Dì Mi đi rồi, mang theo một nụ cười nhợt nhạt ngồi máy bay đi Pháp. Một
khắc kia, trong lòng cô có tư vị gì? Có phải là không còn vướng bận gì
không?
Đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng với mọi người nhìn thấy
dì Mi cười mà rời đi. Nhưng bọn họ không nhìn thấy khi cô quay lưng,
khóe mắt có một giọt nước mắt sắp rơi xuống.
Dì Mi trong lòng
không phải không có gì luyến tiếc. Nhưng cuối cùng cô vẫn lựa chọn rời
đi, bởi như vậy mới có khả năng giúp Sở Phàm có được Kỷ Tiêm Tiêm. Cô
tin tưởng Sở Phàm sẽ không phụ kỳ vọng của cô, trở thành một nhân vật
hàng đầu. Cô cũng tin tưởng Kỷ Tiêm Tiêm cuối cùng cũng sẽ có được hạnh
phúc trọn vẹn.
Còn cô, lại phải tiếp tục phiêu bạt thôi. Có lẽ,
khi cả thể xác và tâm hồn cô mệt mỏi, cô sẽ trở về, trở về để xem người
đàn ông trong lòng cô đã đứng trên đỉnh cao chờ cô hay chưa.
Ngày đó sẽ tới. Rất nhanh thôi!
Dì Mi đi rồi, nhị tiểu thư còn không chịu rời sân bay, đứng kinh ngạc tại
đó, có cảm giác buồn bã mất mát. Đúng vậy, việc dì Mi đột nhiên rời đi
khiến cô đến nay vẫn chưa thích ứng nổi.
- Tiểu Vân, đi thôi. Dì Mi đi rồi. Chúng tôi cũng chỉ có thể chúc phúc cho dì, mong cho dì ở bên Pháp được vui vẻ hạnh phúc.
Đại tiểu thư nói.
- Chị….
Nhị tiểu thư nhào vào trong vòng tay của đại tiểu thư nức nở khóc.
Đại tiểu thư dịu dàng vỗ về cô. Đợi cho nhị tiểu thư khá hơn rồi mời đưa cô lên xe. Tô Phỉ và Trần Mộng Lâm cũng lên xe để Sở Phàm chở về.
Dọc đường đi, Sở Phàm không khỏi cảm thấy mất mát buồn bã. Nhớ lại những
thời khắc ái muội với dì Mi, cuối cùng là cảnh triền miêu mất hồn với
cô. Hiện giờ dì Mi đi rồi, sao cảm thấy một phần trái tim mình cũng đã
bị đem đi mất. Trong lòng hắn thầm nói: “ Mi, đi an lành. Anh chờ em trở lại!” Đồng thời hắn cũng ghi khắc trong lòng lời dì Mi đã nói với hắn,
phải trở thành người thành đạt thì cô mới trở về!
Đến biệt thự
Lam Hải, di động của Sở Phàm vang lên. Hắn nhìn vào thấy đại minh tinh
Lâm Mộng Kỳ đang gọi, vội vàng nghe máy, nói:
- Alo, tiểu yêu tinh phải không?
- Ấy, là tôi. Anh có phải vừa đi tiễn dì Mi không?
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng của Lâm Mộng Kỳ vang lên.
- Ừ. Dì Mi cũng vời mới đi rồi.
- Tôi biết. Tôi bận quá, không thể ra tiển dì Mi, Tuy vậy tôi vừa mới gọi điện cho cô ấy.
( Lên máy bay còn gọi điện, chắc tác giả không biết về an toàn hàng không ^^)
- Ha ha, tiểu yêu tinh. Cô gọi cho tôi có việc gì sao? Có rắm gì thì phóng đi.
- Này, anh đúng là. Nói chuyện không lịch sự được à?
- Tôi hiện giờ đang tập một tính cách tục tằn. Cô cũng biết là trên đời
này kẻ hung ác mới có thể dọa người. Nếu không làm sao tôi làm vệ sĩ cho cô được đây ?
- Đừng lẻo mép nữa. Giờ anh rỗi không? Rỗi thì tới đây gặp tôi đi, tôi bàn một chút về chuyến đi Nhật. Còn để người đại
diện của tôi gặp anh nữa.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- À. Cũng được. Cô đang ở đâu?
Sở Phàm hỏi.
- Tôi đang ở công ty giải trí Thiên Hoàng. Anh cứ đi thẳng vào nói là tới tìm tôi. Tôi đã thông báo cho họ rồi.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Vậy tôi tới ngay!
Sở Phàm nói xong liền tắt điện thoại, nói một tiếng với đại tiểu thư rồi lái xe ra ngoài.
Công ty giải trí Thiên Hoàng.
Công ty giải trí Thiên Hoàng thường xuyên có các phóng viên lảng vảng xung
quanh, rình xem có đại minh tinh nào tới để phỏng vấn chút tin tức hay
không. Mà mấy ngày nay công ty Thiên Hoàng đang đưa tin rầm rộ chuyện
đại minh tinh Lâm Mộng Kỳ chuẩn bị sang Nhật, thế nên đám phóng viên
liền đổ xô tới đây, mong từ miệng Lâm Mộng Kỳ lấy được chút tin tức có
giá trị.
Sở Phàm chạy chiếc Mercedes-Benz xa hoa tới lập tức hấp
dẫn chú ý của đám phóng viên xung quanh. Họ đoán nhân vật trong xe này
không đơn giản, liền chạy tới phía trước cửa xe. Lúc Sở Phàm xuống xe,
mọi người đều trợn tròn mắt. Hiển nhiên là trong ấn tượng của họ, Sở
Phàm chẳng hề giống đại minh tinh.
- A? Vị này không phải là trợ lý của tổng giám đốc khu Hoa Bắc - Kỷ Tiêm Tiêm của công ty Quốc Cảnh sao?
Một phóng viên dường như nhận ra Sở Phàm, nói to.
Sở Phàm trong lòng hơi kinh ngạc, không ngờ lại có phóng viên nhớ hắn. Hắn cười ảm đạm nói:
- Các vị, đừng lãng phí phim của các người. Tôi không phải là đại minh tinh, các vị có trát vàng lên mặt tôi cũng vô dụng.
Sở Phàm nói xong liền đi thẳng vào trong công ty giải trí Thiên Hoàng. Hắn bước vào nói với một cô gái đoan trang xinh đẹp đang đứng ở quầy lễ
tân:
- À, tôi tới gặp tiểu yêu tinh.
- Tiểu yêu tinh?
Cô gái hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ, anh chàng trẻ tuổi mặc đồ tây, đi giày da này chả lẽ lại bị thần kinh.
- Xin lỗi. Tôi là tìm Lâm Mộng Kỳ tiểu thư. Hôm nay tôi có hẹn với cô ấy.
Sở Phàm cười cười nói.
Lời nói của Sở Phàm khiến mấy cô ở quầy lễ tân đều ngạc nhiên. Các cô đều
ngẩng đầu lên nhìn Sở Phàm, những nhìn mãi cũng không thấy Sở Phàm có
điểm gì đặc biệt hơn người. Người như vậy mà có hẹn với Lâm Mộng Kỳ sao?
Điều này cũng không thể trách các cô coi thường người khác. Dù sao mỗi ngày
đều có cả trăm người chạy tới đây nói là có hẹn với Lâm Mộng Kỳ. Kết quả toàn bộ đều là giả mạo.
Tuy vậy do lễ phép, cô gái xinh xắn hỏi:
- Xin hỏi tiên sinh tên là gì? Chúng tôi cần xác nhận một chút.
- Sở Phàm. Sở trong động lòng người, Phàm trong chữ bình thường.
Sở Phàm thản nhiên nói.
- A. Hóa ra ngài chính là Sở Phàm tiên sinh. Thất kính, thất kính. Lâm
tiểu thư đặc biệt dặn dò là lúc ngài tới có thể trực tiếp lên lầu gặp
mặt.
Vị tiểu thư này giọng có chút ngạc nhiên. Hiển nhiên là theo tưởng tượng của cô thì Sở Phàm này phải đẹp trai, lạnh lùng hơn một
chút.
- Tốt. Cảm ơn, Xin hỏi lên lầu mấy để gặp Lâm tiểu thư đây?
Sở Phàm hỏi.
- Mời ngài theo tôi.
Cô gái đó nói xong liền dẫn Sở Phàm vào thang máy lên lầu.
- Theo tôi thấy cô có vẻ ngạc nhiên. Chắc trong lòng cô thấy tôi không
phải là người có thể hẹn với Lâm Mộng Kỳ tiểu thư phải không?
Sở Phàm nhìn cô gái bên cạnh, nói.
- A? Ấy. Không, không có!
Cô gái dường như hơi bất ngờ, bởi vậy có chút ngượng ngùng.
- A?Vậy sao ánh mắt cô lại không dám nhìn thẳng vào tôi nhỉ?
Sở Phàm thản nhiên nói.
- Ai bảo tôi không dám nhìn anh chứ!
Cô gái nói xong liền nhìn thẳng vào Sở Phàm. Sau đó cô phát hiện ra Sở
Phàm cũng đang nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt như thợ săn nhìn con mồi vậy.
Sở Phàm khóe miệng hơi nhếch lên, thản nhiên cười nói:
- Hóa ra cô xinh đẹp như vậy!
Cô gái mặt đã hơi đỏ lên. Cô nhìn ánh mắt thâm thúy của Sở Phàm, trái tim
khẽ rung động. Lúc này thang máy “đinh” một tiếng, đã tới tầng chín. Sau đó cô gái dẫn Sở Phàm vào một văn phòng, nói:
- Lâm tiểu thư đang ở trong. Sở tiên sinh gõ cửa rồi mà đi.
- Tốt. Cám ơn nhiều!
Sở Phàm mỉm cười gõ cửa. Cánh cửa mở ra, người mở cửa là một phụ nữa tầm
ba bốn mươi tuổi, khuôn mặt mộc mạc, đeo đồ trang sức rất trang nhã, vừa uyển chuyển hàm xúc lại lộ ra vẻ khôn khéo lão luyện.
- Ngài chính là Sở tiên sinh sao? Mời vào, mời vào.
Người phụ nữ này nói.
Sở Phàm mỉm cười đáp lễ, đi vào phòng. Lúc này trong phòng có một thiếu nữ xinh đẹp cao quý. Thiếu nữ này trên người toát lên vẻ cao nhã hoa quý,
vừa thấy là nhân vật cỡ đại minh tinh. Cô chính là minh tinh trẻ tuổi
Lâm Mộng Kỳ.
- Này, tiểu yêu tinh. Không ngờ cô mặc váy vào lại có vài phần thành thục khêu gợi đó!
Sở Phàm nhìn Lâm Mộng Kỳ cười nói.
- Anh quản được tôi sao? Tôi có gợi cảm mê người hơn nữa thì một kẻ làm hòa thượng không gần nữ sắc như anh cũng chẳng xơi được!
Lâm Mộng Kỳ cười nói.
Sở Phàm nhìn vẻ tươi cười của Lâm Mộng Kỳ, thầm nghĩ hòa thượng không gần
nữ sắc sao? Hắc hắc, không chừng hôm nào đó cô sẽ hiểu thế nào là con
sói không cấm gần nữ sắc!
- Ấy, suýt chút quên. Cô ấy là người đại diện của tôi – La tiểu thư.
Lâm Mộng Kỳ chỉ vào người phụ nữ mở cửa cho Sở Phàm nói. Sau đó nói tiếp:
- Chị La, hắn chính là người vệ sĩ được dì Mi giới thiệu cho em. Việc an
toàn của em trong lần đi Nhật này là do hắn phụ trách. Hắn tên là Sở
Phàm.
- Xin chào chị La. Ha ha.
Sở Phàm cười nói.
- A. Sở tiên sinh. Anh có biết trách nhiệm của anh là gì không? Nếu Mộng
Kỳ coi trọng anh, để anh thay vệ sĩ Nhật bản làm nhiệm vụ hộ tống. Tôi
hy vọng anh có thể bảo đảm an toàn cho Mộng Kỳ một trăm phần trăm. Anh
có làm được không?
La Mai nói.
- Dù lúc làm nhiệm vụ có
xảy ra bất cứ tình huống gì, tôi chỉ có một yêu cầu, chị và tiểu yêu
tinh phải nghe theo tôi. Nếu được vậy tôi có thể cam đoan về sự an toàn
của hai người!
Sở Phàm thản nhiên nói, trong giọng nói tràn ngập tự tin.
- Tốt. Tôi tin anh. Trong những thời điểm cần thiết chúng tôi sẽ nghe theo anh.
La Mai nói.
- Ngày đi Nhật đã được ấn định. Ngày mai chúng ta xuất phát. Thế nên anh về chuẩn bị đi.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Tốt. Tôi trở về thông báo với đại tiểu thư một tiếng. Ngày mai có thể xuất phát.
Sở Phàm nói.
- Cảm ơn anh, anh Sở. Gọi anh Sở nghe có được không?
Lâm Mộng Kỳ giảo hoạt cười.
- Được. Thực ra tôi biết là cô có ý khác. Cô gái gọi một người đàn ông là anh trước là muốn gián tiếp cắt đứt những tư tưởng không an phận của
hắn, phải không?
Sở Phàm cười nói.
Lâm Mộng Kỳ nghe xong
sắc mặt đỏ bừng, khuôn mặt tươi cười trông đáng yêu cực kỳ. Cô nhìn về
phía Sở Phàm, trong mắt giống như là đồng ý với lời nói của hắn.