Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 105: Chương 105: Dã tâm của Sở Phàm




Lão nhân thần bí Ngô Bác sau khi từ biệt phương trượng đại sư của Nam Thiếu Lâm thì cùng Ngân Hồ và Kim Cương rời khỏi Nam Thiếu Lâm.

Trên đường xuống núi, Kim Cương không kìm nổi hỏi:

- Ngô bá, có tin tức của thiếu chủ không?

- Có, thiếu chủ hiện giờ đang ở Bắc Kinh. Ta đã đợi giờ khắc này mười tám năm rồi.

Ngô Bác giọng điệu kích động nói.

- Ngô bá, thiếu chủ nếu đã xuống núi rồi thì chúng ta cũng nên xuống núi thôi, phải không?

Kim Cương nóng lòng xúc động muốn đi.

- Các cháu có còn nhớ rõ điều bác dạy các cháu không?

Ngô Bác đột nhiên giọng điệu trầm xuống, nói.

- Nhớ rõ, chính là thề sống chết nguyện trung thành với thiếu chủ!

Kim Cương và Ngân Hồ cùng đồng thanh nói.

- Tốt lắm, các cháu ghi tạc trong lòng là tốt rồi!

Ngô Bác nói xong cảm khái nói:

- Mười tám năm nay bác đã âm thầm thành lập một tập đoàn tư nhân. Mục đích chính là tạo dựng một hậu phương vững chắc cho thiếu chủ. Hiện giờ tập đoàn đã phát triển lớn mạnh, ngày càng trưởng thành, là thời điểm xuống núi rồi.

- Nói vậy tập đoàn phải chuyển tới Bắc Kinh ư?

Kim Cương hỏi.

- Không sai, lần này bác về rồi sẽ bắt tay vào xử lý mọi việc, chuyển toàn bộ tập đoàn về thủ đô. Kim Cương, cháu về cùng bác, chú ý những hạng mục có liên quan đến việc di chuyển tập đoàn. Còn Ngân Hồ, đêm nay cháu bay đến thủ đô luôn đi. Nhiệm vụ của cháu chính là âm thầm bảo hộ thiếu chủ. Tuyệt không thể để thiếu chủ gặp chút sơ sảy.

Ngô Bác trầm giọng nói.

- Dạ, Ngân Hồ biết rồi.

Cô gái lạnh tựa băng sơn, nhưng đẹp như yêu mỵ lên tiếng trả lời.

Ngô Bác gật gật đầu, nói:

- Ừ được rồi, bác sẽ cho cháu biết địa chỉ của thiếu chủ ở Bắc Kinh và các đặc điểm ngoại hình của cậu ấy. Cháu đến nơi rồi tìm được thiếu chủ thì lập tức thông báo cho bác biết. Sau đó, cháu chỉ cần âm thầm bảo hộ an toàn cho thiếu chủ là được.

Sau khi phân công xong, Ngô Bác được hai người Ngân Hồ và Kim Cương dìu đỡ cùng xuống núi.

--------------.

Đường Tân Hải, biệt thự Lam Hải.

Đại tiểu thư và nhị tiểu thư ăn cơm chiều xong thì ngồi ở phòng khách xem TV tán gẫu. Sở Phàm cũng ngồi bên cạnh.

- À chị ơi, chị có cảm thấy Tiểu Ngốc Ngốc mới nhìn thì hình thức không phải hơn người nhưng lại thường làm chúng ta kinh ngạc không?

Nhị tiểu thư ra vẻ thâm trầm bình luận.

- Hả? Có phải thế không? Xem ra Tiểu Vân hiểu về Tiểu Sở thực là sâu sắc. Nhưng ý embảo Tiểu Sở làm cho em kinh ngạc là thế nào?

Đại tiểu thư mỉm cười nói.

- Chị, chị biết không, hôm nay khi Tiểu Ngốc Ngốc chơi bóng rổ ở trong trường em còn có thể úp rổ hai tay đấy. Thật là lợi hại!Tiểu Ngốc Ngốc vừa ra sân đã liên tiếp ghi mười bàn, đánh bại đội bóng lợi hại nhất trường em, chị thấy đáng nể không?

Nhị tiểu thư nói với vẻ mặt tự hào, cứ như là đang nói đến thành tích của chính mình vậy.

- Nhị tiểu thư, cô đừng cho tôi đi tàu bay giấy nữa. Tổng cộng tôi mới ném có được có hai bàn. Hơn nữa một bàn là tôi định chuyền bóng lại ném bậy ném bạ mà vào thôi. Kỳ thật tôi căn bản chẳng biết chơi bóng rổ.

Sở Phàm vội vàng nói.

- Hừ, làm gì mà khiêm tốn thế. Tiểu Ngốc Ngốc cứ hay khiêm tốn. Mau mau khai hết ra cho tôi, nói cho rõ ràng, anh còn có những điểm gì đặc biệt lợi hại nào. Tất cả nói cho tôi biết hết, để tôi chuẩn bị sẵn tâm lý. Nếu không có ngày anh lại đột nhiên trổ tài thì tôi lại phải kinh ngạc lần nữa.

Nhị tiểu thư hơi ngang ngược nói.

- Tiểu Vân, đừng làm loạn nữa. Em ăn nói kiểu gì thế hả?

Đại tiểu thư trừng mắt nhìn nhị tiểu thư một cái, bực mình nói.

- Chị không tin lời em à? Đúng rồi, em đã quay lại trận đấu hôm nay của Tiểu Ngốc Ngốc. Để em lấy cho chị xem.

Nhị Tiểu thư nói xong vội vàng chạy đi lấy máy quay DV, mở đoạn ghi hình trận đấu hôm nay ra đưa cho đại tiểu thư xem. Nhị tiểu thư còn cố ý tua đến đoạn Sở Phàm thực hiện động tác nhảy lên úp rổ thật ngoạn mục cho đại tiểu thư xem.

Đại tiểu thư vừa xem vừa gật đầu, nói:

- Đúng rồi, không sai, không sai. Tiểu Sở, quả thật là anh chơi không tồi mà.

Sở Phàm cười khờ khạo, nói:

- Đại tiểu thư quá khen rồi. Thật sự là không biết chơi bóng rổ mấy đâu.

- Chị à, đột nhiên em phát hiện ra là Tiểu Ngốc Ngốc chính là một kẻ toàn tài. Hắn cứ như là cái gì cũng tinh thông vậy. Ví dụ như diễn xuất chẳng hạn. Em thậm chí còn nghi hắn có phải đã từng học ở Học viện Hí kịch hay không. Em thấy khi hắn sắm vai bạn trai của chị thì diễn rất giống nhé. Có lúc em thậm chí cảm thấy được chị với hắn đúng là đang yêu. Ơ mà thực ra cũng rất xứng đôi.

Nhị Tiểu thư nói.

Đại tiểu thư nghe xong sắc mặt ửng đỏ, trừng mắt nhìn nhị tiểu thư, nói:

- Em nói bậy bạ gì đó hả? Con gái nhà ai mà suốt ngày ngày cứ nhắc mãi chuyện bạn trai bạn gái thế hả? Tình huống lúc ấy có chút đặc biệt, nên mới để Tiểu Sở tạm thời đóng giả bạn trai chị. Tiểu Vân, em đừng có nghĩ lung tung.

"Da~~ " nhị tiểu thư làm mặt quỷ về phía đại tiểu thư, nói:

- Em về sau cũng nhờ Tiểu Ngốc Ngốc giả dạng làm bạn trai của em. Lúc nào em đi dạo phố thì Tiểu Ngốc Ngốc cũng phải đi cùng. Khi em đứng lại thì Tiểu Ngốc Ngốc phải đứng sau lưng, còn phải phụ trách xách đồ giúp em. Tốt quá, hehe.

Nhưng mà Sở Phàm nghe được thì lại cảm thấy tuyệt đối không tốt chút nào. Hắn bĩu môi, nói:

- Nhị tiểu thư, tôi lại cảm thấy như vậy không được tốt đâu? Người ta chẳng phải đã nói là đàn ông không thể đa tình sao? Nếu tôi đã là bạn trai đại tiểu thư , thì làm sao lại là bạn trai của cô được nữa.

Nhị tiểu thư sau khi nghe vậy không kìm nổi cười “khúc khích". Nàng phát hiện ra Sở Phàm đôi khi ngốc nghếch một cách đáng yêu.

Sắc mặt đại tiểu thư càng thêm ửng đỏ, nàng hơi u oán lườm Sở Phàm một cái, nói:

- Tiểu Sở, anh chỉ đóng giả làm bạn trai của tôi thôi chứ cũng không phải là thật. Mà nếu đã không phải thật thì anh cũng có thể giả trang làm bạn trai Tiểu Vân mà. Cái này thì có gì mà đa tình hay không chứ.

- Ô

Sở Phàm làm bộ như nửa hiểu nửa không, tiếp tục hỏi:

– Thế giả sử tôi là bạn trai đại tiểu thư rồi thì có phải là sẽ không thể làm bạn trai nhị tiểu thư đúng không?

Nhị tiểu thư cười như chuông bạc, giọng điệu đầy ý tứ khiêu khích, nói:

- Có thể chứ. Nhưng còn phải xem anh có bản lĩnh này hay không đã, hắc hắc!

Khi Sở Phàm nói ra những lời này thì đại tiểu thư bỗng giật mình, không hiểu thế nào. Trong nháy mắt, tất cả các hình ảnh có liên quan Sở Phàm giống như một thước phim hiện lên trong đầu nàng. Sở Phàm ở khu giải trí KTV biểu hiện vô cùng bình tĩnh trầm ổn, cùng với thân thủ cực cao . Lúc Sở Phàm hát đầy cảm xúc, tiếng ca hồn hậu, trầm thấp, bi thương. Khi Sở Phàm giả trang làm bạn trai nàng, trong lúc ôm nàng thể hiện một tia nhu tình ấm áp... Tất cả đều hiện lên trong đầu nàng.

Bản thân đại tiểu thư cũng cảm thấy khó tin, “Sao tự nhiên mình lại liên tưởng đến những chuyện đã trải qua với Sở Phàm nhỉ?”

Đại tiểu thư sau khi khôi phục tinh thần, bực bội nói với nhị tiểu thư:

- Tiểu Vân, em lúc nào nói chuyện cũng không phân biệt lớn nhỏ gì cả. Có đùa gì cũng không nên tới mức đó.

-Em có đùa đâu. Tiểu Ngốc Ngốc, anh mà có khả năngtheo đuổi được cả tôi và chị tôi thì như vậy chúng ta sẽ vui vẻ làm bạn gái của anh, ha ha

Nhị tiểu thư thoải mái cười. Kỳ thật nàng nói lời này cũng chả suy nghĩ gì. Bởi vì nàng cảm thấy chuyện này không có khả năng xảy ra. Chỉ là nàng định đùa Sở Phàm thôi.

Nào biết được, Sở Phàm nghe nàng nói, trong lòng thầm nghĩ “Kỳ thật là mình vẫn có cái dã tâm là tay trái ôm đại tiểu thư, tay phải ôm nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư đã nói thế thì mình sẽ không khách sáo. Tuy nhiên việc này đúng là cũng không dễ làm. Chung quanh đại tiểu thư, nhị tiểu thư có bao nhiêu gã bảnh bao tuấn tú. Phải mở một đường máu giữa đám bảnh bao tuấn tú đó. Nói thế tuy không dễ nhưng cũng không phải là quá khó.

Nghĩ vậy rồi Sở Phàm nhếch mép cười thản nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.