Sau ba ngày, mọi hoạt động của Quốc Cảnh hoàn toàn hồi phục. Cổ phiếu trong vòng năm ngày ngắn ngủi tăng vọt 6132%. Mức tăng như vậy trong những
năm gần đây là chưa từng có. Cùng với sự tăng giá của cổ phiếu, mọi hoạt động kinh doanh cũng tăng theo trên diện rộng, thể hiện sự hồi phục
mạnh mẽ về kinh tế của Quốc Cảnh. Bởi giá cổ phiếu của Quốc Cảnh tăng
vọt, ba mươi tỷ của Sở Phàm đầu tư vào cổ phiếu hiện giờ đã thành 100
tỷ. Hơn nữa cùng với sự phục hồi của Quốc Cảnh, số tiền lãi này cũng
không ngừng tăng lên vòn vọt. Cũng phải nói, Sở Phàm trước mắt có số tài sản hơn 100 tỷ, quả là một số tài sản rất lớn. Cùng với sự hồi phục của Quốc Cảnh, các hãng thông tấn truyền thông lớn trên toàn quốc đều đoán
già đoán non về nhà đầu tư thần bí đã đầu tư hơn 30 tỷ, và giờ lãi thành 100 tỷ kia là ai. Không thể nghi ngờ gì nữa, nhà đầu tư thần bí này
đang thực sự thu hút sự chú ý của công chúng.
Sự hồi phục mạnh mẽ của Quốc Cảnh khiến đại tiểu thư vui mừng khôn xiết, mấy ngày hôm nay
trên mặt cười tươi như hoa nở. Sở Phàm ba ngày nay cũng không đi ra
ngoài, ở tại biệt thự Lam Hải làm bạn với đại tiểu thư. Điều này lại
càng khiến đại tiểu thư thêm vui vẻ.
Sở Phàm xem đồng hồ, đã ba
rưỡi chiều. Trong lòng hắn thầm nghĩ, “Chắc giờ này Trần Thiên Minh đã
đi bắt Hà Trường Thanh rồi nhỉ?” Buổi sáng nay Trần Thiên Minh gọi điện
tới nói xế chiều sẽ bắt Hà Trường Thanh. Sau ba ngày thẩm vấn, gã bảo vệ và A Thành đã khai nhận toàn bộ. Từ A Thành cũng thu được chứng cứ trực tiếp liên quan tới Hà Trường Thanh. Trần Thiên Minh cảm thấy đã chắc
chắn liền quyết định hôm nay tới bắt Hà Trường Thanh.
Hành động
của Triệu Hoa âm thầm cũng đã có tiến triển. Mấy hôm nay anh đã âm thầm
thông qua ba người nguyên lão trung thành tận tâm với nhà họ Triệu nằm
vùng trong Công ty Bất động sản Kim Khoa, thu thập những chứng cứ chứng
minh Hà Trường Thanh cấu kết với Lam Chính Quốc, bán đứng Công ty Bất
động sản Kim Khoa, tham ô tài sản công ty chuyển cho Lam Chính Quốc,
liên hợp với Lam Chính Quốc khống chế phi pháp giá cả cổ phiếu của Công
ty Bất động sản Kim Khoa.
Mọi dấu hiệu đều cho thấy sự kiện lần này có thể khiến cho toàn bộ Bắc Kinh chấn động.
- Đợi khi Trần Thiên Minh bắt Hà Trường Thanh xong, mình sẽ nói chuyện
với Trương Bằng. Đối phó với lão già này không thể chủ quan được.
Sở Phàm lẩm bẩm.
Công ty Bất động sản Kim Khoa.
Trong phòng hội nghị dành cho các nhân vật cấp cao trên tầng mười tám hiện
giờ đang đầy chật thành viên. Hà Trường Thanh ngồi ở vị trí chủ tọa,
liếc mắt nhìn bàn hội nghị. Hôm nay vị trí Tổng giám đốc không có ai
ngồi. Trong lòng ông ta thầm cười lạnh. Hôm nay Hà Trường Thanh cố ý
triệu tập cuộc họp này để thảo luận về việc đề bạt tổng giám đốc. Vị trí này vẫn bỏ trống sau khi Triệu Hoa chết.
Về phần chọn ai làm
tổng giám đốc, Hà Trường Thanh đã có ý định rồi. Triệu tập cuộc họp này
chỉ mang tính hình thức, che mắt mọi người mà thôi. Người được chọn
đương nhiên phải là người thuộc phe của Hà Trường Thanh, tuyệt đối không thể để cho người ngoài nắm giữ. Ông ta sẽ chỉ chọn người của mình, từng bước một nắm giữ Công ty Bất động sản Kim Khoa, biến toàn bộ tài sản
công ty trở thành của riêng mình.
Cuộc họp chính thức bắt đầu.
Bỗng "rầm" một cái, cửa phòng họp bị mở tung, ngay sau đó bốn người cảnh sát mang theo súng tiến vào. Ngoài cửa còn có thêm hai cảnh sát khác.
Trần Thiên Minh đi phía sau tiến vào phòng họp, đôi mắt âm trầm nhìn
quanh một lượt, lạnh lùng hỏi:
- Ai là Hà Trường Thanh?
- Là tôi, xin hỏi các vị đây là…?
Hà Trường Thanh đứng lên, nhìn mấy cảnh sát phá cửa xông vào, cau mày hỏi.
- Hóa ra anh là Hà Trường Thanh. Bắt lấy hắn!
Trần Thiên Minh ra lệnh.
Hai cảnh sát lập tức tiến tới giữ lấy hai tay Hà Trường Thanh.
- Buông tôi ra. Các người dựa vào đâu mà dám bắt tôi? Tôi không phạm pháp.
Hà Trường Thanh tức giận nói.
- Không phạm pháp? Hừ, anh là nghi can thuê giết người, tham ô hối lộ,
thao túng thị trường cổ phiếu, còn nói không phạm pháp sao? Giải đi!
Trần Thiên Minh vung tay lên, sau đó đi ra ngoài.
Hà Trường Thanh nghe Trần Thiên Minh nói vậy, mặt ngẩn ra, trái tim đập "
thình thịch". Lúc này hai cảnh sát đã áp giải Hà Trường Thanh đi về phía cửa. Hà Trường Thanh đột nhiên bị người của Cục Công an mang đi, những
người trong phòng họp một lúc lâu vẫn chưa kịp phản ứng. Sau đó tiếng
bàn luận bỗng sôi trào.
Trong phòng thẩm vấn.
Vẻ mặt Hà Trường Thanh đầy phẫn nộ ngồi trên ghế. Trước mặt ông ta chính là Trần Thiên Minh.
- Cục trưởng Trần, các người vô duyên vô cớ bắt tôi tới đây, các người có ý đồ gì? Tôi hy vọng Cục trưởng Trần có thể giải thích rõ ràng cho tôi.
Hà Trường Thanh lạnh lùng nói.
- Chủ tịch Hà, Cục Công an chúng tôi làm sao lại vô duyên vô cớ bắt người được? Nếu không có chứng cứ phạm tội xác thực, vậy thì tôi cũng không
bắt anh tới đây làm gì.
Trần Thiên Minh ánh mắt trầm xuống, lạnh lùng nói.
- Ồ? Vậy thì xin hỏi Cục trưởng Trần, tôi đã phạm tội gì?
Hà Trường Thanh cười khinh thường, hỏi.
- Nếu không muốn người khác biết thì trừ phi anh không làm. Hà Trường
Thanh, tôi đoán anh chắc chắn không ngờ là Triệu Hoa vẫn chưa chết hả?
Trần Thiên Minh lạnh lùng nhìn Hà Trường Thanh, chậm rãi nói từng chữ một.
Hà Trường Thanh sững người, khiếp sợ nhìn Trần Thiên Minh, nhưng ông ta lập tức cười lạnh một tiếng nói:
- Cục trưởng Trần, giám đốc Triệu của công ty chúng tôi không may qua
đời. Hài cốt cậu ta hôm nay còn chưa lạnh, Cục trưởng Trần nói ra những
lời này thực là chẳng biết tôn trọng người đã khuất chút nào.
-
Ha ha, không biết Hà tiên sinh gần đây ngủ có yên giấc hay không? Nếu
như Triệu Hoa đã chết thì tôi nghĩ oan hồn của cậu ấy nhất định đã tìm
anh tính sổ rồi.
Trần Thiên Minh lạnh nhạt nói.
- Ông, ông có ý gì?
Sắc mặt Hà Trường Thanh lập tức trở nên khó coi, tức giận nói.
- Hà Trường Thanh.
Trần Thiên Minh vỗ mạnh bàn, lớn tiếng nói:
- Ngày mười tám tháng này anh mời Triệu Hoa đi gặp mặt đã âm thầm phái
người gài bom trong xe Triệu Hoa. Đợi khi tàn tiệc, Triệu Hoa lái xe tới đường cao tốc Tam Hoàn, các người liền cho nổ, tạo thành vụ án mạng nổ
xe hơi trên đường cao tốc. Anh còn không thẳng thắn nhận tội đi.
Hà Trường Thanh bất ngờ nghe Trần Thiên Minh nói vậy, sợ tới muốn ngớ
ngẩn. Những lời nói của Trần Thiên Minh như thể ông đã tận mắt chứng
kiến vụ việc đêm đó vậy. Tim ông ta đập thình thịch, thân thể run lẩy
bẩy. Nhưng ông ta vẫn giả vờ trấn tĩnh, mạnh mẽ nói:
- Cục trưởng Trần, ông đang ngậm máu phun người, bôi nhọ người khác. Vụ án nổ xe
trên đường cao tốc Tam Hoàn tôi hoàn toàn không liên quan. Ông không có
chứng cứ mà dám đổ tội cho tôi à?
- Chứng cứ à? Anh muốn thấy
chứng cứ? Tốt rồi, không nói dối anh, ba ngày trước tôi đã bắt được gã
bảo vệ anh cố tình sắp đặt ở bãi đỗ xe và kẻ đặt bom trên xe Triệu Hoa
là A Thành rồi. Theo khẩu cung chúng khai nhận đã nói rõ anh tìm tới
chúng thế nào, bảo chúng làm gì, đưa chúng bao nhiêu tiền, lại chuẩn bị
cho chúng trốn khỏi Bắc Kinh ra sao, đầy đủ cả.
Trần Thiên Minh vừa nói vừa ném khẩu cung tới trước mắt Hà Trường Thanh.
Hà Trường Thanh thở dồn dập hẳn lên. Ông ta chầm chậm vươn đôi tay run rẩy mở bản khẩu cung đó, trên mặt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Nội dung khẩu cung hoàn toàn giống lời Trần Thiên Minh, chỉ ra ông ta là kẻ mưu đồ
giết Triệu Hoa. Cuối cùng ông ta chán nản ngồi phịch xuống ghế, cả người như không còn chút sức lực.
- Tôi hiện giờ đã thẩm vấn xong việc anh thuê giết người, giờ tiếp tục thẩm vấn anh. Từ khi anh giữ chức chủ tịch Công ty Bất động sản Kim Khoa tới nay đã ba lần lấy đi 50 triệu
vốn lưu động của công ty, lấy danh nghĩa là đầu tư địa ốc để bỏ túi
riêng. Lại liên kết với Lam Chính Quốc thao túng thị trường cổ phiếu.
Hừ, anh còn dám nói tôi bắt anh là vô duyên vô cớ không?
Trần Thiên Minh lạnh lùng nói.
- Tôi muốn gặp luật sư, tôi muốn gặp luật sư!
Hà Trường Thanh cúi đầu ủ rũ, liên tục nói.
- Gặp cũng vô dụng, quên nói với anh, Triệu Hoa không chết. Đêm đó người
ngồi xe không phải là Triệu Hoa mà là một người khác. Cho nên án mạng mà anh khổ công sắp đặt đã thất bại rồi.
Trần Thiên Minh nói.
- Cái gì?
Hà Trường Thanh mở to mắt nhìn Trần Thiên Minh, lập tức ông ta cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ báo chí và pháp y nói sai sao?
- Người trong xe đã chết không phải là Triệu Hoa. Vì để phá vụ án này nên tôi cố ý để pháp y nói đó là Triệu Hoa, mục đích là muốn che mắt anh.
Nếu không, làm sao tôi bắt được anh chứ?
Trần Thiên Minh cười lạnh nói.
Hà Trường Thanh nghe vậy hai mắt kinh ngạc thất thần, sau đó ông ta nở nụ cười tự giễu cợt bản thân.
Tin Hà Trường Thanh bị cảnh sát bắt nhanh chóng truyền đi. Rất nhiều hãng
truyền thông nghe tin đều chạy tới Cục Công an, ý đồ kiếm chút ít tin
tức.
Sở Phàm sau khi nghe tin cười cười, thầm nghĩ Trần Thiên
Minh quả thật đã bắt Hà Trường Thanh, như vậy tiếp theo đến lượt hắn
hành động rồi. Lúc này hắn nhất định phải cô lập Lam Chính Quốc, khiến
cho lão ta phải tiếp tục chịu đả kích nặng nề.
Tin Hà Trường
Thanh bị bắt lan đi, người khiếp sợ nhất chính là Lam Chính Quốc. Lúc ấy lão đang ở Tập đoàn Lam Thị, nghe tin xong mặt mày tái mét. Trong lúc
mẫn cảm này cảnh sát lại bắt Hà Trường Thanh, điều này có ý nghĩa gì?
Trong lòng Lam Chính Quốc cảm thấy đã có chuyện lớn xảy ra. Sau khi phục hồi
tinh thần vội vã rời công ty, đi tìm Trương Bằng. Lão đoán rằng cảnh sát bắt Hà Trường Thanh thì rõ ràng đã nắm được chứng cứ phạm tội của lão.
Mà Hà Trường Thanh âm thầm hợp tác với lão, cảnh sát thế nào cũng thông
qua Hà Trường Thanh để điều tra, để cho lão ta dính dáng vào vụ này thì
không xong rồi! Vì thế Lam Chính Quốc vội vàng tìm Trương Bằng thương
lượng. Chỉ là lão ta có thể được như ý sao?