Trương Bằng nhìn theo Sở Phàm rời đi, đôi mắt lóe lên những tia phẫn
hận, hơi thở dồn dập. Không khống chế được lửa giận trong lòng, hai tay
ông ta quơ mạnh, hất bay mọi thứ trên bàn xuống mặt đất. Đột nhiên, di
động của ông ta đổ chuông. Hóa ra là Lam Chính Quốc gọi tới. Nhìn số
điện thoại của Lam Chính Quốc, bên tai ông ta chợt vang lên tiếng nói
cảnh cáo của Sở Phàm. Nếu bây giờ ông ta nhận điện của Lam Chính Quốc,
như vậy chẳng khác nào không coi cảnh cáo của Sở Phàm vào đâu. Theo như
lời Sở Phàm nói, Lý Giai Giai hẳn sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng. Trương Bằng nhìn điện thoại đang reo vang không ngừng, đột nhiên điên lên, ném mạnh điện thoại xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
Sở Phàm sau khi
tạm biệt Trương Bằng thì nhàn nhã lái xe chạy về phía ngã tư đường. Hắn
đang chờ kết quả thẩm vấn của Trần Thiên Minh.
Trần Thiên Minh đã nắm được hầu hết các chứng cứ của Hà Trường Thanh. Với những chứng cứ
đó, tội danh mưu sát của ông ta nhất định được thành lập. Sở Phàm không
chú ý tới điểm này. Điều mà hắn chú ý tới chính là liệu có thể moi được
gì từ miệng Hà Trường Thanh về Lam Chính Quốc hay không. Lúc này điện
thoại của hắn bỗng đổ chuông. Hóa ra là Lam Tuyết gọi tới. Hắn cũng đã
vài ngày chưa liên lạc với cô rồi, không biết là Lam Tuyết đã khỏi ốm
chưa nữa.
- Alo, Lam Tuyết à, khỏe chứ? Mấy hôm nay bận quá không liên lạc được với cô, xin lỗi nhé! Đúng rồi, cô khỏi cảm chưa?
Sở Phàm nhẹ nhàng nói.
- Tôi khỏe rồi. Anh không phải hy vọng tôi vẫn ốm đấy chứ?
Lam Tuyết cười hỏi.
- Làm gì có chuyện đó chứ.
Sở Phàm vội vàng nói.
- Ha ha, đùa với anh thôi.
Lam Tuyết cười, nói:
- Một mình tôi đang thấy buồn chán quá!
Khi một cô gái cố ý gọi điện cho anh, lại nói với anh là cô ấy đang buồn
chán, vân vân và vân vân, thì chỉ cần không phải là thằng ngốc, anh hẳn
phải biết nên làm thế nào.
- Tôi cũng thấy thế, đang buồn đây. Giờ cô có rảnh không, mình gặp nhau một chút nhé?
Sở Phàm cười hỏi.
- Tôi thì rảnh rồi. Chỉ sợ anh không rảnh. Chẳng phải anh vẫn đang bận sao?
Lam Tuyết sâu kín nói.
- Bận mãi thì cũng phải có lúc nghỉ ngơi thư giãn chứ. Đêm nay không bận gì, vậy mình đi chơi, thế nào?
Sở Phàm nói.
- Vậy thì tốt quá. Nhưng mà đi đâu?
Lam Tuyết hỏi.
- Hay là tới quán bar Thiên Thủy đi được không?
Sở Phàm hỏi.
- Ok. Vậy chút nữa gặp lại nhé!
Lam Tuyết nói xong liền cúp máy.
Sở Phàm cúp điện thoại rồi lái xe về hướng quán Thiên Thủy.
Sở Phàm sau khi nói chuyện với Lam Tuyết cảm giác như gỡ được một nút thắt trong lòng, cả người thoải mái. Nếu như hôm đó ở bệnh viện Lam Tuyết
không cố ý nói cho hắn thì tới giờ hắn còn không biết Tần Khải là nội
gian của Tập đoàn Quốc Cảnh. Bởi thế mà lần này gặp Lam Tuyết, hắn muốn
tạ ơn cô thật hậu.
Quán Thiên Thủy vẫn u tĩnh như trước đây. Âm
nhạc thanh nhã quấn quýt trong từng góc phòng, khiến người nghe thoải
mái. Khoảng chín giờ thì Lam Tuyết xuất hiện. Cô mặc một chiếc váy ngắn
mày lam. Cặp đùi trắng nõn hơi lộ ra. Còn dưới chân là một đôi giày cao
gót màu lam rất tinh xảo. Cô mỉm cười vui vẻ, làm tan biến khí chất u
buồn trên người, khiến cho nhìn cô thêm phần rạng rỡ sức sống. Sự xuất
hiện của Lam Tuyết thu hút rất nhiều ánh mắt trong quán. Một cô gái xinh đẹp không dính chút bụi trần như vậy dù ở đâu cũng khiến mọi người đều
phải nhìn theo.
Lam Tuyết đi vào quán Thiên Thủy thì nhìn quanh
tìm bóng dáng Sở Phàm. Lúc này cô thấy Sở Phàm đang ngồi phía bên phải
vẫy tay gọi cô. Cô mỉm cười, chậm rãi đi về phía Sở Phàm.
- Cô tới rồi. Tôi đã gọi cho cô một ly Jazz Blues (1) rồi, không biết cô có thích hay không.
Sở Phàm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Lam Tuyết, cười nói.
(DG: Jazz Blues tên tiếng Trung là Lam Điều Tước Sĩ. Cái gì liên quan đến
cái cô Lam Tuyết này đều có chữ lam hoặc màu lam cả. Chẹp!)
- Thích, tôi rất thích uống Jazz Blues ở đây. Anh chờ có lâu không?
Lam Tuyết cười hỏi.
- Không lâu tí nào. Mới ngồi một chút, nhìn lên đã thấy cô rồi. Chắc khi mải suy nghĩ thì thời gian trôi nhanh hơn nhiều.
Sở Phàm cười nói.
- Ồ? Vậy anh nghĩ về cái gì thế?
Đôi mắt Lam Tuyết lấp lánh, hứng thú hỏi.
- Nghĩ xem cuối cùng là con gà có trước hay quả trứng có trước ấy mà.
Sở Phàm cười cười nói.
- Ha ha, thực ra thỉnh thoảng chìm vào suy nghĩ cũng chẳng có gì không
tốt. Tôi cũng hay vậy mà. Lam Tuyết cười vui vẻ, nâng ly Jazz Blues lên
nhẹ nhàng uống một ngụm.
- Chuyện này không giống nhau. Mỹ nữ đăm chiêu thì là một cảnh tuyệt đẹp, còn tôi đăm chiêu thì đến trời nhìn cũng muốn khóc.
Sở Phàm cười nói.
Lam Tuyết nghe xong không nhịn được cười khúc khích, sau đó đột nhiên nói:
- Đúng rồi, hôm nay sao lại chỉ có mình anh? Tiêm Tiêm đâu?
- Tiêm Tiêm cô ấy, cô ấy ở nhà.
Sở Phàm đột nhiên bị Lam Tuyết hỏi tới Kỷ Tiêm Tiêm liền ứng phó không kịp.
- Tiêm Tiêm là người phụ nữ xinh đẹp và có sức hấp dẫn lớn nhất mà tôi
từng gặp. Anh phải trân trọng cô ấy. Một người đàn ông có thể gặp được
người phụ nữ như vậy là có phúc lắm đó. Không nên để vuột mất được.
Khuôn mặt Lam Tuyết vẫn hiện vẻ tươi cười. Kỳ thực khi nói ra những lời này, lòng cô chợt nhói đau.
- Như vậy có phải cô cũng có người để trân trọng rồi?
Sở Phàm cười, hỏi ngược lại.
- Tôi á?
Lam Tuyết đột nhiên nhìn Sở Phàm với ánh mắt phức tạp, trong lòng thầm
nghĩ, “Tôi cũng có người đáng để trân trọng rồi. Nhưng tôi vĩnh viễn chỉ có thể để ở trong lòng mà thôi. Người này là ai anh còn không cảm nhận
được sao?”
- Tôi cũng đang đợi ngày đó đây, ha ha.
Lam Tuyết miễn cường cười, lại nói thêm:
- Chẳng qua nói thật cho anh biết, khi hiểu anh rồi, với tình bạn đơn thuần mà nói, anh chính là người mà tôi trân trọng.
Sở Phàm cười, cũng nói:
- Cô cũng là người mà tôi quý trọng.
Không biết vì sao, hắn cảm thấy quan hệ giữa hắn và Lam Tuyết như có một bức
tường ngăn cách. Hai bên đều hiểu rõ tâm ý của nhau nhưng hết lần này
tới lần khác đều không chịu phá vỡ bức tường này, sợ khi phá vỡ nó rồi
sẽ phải chịu thất vọng và đau lòng sâu sắc.
Mà nguyên nhân sâu xa, chính là bởi vì giữa họ còn có một người là Lam Chính Quốc.
- Cũng phải xin lỗi cô. Lần đầu gặp cô ở sân bay còn hứa sẽ đưa cô đi thăm thú Bắc Kinh. Nhưng mà bao lâu nay vẫn chưa làm được.
Sở Phàm áy náy nói.
- Không sao đâu. Tôi cũng không bắt anh phải làm ngay. Nhưng những lời
này tôi sẽ nhớ kỹ, nhất định khi anh rảnh rỗi phải bắt anh đưa đi khắp
Bắc Kinh.
- Ha ha, đợi mọi công việc của tôi xong xuôi, nhất định sẽ đưa cô đi.
Lam Tuyết nghe vậy hơi trầm mặc. Trong lòng cô hiểu rõ công việc mà Sở Phàm nhắc tới là chuyện gì. Chuyện trong yếu nhất mà hắn muốn hoàn thành
chính là báo thù cho cha mẹ, đó là tâm nguyện của hắn.
- Đúng rồi, chuyện anh báo thù thế nào rồi?
Lam Tuyết đột nhiên hỏi.
- Chuyện báo thù à?
Sở Phàm hơi ngạc nhiên nhìn Lam Tuyết. Hắn không rõ vì sao Lam Tuyết lại hỏi tới chuyện này.
- Anh không phải muốn tìm Lam Chính Quốc báo thù sao? Còn muốn đoạt lại Tập đoàn Lam Thị vốn do ba anh gây dựng nên sao?
Lam Tuyết cố hết sức đè nén nội tâm, giọng nói nhẹ nhàng hỏi.
Sở Phàm hơi sửng sốt. Lam Tuyết chủ động nói với hắn chuyện này khiến hắn
hoàn toàn không chuẩn bị kịp. Hắn không hiểu Lam Tuyết có ý gì, chỉ nói:
- Vẫn đang tiến triển. Vừa rồi Lam Chính Quốc muốn đánh sập Tập đoàn Quốc Cảnh, để cuối cùng thâu tóm Quốc Cảnh. Nhưng lão ta không đạt được mục
đích. Vấn đề duy nhất hiện giờ chính là không thể có được tư liệu nội bộ của Tập đoàn Lam Thị, bởi thế trong nhất thời tôi cũng không làm gì
được Tập đoàn Lam Thị cả.
- Anh muốn tư liệu nội bộ gì? Về vấn đề tài chính à? Hay là về vấn đề nghiệp vụ?
Lam Tuyết hỏi.
Sở Phàm cười cười nói:
- Chuyện của tôi thì để tôi tự giải quyết sẽ tốt hơn.
Lam Tuyết trầm ngâm một lúc, đột nhiên ngẩng đầu hỏi:
- Nếu có một ngày chúng ta không thể gặp lại nhau, anh thỉnh thoảng sẽ nhớ tới tôi chứ? Hay là sẽ nhanh chóng quên mất tôi?
Sở Phàm nhìn thẳng vào Lam Tuyết, cười cười, nói:
- Trừ phi ngày mai cô đi sang Nhật định cư rồi không trở về nữa thì chúng ta mới không thể gặp nhau nữa. Nhưng mà chuyện đó có khả năng sao?
Lam Tuyết nghe vậy, nở một nụ cười xinh đẹp, trong lòng lại thầm nghĩ: “Làm sao mà không có khả năng chứ. Sở Phàm, em thề phải giúp anh hoàn thành
nguyện vọng. Bởi thế anh thiếu tài liệu gì về nội bộ Tập đoàn Lam Thị em sẽ lấy giúp anh. Nhưng đến lúc đó anh khẳng định sẽ biết quan hệ của em và Lam Chính Quốc, vậy chúng ta còn có thể gặp nhau sao? Không thể! Khi đó em sẽ rời khỏi đây. Bởi lẽ em phản bội ba em, em không có mặt mũi
gặp ông ấy. Em cũng không thể gặp anh, vậy thì còn ở lại làm gì? Sở
Phàm, chỉ hy vọng khi anh đã hoàn thành tâm nguyện rồi thì không nên
tiếp tục làm khó dễ ba em nữa. Tâm nguyện lớn nhất của em là hy vọng sau này anh có thể tha thứ cho ông ấy. Em nguyện dùng toàn bộ sức lực để
thay ông chuộc tội. Chỉ hy vọng sau này không còn gặp mặt, anh ngẫu
nhiên có thể nhớ tới em, vậy là em mãn nguyện rồi.”
- Cô lại đăm chiêu gì thế? Ha ha, quả là rất đẹp, phải nói là một trong những cảnh đẹp nhất trên đời!
Sở Phàm nhìn Lam Tuyết, khẽ cười, hỏi:
- Đang nghĩ gì thế?
Lam Tuyết hồi phục tinh thần, khuôn mặt ửng hồng nói:
- Tôi nghe nói đường Nam Phủ bên kia về đêm rất đẹp, ven đường lại có
nhiều hàng ăn. Vừa hay giờ lại thèm ăn, anh đưa tôi đi nhé?
Sở Phàm nhìn đôi mắt trong suốt động lòng người của Lam Tuyết, thoải mái đáp ứng:
- Được đó. Cùng cô đi dạo đường Nam Phủ trong đêm, cho cô ăn khuya ở đó một lần cho biết.
- Cám ơn!
Lam Tuyết cười cười, trong lòng thầm nghĩ: “Sở Phàm, cảm ơn anh! Cuối cùng
em cũng có một kỷ niệm đẹp với anh rồi. Em thật không nỡ, nhưng cuối
cùng liệu em có lý do gì để ở lại không? Sở Phàm, em sẽ quý trọng thời
gian chúng ta ở bên nhau. Có lẽ anh cũng không biết rằng khi anh hỏi em
đã có ai để trân trọng chưa, em rất muốn nói to: Có, anh chính là người
đó!”