Không thèm để ý tới khuôn mặt trở nên xám xịt như gan lợn vì phẫn nộ của Lâm Phong ở bên cạnh, Sở Phàm nhìn vào đôi mắt đẫm lệ động lòng người
của Lâm Hiểu Tình, chậm rãi đi về phía cô.
Đôi mắt trong veo
quyến rũ của Lâm Hiểu Tình tràn ngập nước mắt, khiến người ta không kìm
nổi thương cảm. Khuôn mặt trái xoan tuyệt mỹ của cô không che dấu được
cảm xúc vui sướng kích động, ngay cả trong nội tâm cũng vui sướng kích
động, bởi vì cô vẫn hy vọng Sở Phàm sẽ tới đúng lúc. Cảm giác này cũng
giống như khi bạn đang đau khổ chờ đợi một người rất khó có thể tới, vậy mà người đó lại hiện ra ngay trước mặt bạn vừa kịp lúc. Bởi vì kích
động, Lâm Hiểu Tình không thể thốt nổi thành lời, bộ ngực cô phập phồng
kịch liệt, trông hoành tráng như sóng biển dập dồn.
Sở Phàm đi đến, vươn tay nhẹ nhàng lau dấu lệ trên gương mặt cô, dịu dàng nói:
- Đừng sợ, không có việc gì, anh đã đến đây rồi!
- Tiểu Sở... ...
Lâm Hiểu Tình hô lên, ôm chầm lấy Sở Phảm. Đôi tay ngọc ngà ôm chặt lấy
lưng hắn, gục đầu vào vai hắn, thân hình phập phồng co giật, ôm hắn chặt tới mức tưởng như chỉ sợ vừa buông tay ra là Sở Phàm sẽ biến mất vậy.
Đối mặt với cú ôm bất thình lình của Lâm Hiểu Tình, trong lòng Sở Phàm thấy nao nao. Tuy nhiên đây cũng là điều bình thường. Một cô gái đang sợ hãi khi nhìn thấy bạn mình đến liền ôm chầm lấy, bất kể là bạn trai hay bạn gái, bởi vì sau khi sợ hãi thì nhu cầu tâm lý cấp bách của cô ta chính
là muốn tìm cảm giác an toàn, mà không thể nghi ngờ, ôm chính là một
phương thức có thể khiến cô ta cảm thấy an toàn.
Cho nên, bất cứ
người đàn ông nào gặp phải tình huống này đều không nên hiểu nhầm. Nhưng Sở Phàm lại hiểu nhầm, mà cũng khó tránh khỏi hiểu nhầm, đó là bởi vì
Lâm Hiểu Tình có sức quyến rũ rất lớn. Trong cái ôm rất chặt của Lâm
Hiểu Tình, Sở Phàm có thể cảm giác được cặp vú cực kỳ đầy đặn và đàn
hồi. Hơn nữa Sở Phàm còn có thể phán đoán ra Lâm Hiểu Tình đang không
mang áo ngực, trên người chỉ có một chiếc váy hai dây gợi cảm. Bởi vì Sở Phàm có thể cảm nhận được cặp vú vô cùng mềm mại của Lâm Hiểu Tình đè
ép lên ngực mình hoàn toàn không hề có cảm giác ngăn cách
bởi áo ngực.
Có lẽ có một số đàn ông vẫn không hề động đậy gì trong tình huống như thế
này, vẫn có thể giữ được tâm bình khí tĩnh, tim không loạn nhịp. Nhưng
Sở Phàm thì thừa nhận mình không thể như vậy. Hắn chưa bao giờ nghĩ mình là Liễu Hạ Huệ (1), huống chi hai tay của hắn đang ôm lấy vòng eo tinh
tế, cúi đầu nhìn tấm lưng trắng mịn như ngọc của Lâm Hiểu Tình. Trong
đầu hắn đang tự ra lệnh cho mình không được suy nghĩ linh tinh, nhưng
hắn cũng cảm giác rất rõ Đồng Tử công của mình đang bùng nổ, giống như
nước sông Hoàng Hà chồm lên mãnh liệt mênh mông.
Tay phải Sở Phàm ôm lấy vòng eo mảnh mai của Lâm Hiểu Tình, tay trái vỗ nhẹ vào lưng cô, dịu dàng nói:
- Tốt rồi, tốt rồi, không có việc gì. Có anh ở đây, cho dù là trời sụp, anh cũng sẽ dùng thân thể mình để che chở cho em!
Nghe vậy, trái tim Lâm Hiểu Tình như ngập tràn một dòng suối ấm áp hạnh
phúc. Cô vui sướng kích động, gương mặt đẫm lệ giờ thoáng nở một nụ
cười, càng ôm Sở Phàm chặt hơn. Điều này lại càng làm khổ hắn, bởi vì
lửa dục trong cơ thể Sở Phàm bốc lên có quan hệ trực tiếp tới mức độ
mạnh yếu mà Lâm Hiểu Tình ôm hắn. Lâm Hiểu Tình càng dùng sức thì lửa
dục trong cơ thể hắn lại càng bốc cao.
Lâm Hiểu Tình từ từ nhắm
hai mắt, cảm thụ lồng ngực ấm áp của Sở Phàm. Lần đầu tiên cô phát hiện: Hóa ra ôm một người đàn ông cũng có thể đem tới cho người ta một cảm
giác thực sự an toàn như vậy. Cô thích ôm thế này. Khi cô đơn, tịch
mịch, lo lắng hãi hùng, cô khát vọng được ôm ấp như vậy, nhưng từ trước
tới giờ cô đều chưa bao giờ ôm như vậy, bởi vì cô chưa bao giờ gặp một
người đàn ông nào như vậy, cho tới khi cô gặp được Sở Phàm.
Đột
nhiên, Lâm Hiểu Tình nhớ tới Lâm Phong, nhớ ra rằng trong phòng này còn
có Lâm Phong đang tồn tại. Như vậy rốt cục hiện giờ gã đang làm gì?
Lâm Hiểu Tình đột nhiên mở mắt ra, nhìn về phía Lâm Phong. Cô không kìm nổi kinh hô một tiếng, bởi vì cô nhìn thấy rất rõ, trong tay gã đang cầm
một con dao nhỏ sắc bén xông về hướng Sở Phàm. Thường ngày cô vẫn dùng
con dao đó để gọt hoa quả.
Hoá ra từ sau khi Sở Phàm đến đây,
trong lòng Lâm Phong đã bốc lên một ngọn lửa căm hận mãnh liệt. Càng
khiến gã căm hận hơn chính là Sở Phàm cứ thế đi qua mặt gã, tới ôm Lâm
Hiểu Tình vào lòng, che chở cho cô ta. Lâm Hiểu Tình không ngờ còn rất
say mê dựa vào ngực Sở Phàm. Có thể biết được trong đầu Lâm Phong đang
phẫn nộ tới mức nào!
Cho tới giờ, Lâm Phong đều coi Lâm Hiểu Tình là người đàn bà của mình. Hiện giờ gã lại trơ mắt người đàn bà của mình rúc vào ngực một thằng đàn ông khác. Cơn giận này sao có thể chịu được. Dù sao ở thủ đô này, Lâm thiếu gia gã cũng được coi như nhân vật số
một. Cha gã chính là Cục trưởng Cục Tài vụ, nắm quyền quản lý tài chính
của toàn thủ đô. Có lẽ ở thủ đô này, quyền lực của cha hắn chưa là gì
cả, nhưng ông ta có mối quan hệ xã giao rất rộng. Bí thư Thị ủy Trương
Bằng là bạn cùng học cũ với ông ta, hơn nữa còn là đồng hương, cực kỳ
thân nhau. Về phương diện tiền tài quyền thế, chú ruột của Lâm Phong
chính là Chủ tịch tập đoàn Lâm thị. Ở nơi đầy những thiếu gia như thủ đô thế này, có thể thấy được uy phong của Lâm Phong cao tới mức nào.
Chính gia đình quyền thế hùng hậu đã nuôi dưỡng thành tính cách âm trầm,
phách lối thế này của Lâm Phong. Đã nhiều năm qua, chưa một cô gái nào
mà Lâm Phong coi trọng có thể trốn thoát khỏi tay gã, trừ Lâm Hiểu Tình. Mà Lâm Hiểu Tình lại chính là cô gái mà gã mong muốn chiếm đoạt nhất.
Kỳ thật cho tới nay gã hoàn toàn có thể dùng một số tiểu xảo để chiếm
đoạt Lâm Hiểu Tình, nhưng gã lại không muốn. Gã muốn Lâm Hiểu Tình cam
tâm tình nguyện, như vậy mới càng nhiều tình thú. Vậy mà bây giờ Lâm
Hiểu Tình lại đang ôm ấp một thằng đàn ông khác, như vậy Lâm Phong không căm hận sao được?
Cho nên trong cơn phẫn nộ, gã tiện tay nắm lấy con dao gọt hoa quả lao tới hướng Sở Phàm. Gã nhất định phải băm hắn
thành ba đoạn để giải mối hận trong lòng.
Lâm Hiểu Tình kinh hãi hô to:
- Tiểu Sở. Cẩn thận sau lưng! Lâm Phong, dừng tay! Anh muốn làm gì?
Nghe được tiếng hô của Lâm Hiểu Tình, Sở Phàm hơi nghiêng đầu, thấy Lâm
Phong đang cầm con dao gọt hoa quả lao về phía mình. Ánh mắt Sở Phàm
phát lạnh, cười lạnh một tiếng, kéo Lâm Hiểu Tình ra phía sau lưng, còn
bản thân như một mũi tên rời cung, lao thẳng tới nghênh đón chính diện
Lâm Phong.
Lâm Phong nhìn thấy Sở Phàm cũng đang lao về phía
mình, ánh mắt càng lạnh, tay phải cầm con dao gọt hoa quả chém thẳng vào mặt Sở Phàm. Sở Phàm không tránh mà lao thẳng vào con dao của Lâm
Phong. Điều này làm cho Lâm Hiểu Tình đang đứng một bên nhìn thấy giật
mình kinh hô. Đôi môi đỏ mọng của cô thoáng mấp máy, hiển nhiên là lo
lắng cho Sở Phàm, bởi vì hành động của hắn quả thực rất nguy hiểm!
Mà Lâm Phong lại thầm mắng trong đầu, đồ không biết sống chết, xem tao sẽ chặt mày như thế nào!
Trong đầu Lâm Phong còn chưa đắc ý được bao lâu đã cảm thấy cổ tay mình bị Sở Phàm nắm chặt khiến gã khiếp sợ không thôi. Gã không thể nào tưởng
tượng nổi tay của Sở Phàm đã bắt được cổ tay mình như thế nào. Gã rõ
ràng nhìn thấy con dao của mình đã chém về phía tay phải của Sở Phàm,
đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hoá ra Sở Phàm trực tiếp sử
dụng một môn công phu của Nam Thiếu Lâm - Tả Hữu Xuyên Hoa thủ, tay
không đấu với dao sắc, bắt lấy cổ tay Lâm Phong, vận sức. Lâm Phong
không kìm nổi kêu thảm một tiếng,bàn tay phải buông lỏng ra, con dao gọt hoa quả rơi xuống nền nhà. Tiếp theo tay trái Sở Phàm xuất ra một
quyền, đánh vào mặt Lâm Phong, khiến gã bắn thẳng lên chiếc ghế sofa.
Tiếp theo Sở Phàm kéo một chiếc ghế, ngồi xuống trước mặt Lâm Phong, nói bằng giọng thản nhiên nhưng lạnh như băng:
- Lâm công tử, lần trước chẳng phải là tôi đã nói anh đừng có quấy rầy bạn gái của tôi sao? Thế nào, anh quên rồi hả?
“Phì”
Lâm Phong nhắm Sở Phàm phun ra một cục đờm mang theo một tia máu. Sở Phàm
vội vàng nghiêng người, né được cục đờm đó. Tiếp theo, ánh mắt hắn nhìn
Sở Phàm trở lên lạnh lẽo như băng, âm trầm nói:
- Mày định làm
gì? Dám nói chuyện với tao kiểu đó à? Hơn nữa còn động vào tao! Tốt nhất là bây giờ mày giết tao luôn, nếu không mày sẽ phải rất hối hận, rất
hối hận đấy!
- Mày muốn cầu xin tao giết mày à ? Đã nhiều năm rồi tao chưa được nghe yêu cầu đơn giản như thế này. Nếu không đáp ứng yêu
cầu của mày thì chẳng hóa ra tao, con mẹ mày, rất xấu xa sao!
Sở Phàm nói xong lại một quyền đánh thẳng vào mặt Lâm Phong, khiến má phải của gã sưng u lên, phun ra một ngụm máu tươi.
Sở Phàm còn chưa hết giận, trực tiếp nắm vạt áo Lâm Phong lên, vung tay
ném gã xuống nền nhà, khiến Lâm Phong kêu lên đau đớn. Tiếp theo Sở Phàm tung một cú đá vào giữa ngực Lâm Phong, sau đó lại chậm rãi cúi xuống,
tùy tiện nhặt lấy con dao gọt hoa quả trên mặt đất, thản nhiên nói:
- Mày đã một lòng muốn chết, như vậy tao còn khách khí cái gì nữa chứ.
Con người tao đủ nghĩa khí, mày yên tâm, tao sẽ đáp ứng mày. Nhưng mày
phải từ từ hưởng thụ quá trình tử vong này.
Lâm Phong nhìn con
dao gọt hoa quả trong tay Sở Phàm, trong đầu trở nên lạnh toát, trong
lòng bắt đầu xuất hiện một cảm giác khủng hoảng không thể lý giải nổi.
Gã ngập ngừng nói:
- Mày, mày muốn làm gì? Nếu mày dám can đảm đụng đến một sợi lông tơ của tao, tao sẽ cho cả nhà mày chết không được tử tế.
Sở Phàm ánh mắt lạnh lùng, lành lạnh nói:
- Lâm công tử, tao không cần biết mày là ai, nhà mày có thế lực hùng mạnh thế nào, nhưng mày là người đầu tiên biết được rằng, tao là một đứa trẻ mồ côi. Trên thế giới này, tao chỉ lẻ loi một mình, tao không có tiền
không có thế, nhưng Lâm công tử thì khác, có tiền có thế có thân phận.
Nếu tao có thể một mạng đổi một mạng với mày vẫn là đáng giá!
Sở
Phàm nói xong cầm lấy con dao gọt hoa quả nhẹ nhàng ấn vào cổ họng Lâm
Phong, một tia máu đỏ tươi rỉ ra. Lâm Phong kinh hãi, đưa tay lên cổ,
thấy lòng bàn tay đầy máu, lập tức gã giật mình kêu lên sợ hãi, giọng
run run:
- Mày có phải không muốn sống nữa chăng? Mày cũng dám xuống tay với tao, mày…
“Bốp”
Sở Phàm lại đấm một phát vào mặt Lâm Phong, cắt đứt luôn câu nói tiếp theo của hắn.
- Giờ lẽ ra mày nên cầu xin tao tha thứ mới đúng, không ngờ lại còn dám
uy hiếp tao? Mày không phải là muốn chết sao? Tao sẽ cho mày sống còn
không bằng chết!
Sở Phàm nói xong trực tiếp nắm lấy cổ tay phải
Lâm Phong. “Răng rắc" một tiếng, bẻ gãy luôn cổ tay phải của gã. Tiếp
theo, Sở Phàm lại nắm lấy tay trái Lâm Phong. Lúc này Lâm Phong mấp máy
khóe miệng, lần đầu tiên phá lệ mở miệng cầu xin tha thứ:
- Buông tha tôi đi, buông tha tôi đi. Tôi cầu xin anh!
Lâm Hiểu Tình ở bên cạnh cũng cảm thấy không đành lòng, liền khuyên can:
- Thả, thả anh ta đi, không cần đánh nữa. Nếu không sẽ xảy ra tai nạn chết người đó!
Sở Phàm hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Chẳng phải mày một lòng muốn chết sao? Thế nào, giờ hối cải rồi à?
- Buông tha tôi đi. Tôi, tôi hối cải, hối cải!
Lâm Phong run rẩy cầu xin.
- Thật là một kẻ bất lực. Cầu xin to lên một chút nào, tao không nghe thấy gì cả.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Van cầu anh buông tha cho tôi!
Lâm Phong cắn răng lớn tiếng nói. Đôi mắt gã chớp chớp đầy vẻ âm độc. Chỉ
cần tránh được hôm nay, cho dù bảo gã làm chó, gã cũng cam lòng. Bởi vì
gã thực sự không muốn chết, chờ sau khi thoát ra ngoài sẽ bắt đầu trả
thù.
- Có thể buông tha cho mày, nhưng mày phải nhớ kỹ. Từ nay về sau, không được tới quấy rầy bạn gái tao nữa, nhớ chưa?
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Nhớ kỹ, nhớ kỹ!
Lâm Phong khó khăn gật đầu nói.
- Tốt nhất là mày nói được thì làm được, nếu không tao sẽ thực sự lấy mạng mày đó!
Sở Phàm lạnh lùng nói
- Cút đi! Tốt nhất là biến khỏi tầm mắt tao trong vòng ba giây. Nếu không tao còn có thể bẻ nốt cả chân lẫn tay của mày đó.
Lâm Phong nghe vậy vội vàng đứng dậy, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài của.
- Đứng lại!
Lâm Phong vừa mới chạy ra tới cửa, Sở Phàm lại thình lình hét lớn một tiếng.
Lâm Phong không tự chủ được phải dừng bước, chỉ thấy Sở Phàm nói gằn từng chữ rất rõ ràng:
- Nếu sau này trong lòng mày cảm thấy không phục thì cứ tới tìm tao, đừng đi bắt nạt mấy phụ nữ bé nhỏ, yếu ớt, nếu mày còn là một thằng đàn ông. Mà tao lúc nào cũng hoan nghênh mày tới tìm tao! Cút đi!!
Lâm Phong thở hổn hển, trong mắt chớp động ánh lửa oán độc và phẫn nộ. Gã cắn răng đi ra ngoài.
Lâm Phong đi ra ngoài, tay trái lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bấm một dãy số. Lúc sau gã trầm giọng thì thào oán hận:
- Thằng nhóc thối tha, cứ chờ chết đi. Đêm nay Lâm Phong tao mà không bầm thây mày thành vạn đoạn thì không còn là đàn ông nữa.
1. Liễu Hạ Huệ (tiếng Hán: 柳下惠, 720 TCN- 621 TCN), tên thật là Triển Cầm
(展禽), tự là Quý (季), người đất Liễu Hạ (柳下), nước Lỗ, thời Xuân Thu, nổi tiếng là một chính nhân quân tử.
Liễu Hạ Huệ làm Sĩ Sư, ba lần
bị truất mà không bỏ nước. Có người hỏi, ông trả lời: "Lấy đạo ngay mà
thờ người thì đi đâu mà không bị ba lần truất. Nếu lấy đạo cong thì hà
tất phải bỏ nước của cha mẹ". Sau khi chết, được đặt tên thụy là Huệ.
Mạnh Tử khen ông là bậc thánh về Hòa (Thánh chi hòa 聖之和). Nguyễn Du
trong Bắc hành tạp lục đã làm bài thơ viếng mộ ông.
Liễu Hạ Huệ
một hôm dừng chân nghỉ qua đêm trước cổng thành, có một phụ nữ cũng đến
trú chân. Trời lạnh người phụ nữ này bị cảm lạnh rét cóng, Liễu Hạ Huệ
liền cởi áo mình ra khoác lên người cô ta rồi ôm vào lòng để cô ta hết
lạnh, mà trong lòng không hề có một chút tà tâm.
Lại có lần Liễu
Hạ Huệ ngồi xe ngựa với đàn bà, đi cả quãng đường dài mà mắt ông chỉ
nhìn thẳng chứ không hề liếc ngang lần nào.