Sự ấm áp và cảm động trong cuộc sống sinh hoạt đời thường là do nhiều
tình tiết nhỏ nhặt tạo nên. Có đôi khi một ánh mắt quan tâm, một lời nói ấm áp, hành động nhỏ bé... đã bao hàm sự yêu thương, cảm động. Chẳng
qua chỉ có những người mưu đồ toan tính mới không thể cảm thụ điều này.
Không nghi ngờ gì nữa, phụ nữ trên thế giới này cho dù sống thực tế hay viển
vông hay tỉ mỉ cũng là loài động vật yếu ớt nhất. Có lúc họ tỏ ra rất
kiên cường kì thực đó chỉ là bên ngoài ngụy trang cho sự yếu ớt trong
lòng. Đến lúc vẻ bên ngoài bị phá vỡ, chúng ta sẽ phát giác ra trong
lòng họ rất mềm yếu.
Đàn ông trên đời luôn có những thủ đoạn khác nhau đối với vẻ ngoài cứng rắn của phụ nữ. Có người dùng quyền lực,
tiền tài lại có người dùng sự khoan dung, cảm động để phá tan vẻ cứng
rắn bên ngoài của họ. Lúc đó người phụ nữ sẽ ngả vào lòng người đàn ông, nhưng không phải là cô ấy sẽ đem trái tim của mình giao cho người đàn
ông đó. Nếu muốn nắm được trái tim của người phụ nữ chỉ dựa vào quyền
lực và tiền bạc thì mãi mãi không đủ. Vẫn còn cần phải một chút cảm động và ấm áp trong cuộc sống.
Một người đàn ông giàu có ném về phía
một người phụ nữ một xấp tiền là có thể chinh phục thân thể của cô ấy.
Nhưng mà nói không chừng trong lòng cô ấy đang căm ghét anh ta. Song
nhiều khi trong cuộc sống, những điều quan tâm nhỏ nhặt và chân thành
lại làm rung động một người phụ nữ. Như vậy không chỉ thân thể của người phụ nữ mà cả trái tim của cô ấy đều là của người đàn ông đó.
Con ông cháu cha đại đa số dựa vào quyền thế của nhà mình và tiền bạc chiếm được thân thể của phụ nữ. Nhưng cao thủ săn gái lại dựa vào tình. Lấy
tình làm cảm động tình. Chỉ có như thế họ mới có thể chinh phục hoàn
toàn đến bên trong của người phụ nữ. Đặc biệt đối với một số ít phụ nữ
cực phẩm, càng cần nắm được tâm hồn của cô ấy. Chỉ có như vậy người đàn
ông mới có thể có sự hưởng thụ tận cùng cả thể xác lẫn tinh thần.
Trái ngược với đàn ông mà nói, thứ mà người phụ nữ truy cầu cũng rất đơn
giản. Để có được người đàn ông mà mình yêu mến các nàng đều có thể vứt
bỏ tất cả, cam tâm chịu khổ. Chỉ chờ mong thời điểm màn đêm buông xuống
người đàn ông của mình làm cho các nàng cảm động. Tại sao chúng ta là
đàn ông lại không dành cho người phụ nữ của mình một phần thái độ quan
tâm cùng ôn hòa chứ?
Sở Phàm xúc một thìa cháo, đại tiểu thư lại một lần hé miệng, thoáng một cái chén cháo đã hết.
Sở Phàm dùng thìa gõ vào đáy bát rồi nói:
- Ăn xong một chén rồi, đã no chưa?
Đại tiểu thư liếm liếm môi. Nghe Sở Phàm nói xong cô mới để ý mình đã ăn
hết một chén cháo lớn. Đây thật là điều khó tin. Bình thường thì cô ăn
chưa tới nửa chén thì đã no. Nhưng mà hôm nay cô lại ăn hết một chén
lớn.
Cô sờ sờ bụng của chính mình, không nhịn được nói:
-
Tôi đã ăn hết một chén cháo lớn? Trời ạ! Tôi làm sao mà ăn được nhiều
như vậy? Tôi bình thường nửa chén cũng không ăn xong. Xong rồi, xong
rồi, ăn nhiều như vậy, sớm muộn cũng béo ú lên cho mà xem.
Sở Phàm cười ha hả nói:
- Đại tiểu thư, bất kể cô gầy hay béo đều xinh đẹp như nhau. Cô gầy thì
là Tây Thi: Chim sa cá lặn; lúc béo thì là Dương Quý Phi: Hoa nhường
nguyệt thẹn!
- Đi đi, chỉ biết trêu tôi. Tôi làm thế nào có thể xếp ngang cùng tứ đại mỹ nhân được?
Khuôn mặt đại tiểu thư ửng đỏ lên, ngượng ngùng nói.
- Ai nói không thể. Người ta thường nói là: trong mắt người yêu...
Sở Phàm nói được một nửa chợt nhớ ra cái gì đó không nói nữa.
Có đôi khi, nói nửa chừng so với nói hoàn chỉnh còn có uy lực hơn. Bởi vì
nói nửa chừng sẽ để cho người nghe một sự tưởng tượng vô tận. Ý tứ trong lời nói càng ngọt ngào thì càng khiến cho người nghe càng kinh ngạc.
Đại tiểu thư vẫn còn đang kinh ngạc vì lời nói nửa chừng của Sở Phàm. Sau
đó cô chợt hiểu ra được ý tứ trong lời nói đó, cô nhẹ nhàng cúi đầu thấp xuống, thẹn thùng giống như một đóa hoa sen. Bầu không khí có chút xấu
hổ, để xóa bỏ bầu không khí này Sở Phàm cầm lấy cái chén đi vào trong
nhà bếp.
- Đại tiểu thư ăn xong một bát cháo rồi à?
Cô Vương hỏi khi nhìn thấy Sở Phàm đi vào nhà bếp.
- Dạ, hôm nay khẩu vị của đại tiểu thư tốt hơn mọi ngày.
Sở Phàm trả lời.
- Không phải khẩu vị đại tiểu thư tốt, mà là do cháu lợi hại đó Tiểu Sở.
Cô Vương liếc nhìn Sở Phàm một cái đầy thâm ý, cười nói.
- Khụ khụ, lời nói của cô Vương thật sự rất là cao thâm.
Sở Phàm gãi gãi đầu, cười nói.
- Cháu vẫn còn xấu hổ à? Cô Vương là người từng trải, biết cái gì nên nói. Được rồi, cháu mau đi chăm sóc đại tiểu thư đi.
Cô Vương nói xong đẩy Sở Phàm ra khỏi nhà bếp.
Sở Phàm đi vào phòng khách, nhìn thấy đại tiểu thư đang mở TV. Khi bật đến kênh của đài truyền hình của trung ương thì cô bị một bản tin hấp dẫn
thu hút.
Ống kính của bản tin hướng về một nóc tòa cao ốc vừa mới xây dựng cao bảy mươi tám tầng. Cả tòa nhà lớn đều lấy màu lam làm màu
sắc chủ đạo, hình dáng được thiết kế kiểu mới nhưng lại không mất đi sự
kiên cố, nhìn qua lại có một phong cách riêng biệt. Trên tòa cao ốc lấp
loáng dòng chữ màu vàng: "Tập đoàn Lam thị", bốn chữ lớn khiến người ta
không khỏi chú ý. Dưới bốn chữ to là một cái biểu ngữ màu hồng, trên đó
viết: "Lễ mừng tổng bộ công ty Tập đoàn Lam Thị dời về Bắc Kinh"
Cùng lúc ti vi đưa tin thì phóng viên cũng thuyết minh:
- Hôm nay là một ngày vô cùng trọng đại và có ý nghĩa của Tập đoàn Lam
Thị, bởi vì hôm nay Lam Thị chuyển tổng bộ công ty từ Thượng Hải sang
hoạt động ở Bắc Kinh. Tập đoàn Lam Thị trong nước nổi danh là một trong
mười tập đoàn đứng đầu. Chủ tịch Tập đoàn Lam Thị đang dẫn đầu trong
việc mở rộng thị trường ra ngoài nước. Hiện nay ở trong nước phạm vi
kinh doanh đã có hơn một ngàn công ty con. Năm ngoái doanh thu công ty
đã vượt qua một trăm tỷ, đã được xếp vào trong danh sách mười tập đoàn
hàng đầu.
Hôm nay lễ mừng Tập đoàn Lam Thị chuyển về thủ đô có bí thư thị ủy Trương Bằng, thị trưởng Đường Phi Đẳng, các cán bộ nhà nước
cùng với tổng giám đốc công ty cổ phần hữu hạn Kim Khoa là Hà Trường
Thanh, tổng giám đốc tập đoàn Lâm Thị Lâm Cường cùng những người trong
giới kinh doanh đến đây chúc mừng. Trong đó bí thư thị ủy Trương Bằng
đọc bài phát biểu, tỏ vẻ vô cùng hoan nghênh đối với việc tổng bộ công
ty Tập đoàn Lam thị chuyển về Bắc Kinh. Ông chúc tập đoàn Lam thị trong
năm mới càng có thêm nhiều thành quả rực rỡ… Ngay sau đó, chủ tịch tập
đoàn Lam thị Lam Chính Quốc cũng đứng lên phát biểu. Lam Chính Quốc tiên sinh trước tiên cảm ơn sự ủng hộ của thị ủy thành phố. Sau đó hồi tưởng lại quá trình phát triển của công ty. Cuối cùng đưa ra hướng phát triển để đạt được mục tiêu mong muốn, vân vân.
- Ông ta chính là chủ
tịch Tập đoàn Lam Thị, Lam Chính Quốc à? Xem ra mạng lưới quan hệ của
ông ta rất rộng rãi. Ngay cả bí thư thị ủy cũng tự mình đến nơi tham dự
lễ cắt băng khánh thành.
Sở Phàm nói.
- Nhìn dáng vẻ cười nham hiểm của ông ta thì ai cũng biết ông ta là một người đại gian đại ác.
Đại tiểu thư và cha của cô vốn đối nghịch với Lam Chính Quốc nên lạnh lùng nói.
- Tập đoàn Lam Thị chuyển về Bắc Kinh chắc chắn là có mục đích, doanh
nhân đều theo đuổi lợi ích, tôi nghĩ nếu như không có lợi ích thì Lam
Chính Quốc sẽ tuyệt đối không đưa tổng bộ về Bắc Kinh đâu.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Lợi ích? Tôi thấy Lam Chính Quốc chính là vì sản nghiệp công ty Quốc
Cảnh mà tới, ánh mắt Lam Chính Quốc cho thấy chắc chắn ông ta đang rình
mò thị trường bất động sản. Mà ông ta muốn có được thị trưởng bất động
sản thì trước tiên sẽ chĩa mũi nhọn về công ty của chúng ta. Chỉ khi
công ty của chúng ta sụp đổ thì ông ta mới có cơ hội tấn công vào thị
trường này.
Đại tiểu thư phân tích.
- Tập đoàn Lam Thị
trong ngành sản xuất nguyên nhiên liệu đã rất phát đạt, gồm có kim loại
màu và dầu mỏ hoàn toàn chiếm hết thị trường. Nếu như tên Lam Chính Quốc này lại muốn hướng vào thị trường bất động sản thì dã tâm quả thực
không nhỏ. Có điều cái làm tôi lo lắng chính là mối quan hệ của Lam
Chính Quốc cùng với nhà nước chặt chẽ như vậy mà thị trường bất động sản lại không rời khỏi sự hỗ trợ mạnh mẽ từ nhà nước. Nếu như Lam Chính
Quốc muốn tấn công vào thị trường bất động sản thì đầu tiên phải bắt đầu từ Bắc Kinh. Có chính phủ ủng hộ tôi nghĩ không có gì có thể gây khó
khăn cho Lam Chính Quốc.
Sở Phàm chậm rãi nói.
- Này, anh
thấy việc này có liên quan gì đến Hà Trường Thanh không? Chính là tổng
giám đốc công ty Kim Khoa Hà Trường Thanh, hắn là em vợ của Lam Chính
Quốc. Công ty Kim Khoa từ sau khi Triệu Thanh chết thì Hà Trường Thanh
nghiễm nhiên đã là người cầm đầu. Nếu mà Lam Chính Quốc liên kết với Hà
Trường Thanh thì dựa vào thực lực hai công ty này thì hoàn toàn có thể
khiến công ty Quốc Cảnh phải lo lắng đó.
Đại tiểu thư lo âu nói.
- Cái gì? Hà Trường Thanh không ngờ là cậu em vợ của Lam Chính Quốc ư?
Sở Phàm nhíu nhíu mày. Thảo nào trên TV Hà Trường Thanh đối với Lam Chính
Quốc thần thái rất cung kính, hóa ra hai người là thân thích.
Dựa vào mối quan hệ thân thích của Lam Chính Quốc và Hà Trường Thanh, Sở
Phàm nghĩ tới việc Triệu Thanh chết có đủ loại nghi vấn. Nếu như thế thì cái chết của Triệu Thanh phải được xem lại bằng một góc nhìn khác.
Sự tình vốn là như vậy. Nếu nhìn lại tình cảnh lúc đó bằng một góc độ
khác, e rằng sẽ khác hoàn toàn. Sở dĩ hắn muốn điều tra kỹ chân tướng sự việc nhất định phải xem xét mọi khía cạnh của sự việc. Tốt nhất đem nó
tách rời thành từng mảnh nhỏ, rồi sau đó ghép từng mảnh lại. Việc này có thể thấy rõ chân tướng và ngọn nguồn của sự việc.
Sở Phàm nhìn
thấy trên màn hình Lam Chính Quốc đang tươi cười trả lời phóng viên TV.
Hắn không khỏi suy nghĩ, đêm đó Triệu Thanh xảy ra chuyện có đi gặp Lam
Chính Quốc hay không? Nghĩ vậy ánh mắt của hắn từ âm trầm trở nên băng
lãnh. Bản thân hắn cảm thấy cần phải điều tra lại toàn bộ cái chết của
Triệu Thanh. Nhưng mà hiện tại hắn rất hứng thú với chủ tịch mới công ty Kim Khoa, có phải là Hà Trường Thanh hay không?
Nếu quả thật Hà
Trường Thanh quả thực là chủ tịch mới thì sự việc còn lý thú hơn. Hà
Trường Thanh chính là cậu em vợ của Lam Chính Quốc. Hà Trường Thanh một
khi lên làm chủ tịch công ty Kim Khoa vậy thì phạm vi thế lực của Tập
đoàn Lam Thị gián tiếp được mở rộng tới công ty Kim Khoa. Hai tập đoàn
lớn liên thủ, sau lưng lại có chính phủ ủng hộ thì muốn đánh đổ một tập
đoàn cũng không phải là việc khó khăn. Nhưng mà đối với công ty Quốc
Cảnh mà nói nhà nước chắc chắn không để nó sụp đổ. Đến lúc gần phá sản
Lam Chính Quốc chắc chắn sẽ lấy hình thức tài trợ mua cổ phần của công
ty Quốc Cảnh khi đó chẳng phải lão ta đã khống chế được Quốc Cảnh rồi
hay sao?
Sở Phàm nghĩ đến dáng vẻ tươi cười của Lam Chính Quốc quả thực ẩn tàng một con dao lạnh lùng đáng sợ.