Sở Phàm cùng với ba người đại tiểu thư bọn họ ăn xong vài món ăn rồi
cùng nhau đi dạo phố. Cảnh phố xá ban đêm thật là vô cùng náo nhiệt và
mỹ lệ. Hơn nữa lại được đi cùng một chỗ với ba người đẹp khiến cho hắn
cảm thấy vô cùng xao động.
Khoảng hơn tám giờ tối thì hắn nói với đại tiểu thư bọn họ là có việc phải đi, kêu đại tiểu thư và hai người
về trước. Đại tiểu thư nghe vậy cũng không nói gì, chỉ dặn dò Sở Phàm
vài câu sau đó tiếp tục đi cùng với nhị tiểu thư và Trầm Mộng Lâm.
Sở Phàm sau khi thấy bọn họ đã đi rồi thì mới gọi cho Ngân Hồ tới đón hắn.
Sau khi Ngân Hồ tới, Sở Phàm liền ngồi vào trong xe rồi bảo cô đưa hắn tới biệt thự Bạch Cảnh Sơn.
Ngân Hồ vội vàng vâng lệnh, khuôn mặt xinh đẹp của cô hôm nay bỗng lộ ra một vẻ tiều tụy, không biết có phải là do tối hôm qua cô không được ngon
giấc hay không.
Cô thầm quan sát khuôn mặt của Sở Phàm thì phát
hiện ra vẻ mặt của hắn hôm nay vẫn bình thường, hoàn toản không tỏ ra
đau lòng như tối hôm qua khi biết được Lam Tuyết là con gái của Lam
Chính Quốc. Cô cảm thấy kỳ lạ, “Chẳng lẽ chủ nhân đã khai thông tư
tưởng? Không hề vì chuyện của Lam Tuyết mà cảm thấy khó chịu sao?”
Thật ra cô không biết rằng Sở Phàm chỉ chôn giấu tất cả sâu trong lòng không biểu lộ ra mà thôi. Muốn hắn lập tức quên hết mọi chuyện là điều không
thể. Lúc này hắn vẫn không thể chấp nhận Lam Tuyết là con gái của Lam
Chính Quốc được, trong lòng vẫn không muốn tin đó là sự thật.
- Ngân Hồ, tối hôm qua dường như cô không ngủ ngon phải không?
Sở Phàm nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy của Ngân Hồ, không kìm được lên tiếng hỏi.
Ngân Hồ khẽ run rẩy. Những câu nói đơn giản của Sở Phàm tối hôm qua đã khiến cho cô phải nghĩ ngợi, cho nên đến đêm cô không thể ngủ ngon được. Bây
giờ Sở Phàm hỏi như vậy cô cũng chẳng biết phải trả lời như thế nào.
Ngân Hồ im lặng không nói gì, dường như đã đồng ý với lời nói của Sở Phàm. Sở Phàm nhíu nhíu mày nói:
- Cô tại sao lại không chịu nghỉ ngơi cho tốt? Nếu cô muốn bảo vệ cho
tôi, trung thành với tôi, luôn đi theo tôi thì trước hết cô phải giữ ho
mình có một thân thể thật khỏe mạnh. Nếu như cô để cho mình mệt mỏi thì
làm sao có thể bảo vệ cho tôi được?
- Chủ nhân nói đúng. Ngân Hồ sẽ ghi nhớ trong lòng.
Thanh âm lạnh như băng của Ngân Hồ đã lộ ra môt vẻ ôn nhu.
Sở Phàm cười khổ một tiếng. Thật ra hắn không hề muốn Ngân Hồ nói chuyện khách khí như vậy. Hắn nói:
- Ngân Hồ, những lúc chỉ có tôi và cô chẳng lẽ cô không thể thoải mái tùy tiện một chút được sao? Cô có thể coi tôi là bạn bè của cô. Sau đó cứ
nói chuyện như hai người bạn với nhau thôi.
- Chủ nhân là chủ nhân, không phải là bạn bè.
Ngân Hồ kiên quyết nói.
- Cô nói như vậy tức là cả đời này chúng ta không thể có cơ hội làm bạn với nhau hay sao?
Sở Phàm cười cười hỏi.
- Tôi chỉ biết chủ nhân mãi mãi là chủ nhân của tôi.
Ngân Hồ nói.
- Vậy được rồi, tôi xem cô mãi mãi là bạn của tôi. Tôi không thể thay đổi suy nghĩ của cô. Cô dĩ nhiên cũng không thể can thiệp vào quan niệm của tôi.
Sở Phàm nhún vai nói.
Ngân Hồ không nói gì cả, tiếp
tục lái xe. Sở Phàm đối đãi với cô như bạn bè không phải là cô không cảm thấy cảm động. Cô thầm vui mừng nhưng cũng hơi thất vọng. “Hóa ra trong lòng chủ nhân chỉ coi mình là bạn bè mà thôi, mình nguyện ý làm một
người phụ nữ của chủ nhân, có thể vì chủ nhân mà dâng hiến tất cả.”
Ngân Hồ lái xe về đến biệt thự Bạch Cảnh Sơn. Sở Phàm xuống xe đi vào tòa
biệt thự. Ở bên trong, Ngô bá nghe thấy tiếng động liền đi ra, đón Sở
Phàm đi vào.
- Thiếu chủ, cậu đã đến rồi. Mấy ngày rồi không gặp cậu.
Ngô bá cởi mở cười nói.
- Mấy ngày nay cháu cùng với Trần Thiên Minh gây sức ép với Hứa Nhạc, lại cố gắng đối phó với Trương Bằng, nên hơi bận.
Sở Phàm cũng cười nói.
- Mấy ngày nay tôi đều theo dõi tin tức. Đúng rồi, cậu đối phó với Trương Bằng như thế nào?
Ngô bá hỏi.
- Trương Bằng trong thời gian ngắn không dám có động tĩnh gì đâu, chắc
chắn sẽ ngoan ngoãn. Nhưng một thời gian sau thì khó nói lắm, cho nên
cháu phải lợi dụng thời gian này mà uy hiếp lão.
Sở Phàm âm trầm nói.
- Lời nói của thiếu chủ là có ý gì?
Ngô bá ngạc nhiên hỏi.
- Cháu phải lợi dụng Trương Bằng để kìm chế Lam Chính Quốc. Lam Chính
Quốc mất đi sự hậu thuẫn của Trương Bằng thì cũng như mất đi sự hậu
thuẫn của chính phủ ở thủ đô, cho nên việc đối phó với lão ta sẽ dễ dàng hơn.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Ừ, chỉ có điều thiếu chủ
muốn xen vào mối quan hệ giữa bọn họ thì nhất thiết không được nóng vội. Đối phó với loại người như Trương Bằng ngàn vạn lần không được nóng
vội.
Ngô bá trầm ngâm nói.
- Ừ, cháu nhớ kỹ rồi. À, Ngô bá có biết gần đây cổ phiếu của công ty bất động sản Quốc Cảnh đã giảm giá trên cả nước, công việc buôn bán nhà đất của họ đã đóng băng rồi không?
Sở Phàm hỏi.
- Mấy ngày nay bản tin kinh tế phát trên TV đều đưa tin nói rằng Công ty
Quốc Cảnh mấy ngày gần đây xuất hiện sự khác thường. Tôi hàng ngày vẫn
chú ý. Có phải thiếu chủ có ý định gì phải không?
Ngô bá hỏi.
- Hôm nay chú Kỷ gọi cháu đến nói chuyện. Chú ấy muốn cháu đảm đương chức Tổng Giám đốc tiêu thụ của Công ty Quốc Cảnh, giúp chú ấy tiêu thụ nốt
những nhà đất còn tồn đọng để có tài chính ổn định thị trường chứng
khoán. Theo lời chú ấy thì hiện nay mấy ngân hàng lớn không chịu cho chú ấy vay, vốn lưu động trước mắt của Công ty Quốc Cảnh vô cùng khan hiếm. Chú Kỷ hiện nay vô cùng sốt ruột.
Sở Phàm nói.
- Cho nên thiếu chủ muốn trợ giúp cho Kỷ Thiên Vũ, đúng không?
Ngô bá đi thẳng vào vấn đề.
- Đúng thế. Không phải Ngô bá nói rằng ba cháu đã để lại cho cháu một
khoản tài sản trị giá hơn ba trăm triệu sao? Cháu nghĩ chúng ta mau
chuyển chúng thành tiền mặt để trợ giúp Công ty Quốc Cảnh, đồng thời
cũng là trợ giúp cho mình.
Trong mắt Sở Phàm lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói.
- Thiếu chủ nói như vậy là có ý gì?
Ngô bá hỏi.
- Công ty Quốc Cảnh gần đây xuất hiện nhiều vấn đề mà trước đây chưa từng xảy ra. Theo như dự đoán của đại tiểu thư thì là do có nhiều tài liệu
mật bị truyền ra ngoài. Mà chuyện này thì chỉ có thể có hai khả năng:
khả năng thứ nhất chính là do người bên trong công ty Quốc Cảnh tiết lộ
ra ngoài, khả năng thứ hai chính là do đối thủ cạnh tranh của họ dùng
thủ đoạn để đánh cắp. Chỉ có điều dựa vào những phân tích thì khả năng
thứ nhất là lớn hơn. Nói cách khác bên trong công ty Quốc Cảnh có gian
tế, hơn nữa gian tế này có chức vị không hề nhỏ. Nếu không chắc chắn
không thể tiếp cận với những tài liệu mật của công ty.
Trong mắt Sở Phàm lại lóe lên một tia sáng, trầm giọng nói.
- Bên trong Quốc Cảnh có gian tế ư?
Khuôn mặt Ngô bá hiện lên một vẻ kinh hãi.
- Không sai, cháu nghĩ chắc chắn là như thế. Nhưng gian tế đó là ai? Chỉ
có điều cháu cảm thấy điều quan trọng hơn chính là người đứng sau gian
tế đó là ai, hắn bị ai sai khiến. Chỉ có điều tra ra người thao túng hắn thì mới có thể biết được ai mới là người âm mưu đẩy Quốc Cảnh vào chỗ
chết.
Sở Phàm chậm rãi nói.
- Ý của thiếu chủ là tất cả
mọi việc đều do Lam Chính Quốc thao túng? Đối thủ lớn nhất hiện nay của
Quốc Cảnh chính là Tập đoàn Lam Thị. Lam Chính Quốc những năm gần đây
luôn muốn đánh đổ Quốc Cảnh, để lão ta có thể độc tài một mình. Nếu như
bên trong Quốc Cảnh có gian tế thì khả năng lớn nhất đó là gian tế của
Lam Chính Quốc.
Ngô bá chắc chắn nói.
Sở Phàm hít sâu một cái, trong mắt lại hiện lên một tia sáng nói:
- Cháu cũng nghi ngờ là Lam Chính Quốc đứng đằng sau giở trò ma. Chỉ có
điều lão ta làm như vậy thì cơ hội của chúng ta lại tới càng sớm.
- Cơ hội gì?
Ngô bá hỏi.
- Cơ hội khôi phục lại sự thống trị của Sở Thị chúng ta.
Hàn quang trong mắt của Sở Phàm tăng lên, kiên quyết nói.
Ngô bá nghe vậy thì vui mừng, kích động nói:
- Thiếu chủ mau nói ra đi. Có phải thiếu chủ đã sớm có chủ kiến?
- Lam Chính Quốc muốn đánh đổ Quốc Cảnh. Chúng ta có thể hiểu được nếu
như mà Quốc Cảnh phá sản thì Lam Chính Quốc chắc chắn sẽ vô cùng vui
mừng. Lão ta sẽ lập tức bỏ tiền ra giúp đỡ Quốc Cảnh, thông qua phương
thức này mà nắm được quyền lãnh đạo của công ty. Nhưng cũng vào lúc này, Lam Chính Quốc đã bộc lộ ra nhược điểm trí mạng.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Lão ta đã lộ ra nhược điểm gì?
Ngô bá không hiểu hỏi.
- Có thể nói Tập đoàn Lam Thị đang từ từ xảy ra một số vấn đề. Lam Chính
Quốc không có chính phủ hậu thuẫn thì công ty của lão ở Bắc Kinh sẽ
không thể tồn tại được lâu. Từ từ các vấn đề mâu thuẫn với nhau sẽ dần
dần lộ ra, mà chúng ta phải nắm được cơ hội này. Lam Chính Quốc muốn
chứng kiến Quốc Cảnh phá sản sau đó bỏ tiền ra để sửa sang. Chúng ta dĩ
nhiên không thể để cho lão được toại nguyện. Chúng ta cứ từng bước bỏ
vốn ra giúp đỡ Quốc Cảnh, đánh cho Lam Chính Quốc trở tay không kịp.
Sở Phàm nói.
- Tôi hiểu, cho nên thiếu chủ muốn đem tất cả tài sản chuyển thành tiền để bất cứ lúc nào cũng có thể huy động đúng không?
Ngô bá hỏi.
- Đúng thế ngoài ra cháu còn cần một số người có kinh nghiệm quản lý tài chính kinh tế để tùy thời điểm mà huy động.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Thiếu chủ cứ yên tâm. Nhân tài đều đã chuẩn bị hết rồi. Bọn họ đang
nóng lòng được bộc lộ tài năng. Hôm nay chúng ta cho bọn họ cơ hội chắc
chắn bọn họ sẽ vô cùng phấn khích.
Ngô bá khẽ cười nói.
-
Như vậy thật là tốt quá. Đúng rồi, Ngô bá thử ước đoán xem nếu đem toàn
bộ tài sản bán đi thì có thể chuyển thành bao nhiêu tiền mặt?
Sở Phàm hỏi.
- Hôm trước tôi đã ước định giá toàn bộ tài sản lại thì tổng cộng khoảng
năm trăm triệu. Sắp tới giá trị khoáng sản sẽ tăng lên, đặc biệt là mỏ
vàng, cho nên sẽ tăng lên hơn một trăm triệu. Nếu như chuyển hết ra tiền mặt thì ước chừng khoảng bốn trăm triệu.
Ngô bá trầm giọng nói.
- Bốn trăm triệu. Được rồi, vậy Ngô bá mau đi lo liệu chuyện này đi,
chuẩn bị tài chính cho thật tốt, sắp tới công chuyện kinh doanh sẽ có
chuyển biến bất ngờ. Nói không chừng ngay ngày mai sẽ có nhu cầu cấp
bách về tài chính đấy.
Sở Phàm nói.
- Thiếu chủ yên tâm
đi. Đêm nay tôi sẽ lập tức đi phân phó cho mọi người. Ngày mai sẽ bắt
tay vào công việc. Cho dù nhanh nhất thì cũng phải một tuần sau mới có
thể chuyển tất cả sang tiền mặt, dù sao bốn trăm triệu cũng là một số
lượng không nhỏ.
Ngô bá hít một hơi dài, xúc động nói.
- Vâng, tóm lại càng nhanh càng tốt.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Ngô bá liền đi ra ngoài gọi điện thoại phân phó. Sau đó gọi mấy người phụ trách việc này đến bàn bạc.
Rốt cuộc thì cũng phải đấu với Lam Chính Quốc một phen. Sở Phàm nghĩ vậy
thì trong lòng cảm thấy vô cùng kích động. Sau đó nhớ tới Lam Tuyết,
trong lòng hắn cảm thấy đau nhói. Hắn nghĩ thầm, lúc đó Lam Tuyết sẽ
đứng về bên nào? Sẽ lựa chọn ra sao?