Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 109: Chương 109: Điều tra nghi án




Sở Phàm rút điện thoại ra gọi một cú điện thoại quốc tế, Kỷ Thiên Vũ nghe máy, nói:

- Ủa, là Tiểu Sở sao?

- Chú Kỷ, là cháu đây.

Sở Phàm trầm giọng nói.

- Ha ha, Tiểu Sở, có việc gì thế?

Kỷ Thiên Vũ cười nói.

- Chú Kỷ, cháu có chuyện muốn nói với chú. Chủ tịch Tập đoàn Bất động sản Kim Khoa - Triệu Thanh đã chết!

Sở Phàm trầm giọng nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe được tin này thật sự kinh ngạc. Phản ứng đầu tiên của ông là nghĩ xem đây có phải là kiệt tác của Tiểu Sở hay không?

- Tiểu Sở, làm sao lại thế? Chẳng lẽ lại là do cháu làm?

Dựa vào phán đoán của Kỷ Thiên Vũ, con cáo già Triệu Thanh này còn giảo hoạt hơn hồ ly gấp trăm lần, sao tự nhiên nói chết là chết được? Hơn nữa bên cạnh lão còn có nhiều vệ sĩ như vậy, cho dù muốn giết cũng khó. Tuy nhiên nếu là Sở Phàm làm thì lại khác, cho nên Kỷ Thiên Vũ mới hỏi như vậy.

- Không phải đâu chú Kỷ. Chú đã từng bảo cháu không nên làm loạn rồi mà. Vậy nên cháu cũng chưa làm gì, chờ chú về rồi mới bàn. Ai ngờ sáng nay đọc báo lại thấy tin Triệu Thanh đột tử chết!

Sở Phàm nói.

- Hả? Đột tử? Vì sao lại đột tử?

Kỷ Thiên Vũ cũng nhỏ giọng hỏi lại.

- Báo đưa tin là do nhồi máu cơ tim cấp tính nên đột tử. Tuy nhiên theo cháu biết, Triệu Thanh tuy già nhưng thân thể vẫn rất khỏe mạnh, cũng không có bệnh tật gì, làm sao lại đột tử được? Điều đó làm cháu không sao hiểu được!

Sở Phàm nói.

- Nhồi máu cơ tim cấp tính à? Việc này chắc chắn không đơn giản như vậy!

Kỷ Thiên Vũ nói xong trầm ngâm một lúc, sau đó lại nói:

- Tiểu Sở, đêm nay chú sẽ về. Còn nữa, cái chết của Triệu Thanh cháu tuyệt đối không được nhúng tay vào. Chuyện này đã vượt quá xa nhiệm vụ của cháu rồi. Nhiệm vụ của cháu là bảo vệ cho tốt Tiểu Vân với Tiểu Tiêm! Chuyện này đợi chú về nước rồi sẽ tính.

- Chú cứ yên tâm, cháu sẽ bảo vệ thật tốt đại tiểu thư và nhị tiểu thư.

Sở Phàm kiên định nói.

- Được rồi, độ tám chín giờ tối nay chú về. Chú sẽ về biệt thự Lam Hải luôn, cháu báo cho cho mấy người Tiểu Tiêm biết đi.

Kỷ Thiên Vũ nói.

- Vâng, cháu đi đây, không quấy rầy chú nữa.

Sở Phàm nói xong liền tắt máy.

Sở Phàm tắt máy xong vẫn suy nghĩ một lúc. Trong lời nói của chú Kỷ về cái chết của Triệu Thanh hắn cảm thấy được là ông thật sự khiếp sợ, và cũng có cả sự hoài nghi. Thái độ này khiến cho Sở Phàm cảm thấy việc này rất lớn, người đứng đằng sau cái chết của Triệu Thanh chắc chắn là một nhân vật rất lớn.

“Chuyện này có nên để ý hay không đây? Tuy nhiên có muốn để ý cũng không được. Đúng như lời chú Kỷ vừa nói, chuyện này đã nằm ngoài tầm của mình, chỉ là mình vẫn thấy cái chết của Triệu Thanh hình như có liên quan đế vụ bắt cóc nhị tiểu thư, nếu đúng vậy thì ta đây sẽ không thể không quan tâm đến.”

Sở Phàm nghĩ một lúc rồi lái xe đi tới biệt thự của Triệu Thanh. Trước đó hắn đã có được toàn bộ thông tin liên quan tới Triệu Thanh, vì vậy đương nhiên sẽ biết được chỗ ở của lão.

Trên đường cao tốc, Sở Phàm lái xe với tốc độ cao nhất có thể. Chiếc Porsche “gầm rú” trên đường, đi tới khu biệt thự của Triệu Thanh.

Đi tới khu Phong Nhã, Sở Phàm nhìn quanh, thấy đâu đâu cũng toàn xe xịn. Khu biệt thự Triệu Thanh ở lúc này cũng khá đông, có vài cảnh sát ở trước cửa, cấm người bình thường ra vào, mà ở ngoài cửa có rất đông các kí giả tới để viết bài, cũng có vài kênh truyền hình cử phóng viên xuống làm tin tức trực tiếp.

Trong khu hiện trường, ngoại trừ người nhà của Triệu Thanh cùng với một ít bè bạn, quản lý của Công ty Kim Khoa và cảnh sát ra thì không ai được phép vào. Giới truyền thông cũng không phải là ngoại lệ. Sở Phàm băn khoăn thầm nghĩ, làm thế nào để vào bây giờ?

Thật ra lần này Sở Phàm đến chỉ để điều tra một chút, có thể nhìn thấy thi thể của Triệu Thanh là tốt nhất. Như thế có thể đoán được Triệu Thanh đột tử hay là bị mưu sát. Sở Phàm tuy rất chắc chắn rằng Triệu Thanh bị mưu sát, nhưng hắn vẫn muốn nhìn thử xem Triệu Thanh chết như thế nào. Hắn chắc rằng, nếu cho hắn kiểm tra thi thể, chắc chắn có thể đưa ra kết luận có liên quan đến cái chết của Triệu Thanh. Vấn đề là làm sao vào được bên trong bây giờ?

Lúc này, giới truyền thông tự dưng náo loạn, có người còn hô to:

- Đại công tử Triệu Hoa tới kìa, mau đi phỏng vấn anh ấy!

Sở Phàm quay đầu lại, thấy phía trước có một người đàn ông mặc bộ vest đen đi giữa hai người vệ sĩ đang đi vào biệt thự. Giới truyền thông lập tức ùa ra phỏng vấn:

- Triệu công tử, với cái chết bất ngờ của cha mình, anh có lời gì muốn nói không?

- Triệu công tử, nghe nói anh nghi ngờ cái chết của cha mình, anh có thể nói rõ nguyên nhân vì sao không?

- Triệu công tử, cha của anh qua đời, anh có lên vị trí Chủ tịch Tập đoàn Kim Khoa hay không?

…………………….

Triệu Hoa không nói một lời, hai vệ sĩ của anh ta lập tức lên trước dẹp đường, hộ tống cho anh ta đi vào trong biệt thự.

Sở Phàm chợt nhanh trí, hắn đi tới bên người Triệu Hoa, một vệ sĩ bên người anh ta lập tức đưa tay ra đẩy Sở Phàm, không cho hắn tiếp cận với Triệu Hoa. Tay phải của Sở Phàm nắm ngay vào tay phải đang giơ ra của tên vệ sĩ, kéo một cái, tên vệ sĩ lảo đảo vài bước, còn Sở Phàm lại thuận đà lao nhanh tới trước, nói nhỏ vào tai Triệu Hoa:

- Triệu công tử, tôi biết cha của anh chết như thế nào!

Sắc mặt tái xanh của Triệu Hoa sau khi nghe xong câu nói của Sở Phàm thì đại biến. Anh ta túm lấy áo Sở Phàm, trầm giọng hỏi:

- Mày nói cái gì?

- Nếu Triệu công tử tin tưởng tôi, đưa tôi vào trong, tôi sẽ cho anh một đáp án khiến anh hài lòng. Nếu không tin, cái chết của cha anh sẽ không bao giờ sáng tỏ được.

Sở Phàm nói, sau đó hắn đẩy ngón tay của Triệu Hoa đang níu áo hắn ra.

Triệu Hoa nhìn chằm chằm Sở Phàm, Sở Phàm cũng đang nhìn anh ta. Lúc này, hai tên vệ sĩ bên cạnh Triệu Hoa cũng đang xông tới, định kéo Sở Phàm ra ngoài thì Triệu Hoa lại phất tay, nói:

- Tôi tạm thời tin anh. Anh theo tôi đi vào đi!

Sở Phàm đi theo Triệu Hoa, tiến vào trong biệt thự.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.