. Hắn cuối cùng cũng hiểu rõ: Khi những kỳ vọng trong lòng
và trong hiện thực có sự chênh lệch cực đại thì tâm tình trở
nên uể oải đến thế nào.
Bát đũa đĩa đều đã rửa xong hết, Sở Phàm đem chúng
từng cái một bưng vào để bên trong tủ. Sở Phàm xoa xoa tay khi
bưng trở ra, nhẹ nhàng nhìn lướt qua thấy Trầm Mộng Lâm đang
khom người hạ thắt lưng vốc nước, đang rửa tay. Khi cô khom lưng
thì bộ mông vểnh lên, thế là áo sơ mi che khuất bộ mông vểnh
bị kéo lên trên. Từ phía sau nhìn lại, mơ hồ có thể thấy giữa hai bắp đùi thẳng tắp và cái rãnh sâu có một chiến quần nhỏ màu tím sậm bao quanh “khu vực cấm”. Bộ phận nằm ở giữa trên
hai đùi hơi chút nổi lên rốt cuộc là cái gì ta? không nói mọi
người cũng hiểu được. Sở Phàm ở phía sau nhìn lại cảm thấy
máu huyết sôi trào. Người ngọc thon dài, cái đó bị quần nhỏ
bọc lấy mơ hồ lộ ra một góc thần bí u cốc, áo sơ mi rộng
thùng thình kia hạ xuống vắt ngang vòng eo… …
Sở Phàm đã không khống chế được chính mình, hắn không thể kìm lòng hướng về phía Trầm Mộng Lâm, ánh mắt dần dần trở nên nóng rực.
Sở Phàm từ phía sau mạnh mẽ ôm lấy Trầm Mộng Lâm, hạ thân ép
sát vào bộ mông của cô. Hắn cúi người hôn lên cổ cô, một tay
hướng về bộ ngực cao vút tròn trịa của Trầm Mộng Lâm sờ mó.
Trầm Mộng Lâm lập tức “ưhm” lêm một tiếng, thân thể mềm mại run lên
giống như bị điện giật. Tiếp theo, cô nghe thấy được mùi vị
đặc biệt của nam nhân trên người Sở Phàm, khuôn mặt cô trở nên
đỏ bừng, thở gấp nói:
- Sở, Sở ca ca, đừng mà anh… ở đây…. nơi này không được đâu.
- Tại sao lại không được chứ? Em cứ giữ nguyên cái tư thế này anh từ phía sau tiến vào không phải tốt sao!
Sở Phàm nhẹ nhàng nói ở bên tai Trầm Mộng Lâm, đưa đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm vào mang tai cô.
Thân thể mềm mại của Trầm Mộng Lâm từ từ nóng lên. Cô thở gấp,
sắc mặt ửng đỏ mê người. Trong con ngươi của đôi mắt to xinh đẹp dễ thương tràn đầy e thẹn và quyến rũ, hai tay chống lấy cơ
thể, thân thể mềm mại bị kích thích cảm giác run rẩy. Sở
Phàm lúc này đã gở tất cả cúc áo trên áo sơ mi của cô, sau
đó hai tay của Sở Phàm từ phía sau ở bên ngoài áo lót ôm lấy
hai đỉnh núi của Trầm Mộng Lâm, không ngừng xoa bóp vuốt ve.
- Ôiiiiii.
Trầm Mộng Lâm thở sâu, nhịn không được phát ra từng hồi rền rĩ, nghe vào trong tai đặc biệt mê người.
Tay Sở Phàm từ cái khe núi sâu thẳm của Trầm Mộng Lâm trực tiếp
luồn vào trong, tiếp xúc thân mật trực tiếp với bộ ngực mềm mại đầy đàn hồi của Trầm Mộng Lâm. Trầm Mộng Lâm nhịn không được phát
ra từng hồi thở gấp và rên rỉ. Thân thể cô dâng lên từng đợt
cảm giác kích thích như có dòng điện chạy qua. Cô thậm chí
còn cảm giác được ở bên dưới của mình đã trở nên ấm áp và
ướt át. Đặc biệt là sau khi hai tay của Sở Phàm nhẹ nhàng ve
vuốt hai điểm màu hồng trước ngực cô, cái cảm giác này càng
trở nên mạnh mẽ, càng làm cô trở nên run rẩy hơn.
Đột
nhiên, Sở Phàm đem áo sơ mi đang mặc trên người Trầm Mộng Lâm
kéo lên phía trên cởi hẳn ra, thế là ngay lập tức lộ ra vòng
eo nhỏ nhắn trắng tươi cùng với cái quần nhỏ màu tím gợi cảm đang bao bọc lấy cặp mông tròn trịa và vểnh lên của Trầm Mộng Lâm. Sở Phàm tâm thần rung động, ngón tay phải ở giữa hai mép
vị trí bị quần nhỏ bao bọc gồ lên mà nhẹ nhàng ma sát.
- Ôi, thật là… thật là khó chịu quá… …
Trầm Mộng Lâm bị Sở Phàm làm như vậy ở bên dưới nhịn không được
phải thở gấp, thân thể mềm mại vặn vẹo, cặp mông đầy đặn
cũng theo đó mà nhẹ nhàng xoay qua lại. Đôi mắt cô lúc này
khép hờ, bộ dạng quyến rũ làm cho người ta nhìn đã cảm thấy
thú huyết sôi sục.
Sở Phàm đã cảm giác được quần nhỏ
của Trầm Mộng Lâm dần trở nên ẩm ướt. Hắn cười cười một cách tà ác, hai bàn tay am hiểu dễ dàng đem quần nhỏ khêu gợi kia
của Trầm Mộng Lâm chậm rãi cởi ra.
“Oa” Sở Phàm nhịn
không được than thở, một phiến thần bí u cốc hồng hồng lộ ra
nhiều giọt sương trong suốt, cực kỳ xinh đẹp.
Sở Phàm nhịn không được cúi người ngồi xuống hôn lên phiến u cốc hồng nhạt đó.
- Ư a ư… …
Trầm Mộng Lâm phát ra từng đợt tiếng rên dài run rẩy, thân thể mềm
mại khẽ run, cặp đùi thon dài kẹp chặt vào, thở phì phò từng hơi từng hơi, sắc mặt cực kỳ ửng hồng. Cùng lúc đó, nước ở
bên trong phiến u cốc kia cũng chảy ra róc rách.
Sở Phàm
khi ngừng lại để nhìn xem phiến u cốc kia, đúng là càng nhìn
càng thấy trắng mịn và xinh đẹp, những hạt sương trong suốt
không ngừng thấm ra chảy xuống, cực kỳ mê người. Sở Phàm ôm
lấy vòng eo mềm mại của Trầm Mộng Lâm, ôn nhu nói:
- Tiểu Lâm, em bây giờ có muốn không?
- Muốn!
Trầm Mộng Lâm gật đầu, hờn dỗi nói.
- Thế để Sở ca ca tới thỏa mãn em là được rồi!
Sở Phàm nói xong liền kéo quần xuống, hạ thắt lưng một cái, nhanh chóng thần tốc, tiến quân vào giữa bông hoa.
- Ư… Thật là thoải mái!
Trầm Mộng Lâm nhịn không được phát ra một tiếng kêu yêu kiều thỏa
mãn. Gương mặt quyến rũ xinh đẹp thấy ngập đầy thần sắc thoải mái và hài lòng. Bộ mông vểnh của cô nhịn không được phải giơ cao lên ra phía sau, để có thể dễ dàng ngênh tiếp vật mạnh mẽ hùng hồn kia của Sở Phàm đánh sâu vào. Hai mắt cô nhắm nghiền lại, đôi môi anh đào mở ra, thỉnh thoảng phát ra từng đợt thở
gấp và rên rỉ. Cô cảm thấy chính mình đã bay lên đến đỉnh kích thích. Cảm giác đâm sâu đến tận xương tủy như thế này khiến
toàn thân cô trở nên run rẩy. Cô rất thích cái cảm giác kích
động này.
Sở Phàm ôm lấy eo thon của Trầm Mộng Lâm, từ
từ vào nhanh, ra sức đâm vào từ nông đến sâu. Lúc hắn cực lực
đi sâu vào thì va chạm vào bộ mông gợi cảm của Trầm Mộng Lâm
phát ra những âm thanh “phạch phạch phạch”, nước suối róc rách, bọt nước văng khắp nơi. Những thứ này đều là nước ở trong
người cô bé Trầm Mộng Lâm!
Nhìn hình dáng Trầm Mộng Lâm
yêu kiều và khát khao ham muốn dục vọng thế này, trong lòng Sở
Phàm càng trở nên nóng sôi rừng rực, đâm vào cành nhanh hơn,
càng mạnh hơn, càng có lực hơn, càng sâu hơn.
Cuối cùng
Trầm Mộng Lâm nhịn không được “A… …” một tiếng, hai chân mềm
nhũn, dường như chống đỡ không được cơ thể chính mình, hạ thân
từng luồng ấm áp, cái loại khoái cảm kích động như thế này
giống như những cơn sóng tầng tầng lớp lớp kéo đến vỗ lên tinh thần và thể xác của cô.
Sở Phàm từ phía sau ôm lấy
Trầm Mộng Lâm, để cho cô thẳng người lên. Một tay hắn vòng qua
eo, tay kia vòng qua bộ ngực cô. Trầm Mộng Lâm được nâng lên như
vậy bởi vì thân thể cô đã rã rời. Hắn hôn nhẹ lên cổ cô, cảm
thấy được bên trên làn da tuyết trắng của Trầm Mộng Lâm có một mùi hương nhàn nhạt. Thi thoảng dùng chóp mũi cảm nhận được
trên chiếc cổ phấn của cô sự mềm mại và nhẵn bóng. Hắn cảm
thấy tất cả như thế này đúng là kích thích, thân thể Trầm
Mộng Lâm cứ như thế bị ôm ấp ở trong lòng Sở Phàm.
Sở
Phàm hôn nhẹ lên bên mặt xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm. Lúc này
đôi mắt Trầm Mộng Lâm khép hờ, cô quay đầu lại, đôi môi giống
như cánh hoa hồng hôn lên môi Sở Phàm. Hai người dễ dàng thỏa
thích ôm hôn nhau, đầu lưỡi quấn lấy nhau, mùi hương từ nước
bọt chuyển qua, ấm áp và xúc động.
“Mộng Lâm, em chính
là đóa hoa Bách Hợp nhỏ trong lòng anh. Anh sẽ dùng cách tốt
nhất để che chở em, trân trọng em, từ từ làm cho em trở thành
một đóa hoa Bách Hợp lớn nở rộ xinh đẹp và thuần khiết.” Sở
Phàm âm thầm nghĩ trong lòng.