Sáng sớm ngày hôm sau.
Sở Phàm mơ màng tỉnh dậy, hắn vòng tay
sang bên cạnh, nhưng không thấy thân thể mềm mại của Lâm Hiểu Tình đâu.
Vậy cô đã đi đâu rồi chứ?
Trên giường vẫn còn thoang thoảng mùi
hương thơm dịu nhẹ của cô. Ngửi thấy mùi hương thơm còn đó mà chăn gối
bên giường đã lạnh, Sở Phàm nhớ lại cảnh cả đêm qua triền miên say đắm,
nhớ lại da thịt nõn nà trắng như ngọc, trong tâm hắn lại trào dâng một
đợt sóng nóng bỏng. Cảnh xuân vô hạn đêm qua hiện dần trong đầu hắn như
thước phim quay chậm, dường như vẫn còn nghe thấy âm thanh rên rỉ mê
hoặc và bàn tay vẫn còn lưu lại cảm giác trơn mềm láng mịn của làn da
người đẹp. Đêm qua thật sự là kích thích đến tột cùng.
Chìm trong suy tưởng một hồi, hạ thân hắn lại ở trong trạng thái “sẵn sàng ứng
chiến”, biểu tình không để hắn yên. Hắn lật mình ở trên giường, gạt
những hưng phấn từ tối hôm qua sang một bên, với lấy quần áo tròng vào
người, rồi đi ra khỏi phòng tìm Hiểu Tình.
Mới ra ngoài đã nghe
thấy tiếng âm thanh đun nấu từ bếp vọng tới, trong lòng Sở Phàm mỉm cười nghĩthầm “Hóa ra Hiểu Tình dậy sớm làm đồ ăn sáng”.
Tới cửa
phòng bếp, hắn thấy Hiểu Tình đang mặc một chiếc tạp dề hoa, bận rộn
trái phải làm bữa sáng. Nhìn thấy thân hình thướt tha xinh đẹp của Lâm
Hiểu Tình ở trong bếp, hắn dựa cửa say đắm ngắm cô, khóe miệng ẩn hiện
một nụ cười ấm áp. Lâm Hiểu Tình không biết Sở Phàm đang đứng cửa nhà
bếp ngắm nhìn mình đến thất thần. Cô đang rất bận rộn, tình cảnh giống
như một người vợ đảm đang đang chuẩn bị bữa sáng cho chồng. Cuối cùng Sở Phàm cũng nhẹ nhàng bước đến không gây ra tiếng động để Lâm Hiểu Tình
phát hiện, bất ngờ vươn hai tay ôm chặt lấy lưng cô.
-A!
Lâm Hiểu Tình giật mình kêu, quay lại thấy khuôn mặt cười cười của Sở Phàm, khẽ trách yêu:
- Đáng ghét! Không thấy người ta đang làm đồ ăn sáng sao? Anh im hợi lặng tiếng tiến đến khiến cho người ta suýt nữa làm đổ cả nồi thức ăn.
-Là em phản ứng chậm đấy chứ. Anh đứng đây từ nãy giờ mà em không phát hiện ra.
Miệng nói tay làm, bàn tay của hắn từ từ leo dần lên ngọn núi cao ngất kia mà vuốt ve.
- Bộp!
Hiểu Tình vỗ mạnh vào tay hắn
- Đáng ghét! Cả đêm qua anh chà đạp người ta như vậy mà còn chưa đủ sao?
- Tất nhiên là không đủ rồi! Cả đời cũng không đủ!
Nói Sở Phàm lại hôn lên hai má của Hiểu Tình.
- Ứ! Không được! Này! Này! Tránh ra! Mới sáng sớm còn chưa đánh răng nữa! Thật là đáng ghét!
Tránh không nổi công phu hôn của Sở Phàm, cô xoay người hắn về phía cửa, dịu dàng nói:
-Anh đi đánh răng rửa mặt đi rồi vào ăn sáng được không?
- Được, được!
Sở Phàm đắc ý nhéo nhéo má cô, cười ha hả đi ra.
Chờ hắn rửa mặt xong thì bữa sáng cũng dọn ra. Hai người cùng ngồi ăn sáng.
Nhìn Sở Phàm ăn đồ ăn mình nấu một cách ngon lành, một cảm giác hạnh phúc
ngọt ngào len lỏi dịu dàng dâng lên trong lòng Hiểu Tình. Được chăm sóc, nấu cơm, giặt quần áo cho người đàn ông mình yêu mỗi ngày là niềm hạnh
phúc của mọi phụ nữ.
- Ăn nữa nhé!
Thấy bát cơm của Sở Phàm đã nhanh chóng được dọn sạch, Hiểu Tình dịu dàng hỏi hắn.
- Ăn không nổi nữa! Ba bát rồi đấy. Em muốn anh no vỡ bụng mà chết à?
- Không phải. Nhưng em thích nhìn anh ăn. Hi hi.
- Nhưng anh thích ăn em hơn.
Sở Phàm nháy mắt, cười gian.
- Đáng ghét! À đúng rồi, hôm nay anh đưa em đi chơi được không?
Hiểu Tình hào hứng nói.
- Em thích đi chơi chỗ nào?
- Đi Di Hoà Viên(1) đi! Em tới Bắc Kinh lâu như thế nhưng cũng chưa được tới Di Hoà Viên lần nào.
Lâm Hiểu Tình nói.
Sở Phàm xem lại thì thấy hôm nay mình không có kế hoạch gì bận rộn, hơn
nữa cũng muốn chiều Hiểu Tình một chút cho nên hắn đáp ứng liền:
-Vậy thì đi chuẩn bị đi. Tí nữa chúng ta xuất phát.
- Dạ. Chờ em đi thay quần áo một chút.
Hiểu Tình cười rạng rỡ, chạy vèo vào trong phòng mình.
Thấy cô vui vẻ, Sở Phàm cũng thoải mái. Đột nhiên, trong đầu hắn lóe lên một ý đồ đen tối “Hiểu Tình phải thay đồ sao? Mình có nên đi giúp cô nàng
một chút không nhỉ?” Nghĩ vậy Sở Phàm liền lập tức đến phòng của Hiểu
Tình. Hắn mừng rơn khi thấy cửa phòng chỉ khép chứ không khóa. Sau một
hồi đất tranh tư tưởng ngoài cửa phòng, hắn quyết định một là không làm
hai là làm thì không thôi, cuối cùng hắn đẩy thẳng cửa đi vào.
- Á! …Anh… Sao lại vào đây?
Hiểu Tình mới cởi chiếc áo lót tơ tằm màu đen, đang định thay bằng một cái
có màu sắc sáng hơn thì đúng lúc này Sở Phàm đã bất ngờ đẩy cửa đi vào.
Cô liền vội vàng vòng hai tay che trước ngực, trừng mắt nhìn hắn. Có
điều…. hai bàn tay thon nhỏ làm sao che hết được hai ngọn núi cỡ to lớn
kia? Cho nên cô muốn che lại cũng không được. Kiểu che đậy này thậm chí
lại còn kích động dục vọng hơn.
- A. Anh … không có việc gì, chỉ muốn giúp em thay đồ. Giúp, giúp ấy mà.
Nhất thời Sở Phàm không tìm được lý do nào trong sáng hơn, đành nói thật.
- Hừ! Giúp cái gì mà giúp. Anh muốn xem người ta thay quần áo thì có. Hừ!
Lâm Hiểu Tình giận dỗi nói.
Sở Phàm tham lam nhìn chằm chằm vào bộ ngực bị hai tay đè nén vẫn ương bướng vươn ra ngoài đến hơn nửa, cười đắc ý:
- Ha ha. Đừng nói thế! Hiểu Tình à, em định ôm ngực tới khi nào nữa?
Nghe vậy khuôn mặt thon nhỏ của cô ửng đỏ, sẵng giọng mắng:
- Người ta đang thay quần áo. Anh không ra ngoài làm sao mà thay được? Thật là…!!!
- Em cứ thay đi. Anh ngồi cạnh xem thôi. Chỉ xem thôi chứ không sờ.
Sở Phàm cười nói.
Lâm Hiểu Tình tức muốn xì khói. Chỉ là cô cũng không dám chạy tới đẩy Sở
Phàm đi ra ngoài. Bởi vì nếu nhấc tay ra thì bộ ngực của cô sẽ hoàn toàn lộ. Tuy nói toàn thân cô từng chỗ từng chỗ một đã bị Sở Phàm nhìn thấy
nhưng cô vẫn không muốn bỏ tay ra.
Lâm Hiểu Tình đành nén giận
liếc Sở Phàm một cái rồi xoay người đi chỗ khác, vội vàng mặc nịt ngực
lên người. . Sau khi mặc xong, cô giận dỗi đi tới gần Sở Phàm
- Hiểu Tình, ấy, em định làm gì? Muốn bắt nạt anh sao? Tốt. Anh thích nhất là bị mỹ nhân bắt nạt đó nhé. Ha ha.
Sở Phàm cười nói.
- Bắt nạt cái đầu anh ý.
Hiểu Tình đỏ mặt, đấm thật mạnh vào hắn.
Sau một hồi trêu đùa nhau loạn cả lên, hai người quyết định đi xuống lầu
lái xe tới Di Hòa viên. Dọc đường đi hai người nói cười vui vẻ, không
bao lâu đã tới nơi. Cả hai đi từ sớm mà tới nơi cũng đã chín giờ rưỡi.
Trước cửa phòng vé lúc này đã đông nghịt người xếp hàng. Xem ra hôm nay
thời tiết sáng sủa mát mẻ, rất nhiều người Bắc Kinh tranh thủ ra ngoài
dạo mát giải khuây.
Sở Phàm mua hai vé rồi hai người đi vào lâm
viên. Nhìn tổng quan Di Hoà Viên rất lớn, chủ yếu từ Vạn Thọ Sơn và Côn
Minh Hồ mà thành, bốn hồ thông nhau, cảnh vật vô cùng tĩnh mịch.
Sở Phàm cùng Lâm Hiểu Tình đi dạo dọc theo Côn Minh Hồ, Di Hoà Viên tuy
nói là rộng lớn nhưng dân số Trung Quốc còn lớn hơn gấp nhiều lần, mọi
người đổ xô tới đây, nên khắp không gian to lớn trong viện đâu đâu cũng
thấy người. Hai người thong thả vừa đi vừa ngắm quanh, dọc đường họ vui
vẻ trêu đùa chụp ảnh khắp nơi. Nhìn vẻ mặt rạng ngời hạnh phúc của Hiểu
Tình trong ảnh, Sở Phàm mỉm cười, trong lòng hắn cũng thấy vui lây, thầm mong cô sẽ mãi mãi cứ vui vẻ hạnh phúc như vậy.
Sau đó hai người theo Nhất Thủy Hồ thông qua phố Tô Châu. Phố Tô Châu này là bản sao thu nhỏ của thành cổ Tô Châu hoa lệ trước kia. Mùi rượu thơm nồng thoang
thoảng bay theo làn gió từ quán rượu Hi Nhương. Cảm giác như đang được
sống giữa thành Tô Châu sầm uất hai trăm năm trước. Sơn thủy hữu tình,
cảnh người hòa hợp, hài hòa kì thú.
Di Hoà Viên quá lớn! Quá
nhiều cảnh để xem để ngắm. Chỉ riêng đình đài lầu các, hành lang,… tính
sơ sơ cũng tới hơn ba trăm gian. Sở Phàm cùng Hiểu Tình cứ thong thả vừa đi vừa tán chuyện, mỏi thì nghỉ, đến trưa cũng nghỉ ngơi một chút. Mãi
đến năm giờ chiều, Lâm Hiểu Tình than thở là hai chân cô đã mỏi nhừ, đi
không nổi. Ấy vậy mà cả ngày hôm đó bọn họ mới ngắm nghía được một góc
của lâm viên.
- Em mệt à? Vậy chúng ta về đi. Khu này quá lớn, một ngày không thể đi hết được. Đi chơi vui vẻ là tốt rồi.
- Vâng. Lâm viên lớn thật! Đi cả một ngày đến rã chân mà cũng vẫn chưa dạo hết cái Di Hoà Viên này.
Lâm Hiểu Tình hơi dựa vào lan can trên cầu Tây Đê nói.
- Em muốn đi xem hết Di Hoà Viên à? Cũng được. Nếu em muốn anh sẽ đi cùng em. Được không?
-Đi nữa thì trời tối mất. Lát nữa người ta thế nào cũng đóng cửa lại. Làm sao mà tiếp tục đi dạo được.
Lâm Hiểu Tình giận dỗi nhìn Sở Phàm một cái nói.
Hắn cười cười nói:
- Đóng cửa thì cứ việc đóng cửa. Chúng ta ở luôn trong này đi, không ra
ngoài nữa. Dù sao chúng ta cũng mang đồ ăn theo mà. Ở đây một chỉ một
đêm thì lương thực vẫn còn thoải mái.
- Đồ ăn thì có rồi, thế ngủ ở đâu?
Nói xong Hiểu Tình mới nhận ra lời nói này có chút không thích hợp lắm. Cô đỏ hết cả mặt.
- Ha ha. Tưởng gì. Ngủ thì quá đơn giản. Bên kia sườn núi cỏ cây mềm mại
như thế, lại không thể chứa được hai chúng ta sao? A, nếu em sợ lạnh thì anh sẽ ôm em ngủ.
Sở Phàm cười cười nói.
- Đi chết đi! Thật không đứng đắn. Được rồi, về thì về. Nhiều người đã lục tục ra về rồi đấy.
Lâm Hiểu Tình giận dỗi nói.
Nhìn khuôn mặt tức giận của Hiểu Tình, Sở Phàm cười cười vui vẻ ôm lấy eo cô đi ra ngoài.
- Hôm nay đi chơi có vui không?
Sở Phàm nhìn khuôn mặt kiều diễm động lòng người của Lâm Hiểu Tình hỏi.
- Có. Vui lắm. Sau này giá mà anh có nhiều thời gian đưa em đi chơi, đi shoping thì tốt nhỉ.
- Được chứ. Sau này chúng ta nên đi xa xa một chút. Ví dụ như Thanh Long Sơn chẳng hạn. Ở đó có chỗ nghỉ qua đêm đấy.
- Dù có qua đêm em cũng không ngủ chung phòng với anh!
- Thế thì buổi tối anh sẽ bị mộng du, chạy sang phòng em.
- Làm như em ngốc lắm ý. Buổi tối đi ngủ không khóa cửa sao?
- Anh sẽ giả làm quỷ khóc. Dọa cho em khỏi ngủ luôn. Còn dám ngủ một mình không?
- Anh thật là đồ đáng ghét!
Chú thích (1): Di Hoà Viên là lâm viên cổ điển nổi tiếng Trung Quốc, ở phía Tây ngoại ô Bắc Kinh. Nó nguyên là vườn hoa và hành cung của vua chúa
nhà Thanh. Năm 1750, vua Càn Long cho khởi công xây dựng và đặt tên là
Thanh Y Viên. Năm 1860 bị liên quân Anh Pháp thiêu huỷ. Trước khi Quang
Tự lên chấp chính, Từ Hi đã dùng kinh phí hải quân rất lớn để tu sửa
lại, năm 1888 đổi tên như ngày nay. Năm 1900 liên quân 8 nước xâm lược
Bắc Kinh và đã tàn phá Di Hoà Viên, năm 1903 tiến hành trùng tu. Di
HoàViên do Vạn Thọ Sơn, Hồ Côn Minh hợp thành, diện tích khoảng 4350 mẫu Trung Quốc, mặt nước chiếm khoảng 3/4 diện tích khu vườn. Hiện nay là
một thắng cảnh du lịch nổi tiếng.