Đêm khuya dằng dặc lặng lẽ trôi qua, ánh sáng mặt trời lại một lần nữa bao phủ cả thế giới.
Sở Phàm tỉnh lại với một cái đầu đau đớn như búa bổ. Đau quá khiến hắn kìm không được phải dùng hai tay day vào huyệt Thái Dương của mình. Hắn
biết đây là hậu quả của trận say rượu tối hôm qua.
Hai mắt hắn nhìn về tứ phía, trong đầu thầm hỏi: “Mình đang ở đâu đây?”
Sự đau đớn khiến cho hắn không nhớ nổi chuyện tối hôm qua. Hắn chỉ nhớ
rằng hôm qua Lâm Mộng Kỳ dìu hắn lên xe. Chuyện sau đó hắn chẳng còn cảm giác gì nữa. “Chẳng lẽ đây là biệt thự của tiểu yêu tinh? Hôm qua cô ấy dẫn mình về đây sao?” Sở Phàm thầm nghĩ, hắn định vén chăn đi xuống
giường, nhưng lại nhận ra rằng toàn thân mình không mặc quần áo.
Nhìn vào thân thể lõa lồ của mình bỗng hắn chợt nhớ ra mọi chuyện. Những
hình ảnh tối hôm qua hắn cùng Lâm Mộng Kỳ triền miên cuồng nhiệt với
nhau từ từ hiện lên trong đầu. Mọi thứ cứ mờ mờ ảo ảo, ảo mà như thật,
hắn không biết chuyện này rốt cuộc là giả hay thật.
Nếu là giả
thì tại sao những hình ảnh này lại vô cùng rõ nét. Bỗng như có một thanh âm Lâm Mộng Kỳ đau khổ cầu xin ở truyền tới vào tai. Hắn còn có một cảm giác mình đè lên người của Lâm Mộng Kỳ. “Toàn thân mình bây giờ lõa lồ. Lâm Mộng Kỳ dìu mình vào phòng chắc chắn cô ấy sẽ không cởi sạch quần
áo của mình ra như vậy, mà đây lại không phải do mình cởi ra, vậy chỉ có thể giải thích là....” Sở Phàm càng nghĩ càng kinh hoàng, càng thấy hổ
thẹn, trong lòng hắn càng chắc chắn tối hôm qua mình say rượu đã...
cưỡng hiếp Lâm Mộng Kỳ!
Đầu hắn ngày càng đau đớn, cảm thấy vô
cùng ân hận. Hắn chợt nhớ ra một chuyện: “Tiểu yêu tinh đâu? Cô ấy liệu
có vì mình vô lễ mà, mà làm chuyện dại dột không?” Nghĩ vậy hắn lập tức
bước ra khỏi giường, mặc quần áo đang để trên đầu giường, sau đó hốt
hoảng đẩy cửa đi ra ngoài.
Hắn vừa mới ra khỏi phòng thì đã nhìn
thấy Lâm Mộng Kỳ. Cô đang ngồi trên ghế sofa, ôm một cái gối vào trong
lòng, ánh mắt đờ ra, không biết đang suy nghĩ cái gì trong đầu.
Khi nghe thấy tiếng động thì cô liền quay đầu lại. Nhìn thấy Sở Phàm, cô miễn cưỡng nở ra một nụ cười, hờ hững nói:
- Anh tỉnh lại rồi!
Sở Phàm hơi lo lắng khi nhìn thấy Lâm Mộng Kỳ. Sắc mặt của cô tái nhợt,
trong mắt dường như có mấy đương tơ máu, hai mắt hơi sưng lên, dường như tối hôm qua cô khóc rất nhiều. Trái tim Sở Phàm chợt cảm thấy đau buốt, vô cùng hổ thẹn, bộ dạng của Lâm Mộng Kỳ càng chứng thực cho ý nghĩ của hắn. Áy náy đến gần Lâm Mộng Kỳ, Sở Phàm từ từ mở miệng:
- Mộng, Mộng Kỳ, xin lỗi cô!
Lâm Mộng Kỳ hơi giật mình, sau đó cười nói:
- Anh tối hôm qua uống rượu say, vừa khéo gặp nên tôi đưa anh về nhà nghỉ ngơi. Nếu chỉ vì tối hôm qua anh say nôn khắp phòng vệ sinh nhà tôi thì không cần xin lỗi.
- Không phải. Tôi muốn nói tối hôm qua, tôi đã làm điều không phải với cô.
Sở Phàm nhìn vào ánh mắt của Lâm Mộng Kỳ, nhún nhường nói.
Lâm Mộng Kỳ biến sắc, trái tim cô nhói đau. Cô đã cố gắng tỏ ra bình thường nãy giờ nhưng tất cả trong nháy mắt đã sụp đổ. Tuy nhiên cô vẫn kìm
được, ngoài miệng vẫn lạnh nhạt nói:
- Tối hôm qua anh uống say
nên bây giờ trở nên hồ đồ phải không? Tại sao phải xin lỗi tôi? Tôi với
anh hôm qua không có chuyện gì cả. Cho dù anh vì người nào đó mà uống
say. Cho dù anh ra ngoài tìm đàn bà cũng thế, không có quan hệ tới tôi.
Tại sao lại nói lời xin lỗi?
Dừng một chút, cô nói tiếp:
- Được rồi, hôm nay trong công ty còn có việc nên bây giờ tôi phải đi ra ngoài. Anh không muốn tiếp tục ở nhà tôi đấy chứ?
Lâm Mộng Kỳ đã ra lệnh đuổi khách, người thông minh một chút chắc chắn sẽ hiểu được ý tứ của chủ nhà.
Nhưng Sở Phàm không thèm hiểu, trái lại hắn kiên quyết nói:
- Không, Mộng Kỳ, cô không thể đi. Khi nào chưa nói rõ ràng mọi thứ thì cô chưa thể đi được.
- Tôi nghĩ chuyện lúc đó giữa tôi với anh chẳng còn gì để nói cả.
Lâm Mộng Kỳ cố nén đau đớn, lạnh lùng nói.
- Mộng Kỳ, tôi tỉnh lại đã phát hiện ra tối hôm qua tôi không nên, không
nên làm chuyện đó với cô. Tôi đã cưỡng ép cô quan hệ với tôi, Mộng Kỳ,
tôi....
Trái tim Sở Phàm nhói đau lên từng cơn… Hắn rất sợ vì
hành động không kìm chế của mình tối hôm qua mà từ nay về sau hắn và Lâm Mộng Kỳ sẽ trở thành hai người xa lạ với nhau. Hắn không muốn như thế.
- Không có. Tối hôm qua chẳng có phát sinh chuyện gì cả. Anh không cần nói nhiều nữa. Mau đi, mau đi đi!
Lâm Mộng Kỳ đột nhiên không kìm chế được hét to lên. Đôi mắt của cô bây giờ dường như đã có ánh lệ.
- Mộng Kỳ, tôi đã nhìn thấy, nhìn thấy trên tấm khăn trải giường còn lưu lại vết máu.
Sở Phàm từ từ nói.
- Anh gạt người, tấm khăn trải giường có màu đỏ, không thể lưu lại cái gì được...
Lâm Mộng Kỳ nói được nửa chừng thì bỗng nhận ra rằng mình đã lỡ miệng, quay đầu nhìn về phía Sở Phàm thì thấy hắn cũng đang nhìn cô bằng một ánh
mắt vô cùng áy náy. Cô ngẩn người ra sau đó quay người lại, bờ vai khẽ
run nhè nhẹ.
- Anh đi, anh đi đi. Từ nay tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Từ nay về sau anh cũng đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa...
Lâm Mộng Kỳ nghẹn ngào run rẩy nói. Mỗi câu nói của cô giống như một cây
kim đâm vào trái tim của Sở Phàm. Trong lòng hắn bây giờ rất đau đớn
nhưng cũng đã dứt khoát một chuyện.
Hắn chậm rãi đi đến gần Lâm Mộng Kỳ, nhìn thấy khuôn mặt đẫm lệ của cô trong lòng hắn vô cùng đau đớn:
- Mộng Kỳ, tôi thật có lỗi.
- Đủ rồi.
Lâm Mộng Kỳ nói xong lại khóc như mưa.
- Đã làm rồi thì nói lời xin lỗi làm gì.
Cô nói xong lấy mu bàn tay lau nước mắt trên mặt của mình, rồi tiếp tục:
- Anh đi đi. Tôi không trách anh. Cũng không đòi hỏi anh cái gì cả. Hôm
qua anh chỉ uống rượu, vậy thôi. Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra.
Anh đi đi.
- Nhưng tôi không thể. Tôi không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được. Không thể nào.
Sở Phàm đau đớn nói.
- Vậy anh muốn thế nào? Chẳng lẽ anh còn muốn làm chuyện đó với tôi một
lần nữa? Có phải là tại vì tối hôm qua vì anh mê man nên lúc đó không có cảm giác gì. Bây giờ tỉnh lại, anh muốn làm thêm một lần nữa mới thỏa
mãn phải không?
Từng chữ từng chữ của cô như từng con dao nhọn, đâm nát trái tim của Sở Phàm.
Lời nói của Lâm Mộng Kỳ như một cây roi da, tàn nhẫn đánh vào mặt Sở Phàm.
Khuôn mặt của hắn lúc đỏ lúc trắng, buồn bã cúi đầu, không dám nhìn vào
ánh mắt oán hận của Lâm Mộng Kỳ.
Lâm Mộng Kỳ khóc như mưa, ánh
mắt ngơ ngẩn sững sờ nhìn Sở Phàm. Cô cũng cảm thấy lời nói của mình vừa rồi dường như quá nặng nề, trong lòng cảm thấy hơi áy náy. Nhìn thấy vẻ bối rối của Sở Phàm, cô không khỏi nghĩ: “Hắn cũng không phải là người
quá xấu xa, không phải là người ăn ở bạc bẽo. Hắn nếu là loại người như
thế thì sau khi quan hệ với mình có thể hoàn toàn chối bỏ trách nhiệm.
Mình cũng không cần hắn phải chịu. Nhưng hắn lại không như vậy. Chuyện
tối hôm qua cũng là do hắn không kìm chế được. Chuyện này rốt cuộc phải
trách ai đây?”
Trong lòng Sở Phàm đau như cắt, từng giọt nước mắt của Lâm Mộng Kỳ giống như từng giọt axít sunphuric đốt cháy trái tim
của hắn. Nhìn thấy dáng vẻ khổ sở của Lâm Mộng Kỳ, hắn muốn ôm cô vào
trong lòng. Nhưng hắn không dám. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ sợ hành động đó sẽ bị cô hiểu lầm là hành động khinh bạc hạ lưu,
muốn chiếm thân thể của cô lần nữa. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thương tâm
của cô thì hắn lại càng cảm thấy khó chịu. Hắn tìm không ra một lời nói
an ủi nào. Muốn ôm lấy cô thì lại sợ hiểu lầm, trong lòng hắn vô cùng
mâu thuẫn. Trái tim đau khổ giãy dụa, người đờ ra giống như một khúc gỗ.
Dáng vẻ của Sở Phàm khiến cho Lâm Mộng Kỳ vừa tức giận vừa cảm thấy buồn
cười. Cô nắm chặt đôi bàn tay đánh thật mạnh vào ngực của Sở Phàm, vừa
đánh vừa khóc:
- Tại sao, tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Hu hu, anh là đồ khốn nạn! Tại sao anh lại làm như vậy? Tối hôm qua anh rõ ràng vì người phụ nữ khác mà uống say. Sau đó lại lấy tôi ra làm
người để phát tiết, tại sao anh lại làm như vậy? Chẳng lẽ tôi chỉ là một công cụ để anh phát tiết hay sao? Hu hu, anh là thằng khốn, là thằng
khốn....
Cổ họng Sở Phàm nghẹn đắng. Từ trong hốc mắt ứa ra vài giọt nước. Người không phải là cỏ cây thì làm sao có thể vô tình được?
Từng lời nói của Lâm Mộng Kỳ như từng nhát dao đâm vào tim của Sở Phàm. Hắn
không kìm được nước mắt chảy dài, trong lòng cảm thấy mình thật có lỗi
với cô ấy. Hắn do dự một lúc nhưng cuối cùng cũng vươn cánh tay ra, khẽ
ôm lấy đôi vai gầy yếu của Lâm Mộng Kỳ.
Trong khoảnh khắc, Lâm
Mộng Kỳ thấy mình giống như một cánh bèo trôi bỗng nhiên tìm được bến
bờ, như con thuyền nhỏ trong làn mưa gió tìm được nơi neo đậu. Đó chính
là cảm giác có nơi để nương tựa. Cô dựa vào vai của Sở Phàm, thân hình
mềm mại vẫn còn run rẩy. Cô vẫn còn khóc hu hu. Sở Phàm muốn vỗ nhẹ tấm
lưng của cô, nhưng đó chỉ là ý muốn mà thôi. Hắn không dám, hắn nghĩ
thầm “Bây giờ mà được ôm lấy bờ vai của Lâm Mộng Kỳ đã là một ước nguyện quá là xa xỉ rồi.”
Đột nhiên, Lâm Mộng Kỳ đang khóc nức nở bỗng
cắn mạnh vào vai của Sở Phàm. Hành động này giống như là để phát tiết
hết sự ức chế ở trong lòng nãy giờ. Trong khoảnh khắc, hàm răng của Sở
Phàm cũng cắn chặt lại, cố gắng kìm chế đau đớn, không kêu lên một tiếng nào.
Một lúc sau, Lâm Mộng Kỳ mới buông ra. Sau đó cô ngẩng mặt
lên nhìn Sở Phàm, khẽ thở hổn hển, dường như vừa rồi cô đã dùng hết sức
lực toàn thân để cắn. Vì vậy sự tức giận trong lòng đã giảm khá nhiều.
Khuôn mặt Sở Phàm đã khôi phục lại được vẻ bình thường, không hề có một chút
nào tỏ ra đau đớn, ánh mắt dịu dàng đang nhìn Lâm Mộng Kỳ.
- Vừa rồi... Anh có đau không?
Một lúc sau, Lâm Mộng Kỳ ngập ngừng hỏi.
- Không đau, cô không nỡ dùng sức.
Sở Phàm nói ngược lại cảm giác trong lòng mình.
- Tôi...
Lâm Mộng Kỳ biết vừa rồi cô đã dùng hết sức cắn vào vai của Sở Phàm. Cô đưa mắt nhìn về chỗ trên vai mà mình đã cắn Sở Phàm. Bỗng cô biến sắc. Trên chiếc áo sơ mi của Sở Phàm, nơi bờ vai chỗ cô cắn có in lại một vòng
răng máu, cô kinh hoàng kêu lên:
- Chảy, chảy máu rồi!
Sở Phàm cúi đầu xuống, nhìn thấy trên vai của mình quả thực có một vòng máu. Nhưng hắn vẫn mỉm cười:
- Không sao đâu, chuyện này thì đáng gì.
Nhưng Lâm Mộng Kỳ cứ khăng khăng cởi áo sơ mi của hắn ra. Cô nhìn thấy trên
vai trái của Sở Phàm có in một cái dấu răng khiến người ta phải phát
hoảng. Trên cái dấu răng đó hơi ứa ra chút máu tươi, thậm chí còn hơi có màu xanh.
Lâm Mộng Kỳ thấy thế thì giật mình.