Lâm Mộng Kỳ tắm rửa xong thì thay một cái váy dạ hội màu xanh ngọc. Quá
trình thay áo váy tất nhiên là không có mặt Sở Phàm rồi. Sau khi Lâm
Mộng Kỳ thay quần áo xong Sở Phàm mới đi vào, hắn vừa trông thấy liền
trêu ghẹo:
- Tiểu yêu tinh, cô không phải sẽ đi làm áp trại phu nhân cho tên Nakamura đó chứ?
- Làm sao nào? Anh ghen à? Khách khách!
Lâm Mộng Kỳ cười như chuông bạc. Một vài chỗ phía trước thân thể cô theo
tiếng cười mà rung động, thật sự là như sóng biển chập trùng.
- Tôi không phải loại người thích ăn dấm chua, chỉ thích ăn đậu hủ với ăn dầu thôi!
Sở Phàm mỉm cười nói.
- Thật không? Tôi còn tưởng anh thích ăn chay chứ!
Con mắt Lâm Mộng Kỳ chuyển động, lại nói tiếp:
- Ôi, hôm nay đi giày cao gót nhiều, chân đau quá. Anh có thể tới mát xa chân cho tôi không? Nghe dì Mi nói anh biết mát xa mà.
Lâm Mộng Kỳ nói xong liền đặt mông ngồi lên chiếc giường mềm mại, nâng cao
chiếc váy, đôi chân trắng nõn thon dài của cô liền lộ ra.
Sở Phàm không nhúc nhích. Hắn ngồi trên giường Lâm Mộng Kỳ, trong lòng có cảm
giác như sắp vỗ cánh bay cao. Hắn cười khổ một tiếng, cố gắng kìm chế
dục vọng của mình, thản nhiên nói:
- Tiểu yêu tinh, cô đang khảo
nghiệm đạo đức nghề nghiệp của tôi đấy à? Vậy thì hơi thừa rồi đấy.
Không phải nói dối chứ có đôi lúc tôi chính thị là đầu gỗ, nhưng có lúc
lại không hề vô cảm chút nào, thế nên cô về sau nên đề phòng một chút!
Lâm Mộng Kỳ trong lòng sửng sốt, lập tức cười duyên nói:
- Có ý gì đây? Không phải là anh định giả trư ăn thịt hổ đấy chứ?
- Nhầm rồi, là giả trư ăn thịt người đẹp chứ!
Sở Phàm chỉnh lại câu nói của Lâm Mộng Kỳ, sau đó nói tiếp:
- Được rồi, giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta cũng nên xuất phát tới bữa tiệc thôi!
Lúc này bên ngoài khách sạn Empire đã xuất hiện một đoàn xe sang trọng màu
đen, mà lại có tới hơn hai mươi chiếc. Hơn nữa đây đều là loại xe
Mercedes-Benz giá vài triệu, đi đầu đoàn xe là một chiếc Mercedes-Benz
đời S. Đội hình này nhìn thật là long trọng xa hoa.
Hai mươi
chiếc xe này sau khi tới trước khách sạn Empire liền đỗ thành hai hàng.
Sau đó từ trong đoàn xe, ngoại trừ chiếc xe đầu tiên, bước ra hai người
thanh niên mặc com lê màu đen. Mấy người thanh nên này trên mặt đều lộ
vẻ lạnh lùng, toát lên một vẻ cao ngạo, cuồng vọng. Hơn nữa tổng cộng ba mươi tám thanh niên mặc com lê đen xuống xe này đều có một điểm chung,
đó là họ đều chỉ có chín ngón tay, không có ngón tay út.
Phục vụ
khách sạn Empire nhìn thấy những người mới tới này sợ đến cứng người. Họ không phải sợ vì đội xe sang trọng này mà họ đều nhận ra trong xe đó
toàn là người của tổ chức xã hội đen lớn nhất Nhật Bản – Yamaguchi.
Người phục vụ này không hiểu sao lại có hơn mười thành viên trong Yamaguchi
tới đây. Chẳng lẽ khách sạn đã đắc tội với Yamaguchi? Đến mức thành viên của tổ chức này tới báo thù? Nghĩ vậy người phục vụ sợ hãi vô cùng. Bởi vì bọn họ thường được nghe mấy câu chuyện truyền miệng về một người nào đó trêu chọc vào Yamaguchi, ngày hôm sau cả nhà người đó đột nhiên
không hiểu sao chết sạch.
Sau đó từ trên chiếc xe Mercedes-Benz
sang trọng xuất hiện một người thanh niên khuôn mặt trắng trẻo, cử chỉ
nhã nhặn. Gã đi vào trong khách sạn Empire, nói với người phục vụ hai
chân đã bắt đầu run như cầy sấy nói:
- Nhờ anh chuyển lời tới Lâm Mộng Kỳ tiểu thư, nói rằng tổ trưởng của chúng tôi đã đích thân đến đón cô ấy tới dự tiệc.
- Dạ, dạ, ngài, ngài đợi chút.
Tên phục vụ kia chạy như bay.
Lâm Mộng Kỳ và Sở Phàm sau khi nhận được tin đội xe của Yamaguchi tới đón
cảm thấy nao nao. Bọn họ kinh ngạc hơn là tổ trưởng Yamaguchi tại Tokyo
là Nakamura lại tự mình tới đón Lâm Mộng Kỳ. Như vậy thì bữa tiệc này
Lâm Mộng Kỳ kiểu gì cũng phải tham gia rồi.
- Sở Phàm, tôi, tôi có hơi sợ.
Trong lúc thang máy đi xuống, Lâm Mộng Kỳ nhẹ giọng nói với Sở Phàm.
- Hiện giờ cô vẫn còn sợ hãi à?
Sở Phàm nói xong liền nắm chặt lấy tay Lâm Mộng Kỳ. Lâm Mộng Kỳ bất ngờ bị bàn tay to lớn của Sở Phàm nắm lấy, thân thể khẽ run lên. Cô ngẩng đầu
lên liền bắt gặp đôi mắt ấm áp mà kiên định của Sở Phàm. Không biết tại
sao, khi cô nhìn thấy ánh mắt kia, những bất an trong lòng đều dần dần
biến mất. Theo hơi ấm và cái nắm tay rất chặt từ lòng bàn tay của Sở
Phàm, sự tự tin của cô cũng khôi phục dần. Lâm Mộng Kỳ mỉm cười với Sở
Phàm, trong nụ cười kia đã thể hiện vẻ tự tin.
Hai người xuống
tới nơi liền được người thanh niên nhã nhặn kia đón. Gã lễ phép chào
theo kiểu Nhật, dùng một thứ tiếng Trung lưu loát nói:
- Lâm Mộng Kỳ tiểu thư, chào cô. Tôi tên là Shirakawa, là phiên dịch của tổ trưởng Nakamura. Tổ trưởng đã đang ở trong xe đợi cô, mời Lâm tiểu thư đi theo tôi.
Sở Phàm đứng một bên âm thầm quan sát tên Shirakawa này,
vừa nhìn đồng tử hắn vừa mạnh mẽ co lại, trong mắt bắn ra một ánh mắt
sắc bén, mà Shirakawa vốn đang nói chuyện với Lâm Mộng Kỳ dường như cảm
giác được điều gì đó. Gã ngẩng đầu lên nhìn Sở Phàm, lúc này sắc mặt Sở
Phàm sớm đã trở lại bình thường, tinh quang nội liễm. Bởi thế Shirakawa
nhìn thấy chỉ là gương mặt không sâu sắc, thậm chí chất phác của Sở
Phàm.
Lâm Mộng Kỳ liếc nhìn Sở Phàm một cái. Sở Phàm gật gật đầu. Lâm Mộng Kỳ liền cùng Shirakawa đi về phía đoàn xe sang trọng. Sở Phàm
theo sát phía sau.
Đi tới chiếc xe Mercedes-Benz sang trọng, Shirakawa ngăn cản Sở Phàm. Gã chậm rãi nói:
- Thật xin lỗi. Tổ trưởng Nakamura chỉ để cho Lâm tiểu thư lên xe. Xin tiên sinh dừng bước.
- Hắn, hắn là vệ sĩ của tôi. Hắn cũng phải lên xe!
Lâm Mộng Kỳ vội vàng nói.
- Vệ sĩ?
Shirakawa nhìn về phía Sở Phàm, trong mắt dường như có ý cười, nói:
- Lâm tiểu thư thấy chúng tôi nhiều người như vậy mà không thể bảo vệ nổi an toàn cho cô sao?
- Tôi tin rằng chỉ cần tổ trưởng Nakamura và anh là cũng đủ khả năng bảo
vệ an toàn cho Lâm tiểu thư. Nhưng tôi là vệ sĩ của Lâm tiểu thư. Nếu đã là vệ sĩ thì phải chấp hành nhiệm vụ, không thể tách rời khỏi cố chủ
nửa bước. Tuy tôi biết rằng có thể không cần tới tôi nhưng tôi vẫn không thể rời đi!
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Chúng tôi trả cho
anh gấp năm lần số tiền mà Lâm tiểu thư thuê anh. Từ giờ trở đi anh
không phải vệ sĩ của Lâm tiểu thư nữa. Anh đi đi.
Shirakawa giọng rất cuồng vọng, nói.
- Tôi trả anh gấp mười, anh sẽ phản bội tổ trưởng Nakamura chứ?
Sở Phàm không kiêu ngạo, không siểm nịnh nói.
Ánh mắt Shirakawa phát lạnh, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo. Lúc
này lái xe dùng Nhật ngữ nói một tiếng, cánh tay Shirakawa đang giơ lên
lại từ từ hạ xuống. Vốn dĩ điệu bộ của gã là muốn sai mấy thành viên của Yamaguchi lôi Sở Phàm vào trong xe “sửa” cho một trận, cuối cùng lại
dừng lại. Mà người có thể khiến gã ngừng lại chỉ có một, đó chính là
Nakamura.
- Tổ trưởng Nakamura nói anh có thể đi theo, nhưng muốn anh đi xe của mình, không được lên xe này.
Shirakawa lạnh lùng nhìn Sở Phàm, trầm giọng nói.
Sở Phàm nghe vậy liền hướng về phía Lâm Mộng Kỳ nói:
- Lên xe đi, không sao đâu!
Nghe Sở Phàm nói như vậy, Lâm Mộng Kỳ gật đầu. Shirakawa mở cửa xe, đợi cho
Lâm Mộng Kỳ lên xe xong gã đóng cửa lại, hai mắt lạnh lùng nhìn Sở Phàm
một cái rồi đi tới cửa một chiếc xe khác.
Sở Phàm nhìn theo
Shirakawa, trong mắt hiện lên vẻ nghiêm trọng. Hắn nhận ra tuy vẻ bề
ngoài nhã nhặn nhưng gã Shirakawa này so với ba mươi tám tên đang xếp
hàng kia còn đáng sợ hơn.
Sau khi Lâm Mộng Kỳ lên xe, các thành viên của Yamaguchi cũng lên xe hết, theo chiếc xe Mercedes-Benz đời S phóng như bay.
Sở Phàm lập tức gọi bốn người vệ sĩ: Trương Hải, Vương Phong, Lưu Dương, Khương Bằng tới nói:
- Trương Hải, Lưu Dương và Khương Bằng cùng tôi tới dự tiệc. Vương Phong
không cần đi, anh không cần lộ diện, mai phục ở ngoài khách sạn Tokyo.
Đợi khi tan tiệc, anh lặng lẽ theo dõi xe của Nakamura, xem hắn ở đâu.
Tôi thấy anh có học qua chút ít thuật theo dõi, cho nên nhiệm vụ này
giao cho anh. Nhiệm vụ này có chút nguy hiểm, anh phát hiện manh mối thì tốt, nếu bị đối phương phát giác lập tức quay xe bỏ chạy, đồng thời gọi điện cho tôi, tôi lập tức sẽ tới tiếp ứng, anh hiểu chứ?
- Hiểu rồi, tổ trưởng.
Vương Phong nói.
- Tốt, vậy thì chúng ta lập tức phân công hành động thôi!
Sở Phàm nói xong liền bảo người tổ chức lấy một chiếc xe Audi, chở Trương
Hải, Lưu Dương và Khương Bằng đuổi theo đoàn xe của nhóm Yamaguchi.
Sau khi lên xe, Sở Phàm liền đeo một bộ tai nghe, trong tai nghe truyền tới tiếng nói chuyện của Lâm Mộng Kỳ và một người đàn ông. Hóa ra là trước
khi đi, Sở Phàm và Lâm Mộng Kỳ đã thương lượng trước. Sở Phàm đặt một
máy nghe trộm trên người Lâm Mộng Kỳ, để Sở Phàm tùy lúc có thể theo dõi những tình huống xung quanh Lâm Mộng Kỳ.
Sở Phàm nghe thấy một
giọng nói trầm thấp, hơi khàn khàn mà cao ngạo, ngôn ngữ là tiếng Nhật.
Sở Phàm nghe không hiểu, sau đó hắn nghe thấy tiếng của Shirakawa:
- Lâm tiểu thư, tổ trưởng Nakamura nói ông vô cùng thích cô, thích tiếng
hát của cô. Lần này cô tới Tokyo quảng cáo, tổ trưởng vô cùng vui vẻ,
cho nên ông mới mượn cơ hội này mời cô dự tiệc, nói theo cách của người
Trung Quốc là tận tình đãi khách.
- Không cần khách khí. Cám ơn tổ trưởng Nakamura đã ủng hộ. Tôi nhất định sẽ chuyển tới tổ trưởng một đĩa nhạc tự mình kí tên.
Tiếng Lâm Mộng Kỳ vang lên.
Shirakawa dùng tiếng Nhật phiên dịch, sau đó Nakamura trả lời, Shirakawa lại phiên dịch tiếp:
- Tổ trưởng Nakamura rất vui. Ông nói có thể được biết Lâm tiểu thư là
vinh quang lớn nhất trong đời ông. Tổ trưởng nói Lâm tiểu thư không chỉ
hát hay mà người cũng rất đẹp, đúng là mẫu người mà ông thích.
-
Ha ha, cám ơn sự ưu ái của tổ trưởng. Tôi cũng rất kính nể tổ trưởng
Nakamura. Lần này tới Nhật có thể được tổ trưởng Nakamura tận tình tiếp
đãi thật sự rất vui mừng.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Tổ trưởng
Nakamura nói ông rất vui khi được giúp Lâm tiểu thư. Ông còn đặc biệt
nhấn mạnh rằng trong tất cả các ngôi sao ca nhạc, ông chỉ làm vậy vì Lâm tiểu thư mà thôi!
Shirakawa thay Nakamura phiên dịch.
Sở Phàm nghe thế trong lòng hừ lạnh một tiếng:
- Con gấu hôi (1) này quả thật là đồ quỷ háo sắc, chỉ tiếc là .....
Lúc này đã tới khách sạn Tokyo.
(1): Ở đây Sở Phàm chơi chữ, Nakamura phiên âm sang tiếng Trung là Trung
Thôn Huy Hùng – nghĩa là con gấu xám, hắn lại gọi là đồ con gấu hôi.