Đúng như dự đoán của Sở Phàm, Trương Bằng sau khi rời khỏi tòa biệt thự
bên bờ Tây Thủy Hồ thì lên máy bay đi tới Bắc Kinh. Sau khi nhận được
điện thoại của Ngân Hồ, Sở Phàm liền gọi điện cho Trần Thiên Minh, nói
với ông ta là Trương Bằng đã chạy suốt đêm trở về Bắc Kinh, bắt buộc ông ta trong đêm nay phải lấy được khẩu cung của Hứa Nhạc, phải làm cho Hứa Nhạc mở miệng, khai ra là đã cấu kết với Trương thiếu.
Trần
Thiên Minh nhận được điện thoại của Sở Phàm thì lập tức chạy tới Cục
Cảnh sát, thầm thề rằng đêm nay cho dù có phải đánh chết Hứa Nhạc cũng
phải bắt gã khai ra là đã ngầm cấu kết với Trương thiếu gây nên mọi
chuyện. Chỉ có điều Trần Thiên Minh cũng biết, đối phó với loại người
ngang ngạnh như Hứa Nhạc thì phải dùng kế ly gián. Trong lòng ông đã sớm chuẩn bị một loạt những phương pháp bức cung.
Ba ngày nay Trần
Thiên Minh không cho bất cứ một người ngoài nào tiếp cận Hứa Nhạc.
Trương thiếu lại càng không thể. Qua quan sát của ông mấy ngày nay thì
tinh thần của Hứa Nhạc đang dần sụp đổ, ngày càng tin tưởng rằng tất cả
mọi thứ đều do Trương thiếu ở sau lưng làm hại gã. Cho nên đêm nay Trần
Thiên Minh dự tính dùng tâm lý chiến để ép hỏi Hứa Nhạc, nhất định phải
bắt gã khai ra bằng được.
Sau khi Sở Phàm rời khỏi tòa biệt thự ở bên bờ Tây Thủy Hồ của nhân tình Trương Bằng thì cũng lái xe thẳng đến
sân bay. Hắn cũng lên máy bay bay suốt đêm về Bắc Kinh.
Nhân tình của Trương Bằng đã bị hắn thu phục hoàn toàn. Trong tay hắn bây giờ đã
nắm giữ chứng cứ ngoại tình giữa Trương Bằng và nhân tình của lão ta.
Không chỉ có vậy, hắn còn trực tiếp uy hiếp đến sự an toàn của Tiểu Giai Giai. Đối với phụ nữ mà nói, không có người nào quan trọng hơn con của
họ, tiếp đến mới là người đàn ông của mình. Hắn đã khống chế được cả hai thứ này. Hắn tin rằng người phụ nữ kia nhất định sẽ phải nghe lời hắn,
vâng lời ở tiếp tại tòa biệt thự, không dám đi đâu.
Sở Phàm hiểu
rõ, Trương Bằng lần này chạy suốt đêm về Bắc Kinh chắc chắn sẽ có hành
động. Với thân phận và cấp bậc của lão ta thì việc ra lệnh cho Trần
Thiên Minh là điều rất dễ dàng. Trần Thiên Minh không thể không nghe lời lão ta nói, trừ phi là Trần Thiên Minh không còn muốn sống nữa.
Cho nên Sở Phàm muốn ngăn cản Trương Bằng trước. Hắn tin rằng dựa vào lực
lượng của mình thì việc ngăn cản Trương Bằng là điều không khó khăn.
Điều hắn không yên tâm chính là trong đêm nay liệu Trần Thiên Minh có
thể khiến cho Hứa Nhạc khai ra hay không.
Sở Phàm chạy tới sân
bay thì bầu trời đã hơi sáng lên. Hắn mua vé máy bay bay thẳng tới Bắc
Kinh, thời gian bay khoảng hai tiếng đồng hồ cho nên hắn có thể ở trên
phi cơ nghỉ ngơi một lát. Nhưng khi lên sân bay trong đầu của hắn bỗng
nghĩ đến rất nhiều chuyện. Hắn có một cảm giác lo lắng quẩn quanh. Hắn
biết sau hôm nay tất cả mọi thứ sẽ có một kết cục, bởi vì hôm nay tòa án sẽ mở phiên tòa thẩm tra xét xử vụ án tập đoàn buôn lậu thuốc phiện của Hứa Nhạc. Liệu có thể bắt được Trương thiếu hay không? Và liệu có chế
phục được Trương Bằng ngay ngày công bố hôm nay hay không?
Ba giờ sáng, máy bay đáp xuống sân bay quốc tế. Sau khi máy bay dừng, Sở Phàm
lập tức gọi điện thoại cho Trần Thiên Minh, nhưng điện thoại của ông ta
lại đang tắt máy. Sở Phàm thầm nghĩ, lúc này chắc Trần Thiên Minh đang
thẩm vấn Hứa Nhạc.
Sở Phàm lại gọi điện thoại cho Ngân Hồ, hỏi cô sau khi Trương Bằng trở về Bắc Kinh thì có hành động gì. Nhưng mà điều
Ngân Hồ trả lời khiến hắn phải sứng sốt, cô nói Trương Bằng sau khi trở
về Bắc Kinh thì lập tức về nhà, đến bây giờ vẫn chưa ra khỏi cửa.
“Chẳng lẽ Trương Bằng không sốt ruột sao? Hay là lão ta đã an bài tốt tất cả
mọi chuyện?” Trong lòng Sở Phàm hiện lên rất nhiều nghi vấn. Cuối cùng
hắn dặn Ngân Hồ phải tiếp tục theo dõi còn hắn chạy xe đến Cục Cảnh sát.
Sở Phàm đến Cục Công an đúng lúc trụ sở chính sắp tắt đèn. Ngoài cửa có
người trông coi, Sở Phàm biết đêm khuya như vậy mà gặp Trần Thiên Minh
thì chắc chắn người ta sẽ không cho vào, còn có thể làm cho nhân viên
của cục cảnh sát hoài nghi. Vì vậy hắn liền đứng trước cổng trụ sở chính chờ Trần Thiên Minh. Thời gian cứ từng giây trôi qua, trong lòng Sở
Phàm càng cảm thấy nặng nề. Thời gian chờ đợi càng lâu lại càng chứng tỏ cuộc thẩm vấn của Trần Thiên Minh không có kết quả, cho nên Sở Phàm khó tránh khỏi cảm thấy sốt ruột.
Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, chỉ là khi nhìn thời gian thì Sở Phàm thấy đã năm giờ sáng. Hắn thầm
nghĩ Trần Thiên Minh tại sao vẫn còn chưa đi ra? Hắn lại quay đầu nhìn
vào bên trong Cục Công an thì bỗng nhiên thấy cánh cửa mở, một thân ảnh
quen thuộc đi ra. Sở Phàm thấy thế thì vô cùng vui vẻ bởi người đi ra là Trần Thiên Minh.
Sở Phàm liền chạy tới đón. Trần Thiên Minh thấy hắn thì có hơi kinh ngạc, sau đó cười nói:
- Cậu bay suốt đêm về đây đấy à?
- Trương Bằng đã về đương nhiên tôi cũng phải theo lão ta đi về chứ.
Sở Phàm nói xong ngưng thần lại, trầm giọng hỏi:
- Thẩm vấn thế nào rồi? Hứa Nhạc có khai ra không?
Trần Thiên Minh nhìn xung quanh rồi nói:
- Đi vào trong xe của tôi rồi hãy nói.
Sau khi hai người đi lên xe, Trần Thiên Minh thở ra một tiếng rồi từ từ nói:
- Mệt nhọc suốt năm giờ, cuối cùng cũng không uổng phí công sức, Hứa Nhạc đã khai ra hoàn toàn rồi.
Sở Phàm hơi sửng sốt nhưng sau đó lập tức cười ha hả, trên mặt lộ ra một vẻ vui mừng, hắn nói:
- Tôi đúng là không nhìn lầm Cục trưởng Trần. Tôi biết Cục trưởng nhất
định có thể thẩm vấn được hắn. Cục trưởng Trần làm sao mà bắt hắn mở
miệng ra được vậy?
- Aizzzz
Trần Thiên Minh thở dài một tiếng rồi mới trả lời:
- Ban đầu Hứa Nhạc rất ngang ngạnh, bất kể thế nào hắn cũng không chịu
khai ra Trương thiếu. Cuối cùng tôi phải đánh vào tâm lý của hắn, nói
với hắn tất cả mọi việc này đều là do Trương thiếu bán đứng hắn, Trương
thiếu muốn độc chiếm tất cả lợi nhuận. Chỉ có điều đòn sát thủ cuối cùng tôi áp dụng với Hứa Nhạc vẫn là phương pháp do cậu em đề nghị.
- Sao? Phương pháp gì?
Sở Phàm không hiểu hỏi.
- Chẳng lẽ cậu đã quên, hai ngày trước cậu nói cho tôi biết Hứa Nhạc còn
có một cô em gái đang học trung học. Đến lúc cần thiết có thể lợi dụng
em gái của hắn, nói với hắn là Trương thiếu đang muốn trừ khử em gái và
từng người nhà của hắn. Khi tôi vừa nói bóng nói gió cho hắn biết thì
Hứa Nhạc liền mắng Trương thiếu mấy tiếng, lỡ miệng nói ra vài câu. Cuối cùng hắn cũng phải chịu hợp tác, khai ra tất cả mọi chuyện đầu đuôi gốc ngọn.
Trần Thiên Minh xúc động nói.
- Tốt lắm! Àh mà bản ghi chép lời khai của Hứa Nhạc đâu? Ông sẽ không nộp lên trên chứ?
Sở Phàm dường như muốn đi làm việc gì đó nên vội vàng hỏi.
- Ha ha, cậu cứ yên tâm đi, theo lời căn dặn của cậu tôi đã làm ổn thỏa
mọi chuyện rồi. Lúc thẩm vấn Hứa Nhạc là do một mình tôi làm, bản cung
khai ghi chép là do tôi ghi lại từ đầu đến cuối. Chỉ có điều tôi ghi làm hai bản, một bản tôi ghi lại lời khai của hắn đã âm thầm hợp tác với
Trương thiếu như thế nào, lợi dụng chức quyền của cha hắn để ngấm ngầm
bật đèn xanh che đậy mọi việc cho Hứa Nhạc ra sao. Một bản chỉ ghi lại
sự tự thú của Hứa Nhạc, không đề cập đến Trương thiếu trong đó. Tôi nộp
bản không có Trương thiếu trong đó lên cấp trên. Bản còn lại giấu trong
người mang ra đây rồi.
- Tốt lắm, tốt lắm! Bản ghi chép khẩu cung có đề cập đến Trương thiếu trong đó chính là điểm yếu của Trương Bằng.
Cái này rất có ý nghĩa quan trọng, có thể dùng để kìm chế được lão ta,
khiến cho lão ta không thể hành động tùy tiện. Chỉ cần lão ta bị chế
phục rồi thì mình muốn xử lý con trai lão thế nào chả được.
Sở Phàm nói xong liền hỏi tiếp:
- Ngoài khẩu cung của Hứa Nhạc, còn có bằng chứng gì có thể trực tiếp
chứng minh Trương thiếu và hắn cấu kết buôn bán ma túy không?
-
Có, còn có một bằng chứng chứng minh. Nhưng cái này Hứa Nhạc đã cất giấu ở một nơi nào đó. Hắn cũng đã nói rành mạch cho tôi biết. Hắn chỉ có
một yêu cầu, chính là muốn nhờ ta dựa vào khẩu cung và chứng cứ mà hắn
khai ra bắt lấy Trương thiếu. Hắn nói hắn nuốt không trôi chuyện này.
Hắn nói hắn sẽ không để cho Trương thiếu được mặc sức muốn làm gì thì
làm đâu.
Trần Thiên Minh nói xong cười cười, trong nụ cười tràn đầy vẻ nhạo báng.
- Có bằng chứng là tốt rồi. Như vậy đi, ông với tôi chia nhau ra hành
động. Ông cố gắng điều tra ra ngoài khẩu cung của Hứa Nhạc cái bằng
chứng chứng minh quan hệ giữa hắn và Trương thiếu. Còn tôi đi đến nhà
Trương Bằng. Tôi thấy trời cũng sắp sáng rồi, Trương Bằng chắc cũng sắp
phải đi ra ngoài làm việc. Mục đích của tôi là phải tìm Trương Bằng nói
chuyện.
Sở Phàm trầm giọng nói.
- Được, chúng ta chia nhau ra hành động. Lần này tôi không tin không trừng trị được Trương thiếu.
Trần Thiên Minh lạnh lùng nói, trong mắt hiện lên một sát khí lành lạnh.
Bảy giờ sáng, Bí thư Thị ủy Bắc Kinh Trương Bằng chuẩn bị đi ra khỏi nhà.
Trương phu nhân ở một bên vừa sửa sang quần áo cho ông ta vừa nói:
- Hai cha con ông hôm nay tại sao không hẹn nhau lại cùng đi làm buổi sáng thế?
- Còn không phải đi giải quyết việc của con trai bà hay sao?
Trương Bằng nói xong liếc Trương Chính một cái, lạnh nhạt nói.
Trương Chính biết chuyện mà Trương Bằng ám chỉ là chuyện gì, khuôn mặt hơi
nóng lên, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Trương Bằng.
- Mới sáng sớm như vậy thì có thể làm chuyện gì chứ? Chính nhi, con làm gì mà phải khiến ba con phải bận lòng thế?
- Mẹ, không có chuyện gì đâu, mẹ không cần quan tâm.
Trương Chính vội vàng nói.
- Không có việc gì. Sự việc đã kinh thiên động địa rồi mà mày nói là không có chuyện gì?
Trương Bằng hừ lạnh một tiếng, cuối cùng thắt chiếc cà vạt, nói với Trương phu nhân:
- Được rồi, tôi đi ra ngoài với nó. Nào mau đi thôi.
Trương Bằng nói xong cùng với Trương Chính ra khỏi cửa, đi xuống dưới lầu.
Tối hôm qua Trương Bằng bay trở về Bắc Kinh đã lập tức gọi điện thoại thẳng cho Cục Tư pháp. Hôm nay Cục Tư pháp sẽ điều người đến thẩm vấn lấy lời khai của Hứa Nhạc. Như vậy cho dù trước kia Trần Thiên Minh có bắt Hứa
Nhạc khai ra cái gì, Trương Bằng đều có thể dùng một số thủ đoạn để hủy
bỏ nó. Như vậy có thể chắc chắn rằng, trong khẩu cung của Hứa Nhạc sẽ
không có đề cập đến con trai lão ta. Cuối cùng tội danh buôn bán thuốc
phiện của Hứa Nhạc sẽ được tuyên án, lập tức tử hình hắn, kết thúc tất
cả mọi việc.
Khi Trương Bằng và Trương Chính vừa mới đi xuống lầu thì đột nhiên nhìn thấy một người thanh niên vẻ mặt lạnh lùng đang ở
trước cửa nhà. Bên cạnh hắn là một cô gái xinh đẹp lạnh băng mặc một bộ
quần áo màu bạc.
Trương Chính nhìn thấy Sở Phàm thì ánh mắt âm
trầm của gã bỗng tràn đầy lạnh lùng và sắc nhọn. Gã đã nhận ra Sở Phàm.
Gã nhận ra người thanh niên đang đứng ở trước cửa chính là Sở Phàm.
Chỉ có điều Sở Phàm lại không thèm quan tâm đến sự tồn tại của Trương Chính. Hắn nhìn về phía Trương Bằng, thản nhiên cười nói:
- Bí thư Trương, mới sáng sớm mà ông đã vội vàng đi làm sao? Ông không phải đi thẩm vấn Hứa Nhạc đấy chứ?
Trương Bằng lạnh lùng nhìn Sở Phàm, trầm giọng nói:
- Cậu là ai?
- Hắn chẳng qua chỉ là một tên hề thôi. A Vĩ, bắt hắn quăng ra ngoài cho tôi.
Trương Chính lạnh lùng nói.
Người đàn ông có thân hình cường tráng đứng bên cạnh Trương Bằng liến tiến
lên phía trước. Anh ta chính là lái xe của Trương Bằng, đồng thời cũng
kiêm cả làm vệ sĩ. Trước kia anh ta từng là bộ đội đặc chủng. Người đàn
ông vừa đi tới thì Ngân Hồ liền tiến lên một bước, trong chốc lát một vẻ lạnh lùng bỗng toát ra từ người Ngân Hồ, vô cùng lẫm liệt. Người đàn
ông kia nhíu mày. Nhất thời anh ta không dám hành động thiếu suy nghĩ.
- Bí thư Trương, hôm nay tôi tới tìm ông nói chuyện. Ông là Bí thư Thị
ủy, tôi là thị dân có việc cần phản ánh với ông. Chắc là ông sẽ không từ chối chứ?
Sở Phàm thản nhiên nói.
Trương Chính giận dữ, đang muốn phát tác thì bị Trương Bằng cản trở. Đôi mắt ông ta âm trầm. Ông ta nói:
- Cậu muốn tìm tôi nói chuyện gì? Nói đi thời gian của tôi rất cấp bách.