Sau khi đưa Lâm Mộng Kỳ về đến công ty giải trí Thiên Hoàng, cô phải ở
lại giải quyết chút việc, Sở Phàm cáo từ, bảo về trước rồi chạy nhanh về biệt thự Lam Hải.
Lâm Mộng Kỳ hơi bối rối, ái ngại xin lỗi:
- Thật ngại với anh quá. Công ty còn có việc không thể bỏ đi. Thôi đành
để hôm nào rảnh rỗi, mời anh ăn cơm coi như để thể hiện lòng biết ơn.
- Đi chứ, được đại minh tinh mời khách đương nhiên là phải đi rồi.
Sở Phàm cười cười.
Hắn rời khỏi công ty giải trí Thiên Hoàng, nhanh chóng bắt xe về biệt thự Lam Hải.
Hắn không quên gọi điện cho đại tiểu thư, báo cho nàng hay mình đã về nước.
Đại tiểu thư nghe xong bất ngờ hỏi:
- Thế nào lại về nhanh thế? Không phải nói tới chín giờ tối mới về sao?
- Bên phía Nhật Bản xảy ra chuyện, cho nên chyến đi của Lâm Mộng Kỳ được rút ngắn lại rất nhiều, về sớm lắm.
Sở Phàm giải thích.
- À, bình an trở về là tốt rồi. Về ăn cơm tối nhé.
Đại tiểu thư bảo.
- Tôi đang bắt xe về đây.
- Được rồi, tôi sẽ ở nhà chờ anh về.
Đại tiểu thư đáp, nghe giọng nàng có vẻ rất vui.
Gác máy xong trong lòng Sở Phàm cũng dâng lên một cảm giác hạnh phúc. Sắp
được nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của đại tiểu thư, làm sao hắn không hưng phần cho được?
Qua kính xe, Sở Phàm nhìn dòng người
tấp nập. Hắn bất chợt nhớ tới Lam Tuyết, thầm tự hỏi, “Không biết lúc
này cô ấy đang ở đâu? Có lẽ giờ cô ấy đang tìm khách sạn, hy vọng ngày
mai sẽ cô ấy sẽ gọi điện thoại…”
Đang nghĩ miên man, bỗng hắn
nhận ra trên phố một bóng dáng quen thuộc của một cô gái vô cùng xinh
đẹp, ngẫm nghĩ một lúc mới nhớ ra bóng hình yểu điệu này đúng là Trầm
Mộng Lâm. Bên cạnh là một nam sinh cứ quấn lấy cô, dường như cô cũng
không có để ý đến gã, nhưng gã cứ lẽo đẽo dai dẳng bám theo, lại còn
động tay động chân.
Sở Phàm thấy vậy nhíu mày:
- Bác tài, ông cho tấp xe vào bên đường đi, tôi chạy ra đây một chút.
Thanh toán tiền taxi xong, hắn liền đi về phía người quen.
Trầm Mộng Lâm đi ở phía trước, anh chàng kia bám theo sau. Hình như còn nói
cái gì đó léo nhéo bên cạnh, xem vẻ mặt cũng thấy cô rất bực mình với
anh chàng này. Nhưng người này lại có vẻ không hiểu ý người đẹp, đôi khi còn có những hành động quá đáng.
Sở Phàm đi đằng sau, nhíu nhíu
mày nghĩ không biết thằng ranh này là ai? Giữa đường giữa phố mà dám
động tay động chân với một cô gái, thật chẳng lịch sự tí nào, phải trừng phạt gã một chút mới được.
Nghĩ vậy hắn liền rảo chân đuổi theo, tới gần tay kia thì chủ động ra tay. Động tác hắn rất nhanh và kín đáo, chỉ nghe thấy “bụp” một cái, anh chàng kia như vấp phải cái gì, ngã
chúi cổ, ngã đập cả mặt xuống đất.
Với những tên con trai kiểu
như nam sinh kia, Sở Phàm có không dưới mười biện pháp khiến cho họ ngã
dúi ngã dụi mà không hiểu tại sao.
Mặc kệ gã nam sinh tội nghiệp
đang ngã sấp dưới đất, Sở Phàm tiến tới, vươn tay trái ôm lấy cái eo mềm mại của Trầm Mộng Lâm. Tức thì hắn gạt phắt ra, trừng mắt tức giận:
-Đồ đểu! Buông tay ra! Anh….
Nói được nửa câu, dường như cảm thấy có gì không ổn, cô quay lại thấy ngay cái mặt của Sở Phàm đang cười gian.
- Sở... Sở ca ca... là anh ư? Không phải anh đang ở Nhật Bản sao?
Trầm Mộng Lâm vui mừng kinh ngạc hỏi
- Không phải là giác quan thứ sau mách bảo anh là ở đây đang có cô bé gặp chút rắc rối nên đã quay về sớm hay sao?
-Hừ! Chỉ giỏi lừa gạt người ta. Cô hừ một tiếng, lại hỏi:
- Ủa? Trương Khải đâu?
Nói xong câu này, cô mới thấy bộ dạng Trương Khải mới lồm cồm đứng lên, ngã dập mặt xuống đường ngay trước mặt bàn dân thiên hạ làm gã đỏ bừng cả
mặt. Bất kể là ai mà bỗng dưng té ngã giữa đường cũng đều cảm thấy rất
xấu hổ…
- Hắn là bạn trai em à?
Sở Phàm hỏi.
- Này. Người ta còn chưa có biết yêu đâu đấy. Bạn trai gì chứ. Hắn ta cứ quấn lấy em, bực mình lắm.
Trầm Mộng Lâm tức tối bảo.
- À, vậy là tốt rồi.
Câu nói này của hắn thật dễ làm người ta hiểu lầm.
- Vừa rồi là mày đá tao phải không?
Trương Khải chỉ tay vào mặt Sở Phàm, chửi ầm lên.
Sở Phàm xòe hai tay, làm ra vẻ vô tội:
- Anh nói tôi đá anh á? Tôi vẫn còn đang không hiểu anh đi đứng thế nào
mà tự dưng lại ngã lăn ra đường thế kia, mặt đường rất bằng phẳng đó.
Hay là anh có bệnh? Nghe nói có loại bệnh làm cho người ta đang đi mà
ngã dúi dụi. Khuyên anh thật lòng nên chạy thật nhanh tới bệnh viện. Dù
sao sức khỏe vẫn là quan trọng nhất.
- Kiểm tra cái con mẹ mày. Mày muốn chết phải không?
Thẹn quá thành giận, Trương Khải lao tới Sở Phàm.
Xem khí thế gã lao tới ầm ầm, có vẻ gã muốn ỷ thế mình to lớn hơn đối thủ một chút, muốn đánh nhau với hắn đây.
Sở Phàm vẫn mỉm cười, khi Trương Khải lao tới hắn hơi nghiêng người né
tránh, đồng thơi hơi giơ chân phải lên. “Bộp!” một tiếng, gã Trương Khải kia ngã lao xuống đường. Lần này gã bị bất ngờ ngáng chân, lại đang có
đà lao tới, nên không kịp lấy lại thăng bằng, đập thẳng mặt xuống đường. Cú ngã này không nhẹ chút nào!
Trầm Mộng Lâm đứng một bên xem trò, không nhịn được cười “hích! hích!” ra tiếng, người đi đường cũng cười cười.
Vất vả đứng lên, hai tay ôm lấy mũi, khắp mặt gã, trên trán, mũi, đều bị
xước xát trầy da tùm lum. Mũi lại còn bị chảy máu nhoe nhoét, xem ra cú
ngã lần này không hề nhẹ, xem chừng đầu óc đã choảng váng!
- Chẹp chẹp. Tôi đã nói rồi mà. Bệnh của anh rất nặng. Này, gần đây có một bệnh viện lớn, tôi đưa anh qua đó xem xét nhé!
Sở Phàm chép miệng chế giễu hắn.
- Mày… mày dám bỡn cợt tao!
Trương Khải nói xong lại muốn lao đến.
Sở Phàm lạnh lùng:
- Mày còn muốn tiếp tục biểu diễn màn ôm đường trước mặt mọi người thêm lần nữa à?
Những lời này có sức mạnh vô hình, Trương Khải mới bước được nửa bước đã vội
đứng lại, trừng trừng nhìn Sở Phàm trước mặt, uất hận:
- Mày cứ chờ đấy! Nếu tao không dạy cho mày một bài học thì không mang họ Trương.
- Tao không có hứng dây dưa với mày! Về sau nếu còn quanh quẩn làm phiền
Tiểu Lâm, tao có thể làm cho mày cả ngày ngã sấp xuống đường đấy, không
ngẩng mặt lên được đâu, có tin không? Nếu không tin thì thử một chút
nhé!
Nói xong hắn liền ôm eo Trầm Mộng Lâm
– Chúng ta đi thôi. Không cần để ý tới hắn!
Nói xong liền cùng với người đẹp ngênh ngang mà đi, bỏ lại Trương Khải tức
giận đến mức mũi xì ra khói đứng nhìn. Vội vàng móc điện thoại, gã liên
tục bấm số.
- Sao em lại bị nó quấn lấy giữa đường thế?
Sở Phàm hỏi.
- Cái thằng chết tiệt này vẫn bám theo em lẵng nhẵng như đỉa! Mới bước chân ra khỏi cửa đã bị hắn quấn lấy rồi!
Trầm Mộng Lâm tức giận.
- A, xem ra thằng ôn này đã ôm mối tình thắm thiết với em rồi đấy. Ai bảo em xinh đẹp quyến rũ như quá mức như thế.
Sở Phàm nói.
- Ghê quá! Từ khi nào anh có kiểu nói chuyện nghe thấy gai hết cả người như thế?
Tuy ngoài mặt Trầm Mộng Lâm làm ra vẻ tức giận, nhưng trong lòng đã vui phơi phới.
- Ghê á? Nói em xinh đẹp lại là ghê sao? Xem ra chúng ta thật sự khác nhau đó.
Sở Phàm làm ra vẻ than nhỏ một tiếng.
- Ai biết! Không nói chuyện này nữa. Đúng rồi, nghe Tiểu Vân bảo anh theo Lâm Mộng Kỳ đi Nhật làm vệ sĩ phải không?
Trầm Mộng Lâm hỏi.
- Ừ, đúng rồi!
Sở Phàm gật đầu.
- Oa… xem ra anh thật là có phúc đó. Không ngờ có thể làm vệ sĩ cho đại
minh tinh. Này, có phải Lâm Mộng Kỳ rất xinh đẹp không? Bọn em hâm mộ cô ấy lắm, thích những bài hát của cô ấy, và cả phong cách thời trang của
cô ấy nữa.
Tiểu Lâm có vẻ rất hâm mộ Lâm Mộng Kỳ.
- Lâm Mộng Kỳ rất xinh đẹp, nếu em tiếp xúc với cô ấy sẽ nhận ra cô ấy không hề giống một ngôi sao, cô ấy rất hòa đồng.
Sở Phàm bảo.
- Thật ghen tị với anh quá! Có thể ở chung với Lâm Mộng Kỳ! Vậy sao anh lại về nhanh thế?
Trầm Mộng Lâm hỏi.
- Cũng không biết phải nói thế nào, tại cảm thấy em đang gặp rắc tối, nên mới quay về. Đúng rồi, anh giải vây giúp em, em trả công anh cái gì
đây?
- Trả công nữa á? Thế này còn chưa đủ sao?
Trầm Mộng Lâm nhìn cái tay trái của Sở Phàm, dẩu mỏ ra hỏi.
- Ý là sao? Anh không hiểu?
Sở Phàm làm ra vẻ ngây thơ ngạc nhiên hỏi.
- Cái tay của anh ấy! Vẫn đang ôm eo em đây này! Lâu lâu lại vuốt một cái. Lời quá còn gì! Còn không buông tay ra?
Trầm Mộng Lâm tức giận mắng.
Sở Phàm nghe vậy cũng thấy xấu hổ. Hắn không nghĩ Tiểu Lâm có thể nói toẹt ra hành động gần như hạ lưu không biết xấu hổ này của hắn. Tay trái của hắn đúng là vẫn đang ôm lấy cái eo thon của Trầm Mộng Lâm, trong khi
nói chuyện, thừa dịp cô không chú ý cũng động tay vuốt vuốt một chút cái eo nhỏ mềm mại của cô. Cảm giác rất đầy đặn mịn màng làm cho hắn mê
mẩn. Da thịt Tiểu Lâm vô cùng đàn hồi.
Nhưng hắn không nghĩ rằng cô lại không ngại ngần vạch trần hành động của hắn, đành cười trừ:
- Bây giờ vẫn chưa buông được. Chẳng phải chúng ta đang diễn trò cho
Trương Khải xem sao? Không chừng hắn ta còn đang bám theo, nấp đâu đó
quan sát đấy. Giờ anh mà buông eo em ra chẳng phải là mất công sao?
- Chẳng lẽ em lại cứ phải để cho anh chiếm tiện nghi thế này sao hử?
Trầm Mộng Lâm ngước đôi mắt to nhìn Sở Phàm, tội nghiệp động lòng người.
- Em nói gì thế? Chẳng lẽ Sở ca ca ôm em một chút cũng không được sao?
Hắn liền cậy lớn vênh mặt hỏi.
- Nhưng… nhưng quan hệ giữa em và anh cũng không phải là như thế. Nhỡ người khác hiểu lầm thì em biết làm sao?
Trầm Mộng Lâm lại làu nhàu tiếp.
- Bậy bạ! Vậy chứng minh kẻ kia bậy bạ! Hơn nữa nếu em cảm thấy bất công
thì cũng có thể vòng tay ôm lấy thắt lưng của anh là xong.
Sở Phàm nói khơi khơi.
-Ai thèm ôm anh!
Trầm Mộng Lâm thẹn thùng, hai má đỏ ửng.
- Nhưng anh lại đang ôm eo em. Tiểu Lâm, eo của em rất thon rất nhỏ, bảo sao em mặc quần áo nhìn thật gợi cảm như thế.
Sở Phàm khen.
- Anh… anh…!
Trầm Mộng Lâm hết nói nổi hắn. Cô bảo:
- Nhớ đám Phỉ Phỉ nói anh rất thật thà. Em thấy anh chẳng thật thà chút nào!
- Ai bảo thế! Em xem tay anh cũng chỉ đặt ở đúng eo của em thôi, tuyệt
không có nhầm sang chỗ nào khác. Thế này không phải rất thật thà còn gì
nữa?
Sở Phàm làm ra vẻ vô tội.
- Hả? Anh… Anh lại còn muốn…
Tái mặt, Trầm Mộng Lâm vội vàng xoay người ra khỏi cánh tay trái của hắn.
Hắn không khỏi thấy buồn cười, nhận ra trêu chọc cô gái nhỏ này cũng rất vui.