Khi Sở Phàm đi ra khỏi nhà thì bầu không khí trong đó bắt đầu trở nên u ám. Khuôn mặt của Trương Bằng lúc này đã trở nên xanh mét doạ người. Bây giờ đây, ông ta cảm thấy mình giống như đã già đi đến mười
tuổi, toàn thân cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trương Bằng trở lại
phòng khách, im lặng không nói một tiếng nào, chán chường ngồi trên
chiếc ghế sofa. Bình thường ông ta rất ít khi hút thuốc nhưng đột nhiên
hôm nay ông ta lại rút ra một điếu, thầm thở dài, nhắm mắt dựa vào ghế.
Trương Chính và mẹ gã nhìn thấy thần thái của Trương Bằng đều cảm thấy khó
hiểu. Đã nhiều năm trôi qua, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trương
Bằng sa sút tinh thần như vậy, giống như là gặp phải chuyện gì vô cùng
khó khăn. Nhưng Trương Bằng là một Bí thư Thị uỷ, có gì còn có thể làm
khó được ông ta chứ?
Trương Chính nhớ lại từ lúc nãy sau khi ba
gã và Sở Phàm nói chuyện xong ở thư phòng, ba gã giống như đã biến thành một con người khác. Bộ dạng lúc đó tỏ ra cung kính, nể trọng khác
thường đối với Sở Phàm. Tại sao lại như vậy?
- Ba, ba không sao chứ? Không phải chúng ta còn đi đến Cục Tư pháp hay sao?
Trương Chính cẩn thận hỏi.
Trương Bằng đang phiền lòng, đột nhiên nghe thấy câu nói của Trương Chính thì
lại càng buồn bã. Nếu không phải trước kia Trương Chính không chịu nghe
lời cảnh cáo của ông ta, lợi dụng quyền lực của ông ta để làm chuyện bậy bạ thì bây giờ đâu phải gánh chịu lấy hậu quả như hôm nay? Lại
càng không có chuyện Sở Phàm nắm được điểm yếu của ông ta. Đáng giận hơn chính là bây giờ ông ta đã bị Sở Phàm khống chế hoàn toàn, phải nghe sự sắp đặt của tên họ Sở này, bời vì Sở Phàm đang nắm lấy điểm trí mạng của ông ta rồi. Cho nên, khi nghe thấy thanh âm của Trương Chính thì
Trương Bằng lập tức mở mắt ra, giận dữ hướng về phía gã quát lớn:
- Hôm nay không đi đâu cả. Ở yên trong nhà. Tất cả những chuyện này đều
do mày cái gì cũng cho mình là đúng, chuyện gì cũng không ra hồn, làm
ra những chuyện hư hỏng này.
Trương Chính sửng sốt, kinh ngạc hỏi:
- Ba, chuyện này là sao vậy?
- Là sao à? Cái mạng nhỏ của mày bây giờ đang nằm trong tay của Sở Phàm.
Mạng của mày đang nằm trong tay của hắn thì mày lấy gì để đua tranh với
hắn? Mày đó, tự cho mình là thông minh hơn người, nhưng lần này thì sao? Cả tao cũng bất lực, chỉ có thể cầu trời cho tên Sở Phàm kia giữ lời,
nếu không thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi. Còn nữa, từ hôm nay trở đi mày ở yên trong nhà cho tao, không được đi đâu, tránh xa cái tên Sở
Phàm kia một chút, xa thật xa hắn ra.
Trương Bằng nói xong đột nhiên đứng lên nói:
- Tiểu Vĩ, đi ra ngoài với tôi.
Trương Chính nhất thời đờ cả người ra. Lời nói của ba gã giống như là một
tiếng sét vang lên trong đầu gã. Bây giờ gã đã biết là có chuyện đã
xảy ra rồi. “Sáng nay tên Sở Phàm kia đến tìm ba mình là để uy hiếp.
Nghe giọng nói của ba thì dường như Sở Phàm đã nắm được chỗ trí mạng gì
đó của mình rồi.” Nghĩ vậy gã nghiến chặt răng lại, trong mắt bắn ra
từng tia lửa tức giận, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ bất phục, khiến cho
đôi má vốn bị sưng húp của gã lại càng thêm dữ tợn khác thường.
Sở Phàm đi ra khỏi nhà của Trương Bằng thì nhận được điện thoại của Trần
Thiên Minh. Trần Thiên Minh gọi hắn tới nhà một chuyến có việc quan
trọng cần trao đổi.
Sở Phàm nhận điện thoại rồi thì kêu Ngân Hồ
trở về biệt thự Bạch Cảnh Sơn nghỉ ngơi cho tốt. Dù sao thì ba ngày ba
đêm nay Ngân Hồ đã liên tục theo dõi Trương Bằng, không được chợp mắt
một lúc nào. Cho dù là tinh thần hay thể xác đều đã rất mệt mỏi. Sau khi Ngân Hồ đi Sở Phàm mới lái xe đến nhà Trần Thiên Minh. Hắn mơ hồ có một dự cảm, Trần Thiên Minh tìm gặp hắn chắc chắn là vì chuyện Hứa Nhạc đã
cung cấp những chứng cứ chứng minh mối quan hệ giữa gã và Trương thiếu.
Sau khi đi tới nhà của Trần Thiên Minh, Sở Phàm gõ cửa, Trần Thiên Minh đi
ra khỏi phòng, nhìn thấy Sở Phàm liền vội vàng mời hắn vào bên trong.
- Cục trưởng Trần vội vàng tìm tôi như thế chắc là có chuyện gì phải không?
Sở Phàm hỏi.
- Những lời Hứa Nhạc khai ra quả nhiên không phải là giả, những thứ đó
đúng là rất có ích. Gã đã ghi chép ra tất cả những sự kiện mà chính gã
cùng với Trương thiếu cấu kết với nhau. Đặc biệt kể lại tường tận là gã
và Trương thiếu đã phân chia lợi nhuận như thế nào, Trương thiếu nhận
tiền hối lộ ra sao tất cả đều từng thứ từng thứ một ghi lại hết. Đáng
mừng hơn chính là những cuộc giao dịch đó đều được Hứa Nhạc cố ý dùng
cameras ghi hình lại toàn bộ. Bây giờ tất cả những chứng cứ đều nằm
trong tay tôi. Không chỉ vậy trong những cuộc giao dịch này không chỉ có Trương thiếu mà còn rất nhiều những quan viên to nhỏ trong thủ đô này.
Ngay cả Phó Cục trưởng Cục công an Vương cũng tham dự. Rồi người của
Cục Tư pháp, Cục Giám sát cũng đều có mặt. Những thứ này một khi được
công bố thì sẽ gây ra hậu quả khó mà tưởng tượng được, sẽ tạo nên cơn
chấn động rất lớn đến xã hội này.
Giọng nói của Trần Thiên Minh trở nên trầm trọng.
Sở Phàm nghe vậy thì im lặng, trầm ngâm một hồi rồi mới lên tiếng:
- Những chuyện này đều nằm trong dự tính của tôi. Những cuộc giao dịch
thuốc phiện, sòng bạc ngầm và cả những thứ khác không thể chỉ có Trương
thiếu và Hứa Nhạc tham dự vào. Chắc chắn là phải liên quan đến rất nhiều người. Nhưng những thứ này tuyệt đối không thể công khai ra ngay được.
Cho nên tôi mới bảo ông làm hai bản khẩu cung của Hứa Nhạc, làm thêm một bản không đề cập đến Trương thiếu trong đó nữa.
- Nói như vậy chẳng phải đã buông tha cho cho Trương thiếu một lần hay sao?
Trần Thiên Minh tức giận, căm phẫn nói.
- Buông tha cho hắn ư? Làm sao mà có thể buông tha cho hắn được chứ? Sáng nay tôi đã đến gặp Trương Bằng. Lão ta vốn dĩ muốn ngầm ra mặt tiếp
nhận vụ án của Hứa Nhạc. Bởi vì lão cũng biết chuyện thằng con lão cấu
kết với tên họ Hứa đó. Nếu như Trương Bằng mà tiếp nhận được vụ án này
thì tình thế sẽ bất lợi với chúng ta. Chỉ có điều may mắn thay là Trương Bằng đã bị tôi khống chế. Về phía Trương Bằng thì trước mắt lão ta sẽ
không dám có hành động gì đâu, lại càng không dám nhúng tay vào, bởi vì
tôi đã nắm được vị trí yếu hại của hắn rồi.
Sở Phàm lạnh lùng nói.
- Vậy Trương thiếu thì sao? Tôi tuyệt đối không thể để cho hắn có thể
tiêu dao tự tại. Cơ hội tốt như vậy mà không đánh gục hắn thì sau này sợ rằng không có dịp nào nữa.
Trần Thiên Minh oán hận nói.
- Trương thiếu ư? Hừ, không phải là Cục trưởng Trần muốn lấy tính mạng
của hắn sao? Chuyện này thật đơn giản. Mấy ngày hôm nay chắc chắn Trương thiếu đang rất buồn bực trong lòng. Hôm nay tôi lại còn giáng cho hắn
hai cái tát, hắn chán nản trong lòng chắc chắn sẽ đi ra ngoài để uống
rượu giải sầu hoặc làm chuyện gì tương tự. Chỉ cần bắt được hắn thì Cục
trưởng Trần ông muốn làm gì mà chẳng được hay sao?
Sở Phàm thản nhiên nói.
Lời nói của Sở Phàm khiến cho Trần Thiên Minh không thể hiểu được. Ông không khỏi ngạc nhiên hỏi:
- Lời này của cậu là có ý gì?
Sở Phàm cười cười nói:
- Một người khi đã uống say thì lái xe chắc hẳn sẽ lảo đảo.
Lỡ chẳng may lao thẳng xuống núi cao cũng là điều hoàn toàn
có thể xảy ra đúng không? Trương thiếu cũng vậy thôi. Ai có thể đảm bảo là khi uống say hắn có thể lái xe an toàn được, phải không? Hắn lái xe với tốc độc cao rồi đụng phải rào bảo hộ,
lao thẳng xuống vực sâu vạn trượng là điều rất có khả năng.
Mọi chuyện đều do con người làm ra cả. Chỉ cần động tay động
chân một chút là có thể biến chuyện có khả năng thành chuyện
thật xảy ra.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì hai mắt sáng
lên. Cuối cùng ông cũng hiểu được ý tứ trong lời nói của Sở
Phàm. Nhưng sau đó ông lại mơ hồ cảm thấy lo lắng hỏi:
- Làm như vậy có được không? Lỡ như Trương Bằng cảm thấy hoài nghi, điều tra ra chúng ta thì sao?
- Ông sợ Trương Bằng điều tra ra ư? Ông chính là Cục trưởng Cục
Công an, thì sợ lão ta điều tra ra cái gì chứ? Đến lúc đó ông
cứ nói là Trương thiếu sau khi uống rượu gặp phải gió bão hay
cái gì gì tương tự đó, đến khúc cua quẹo xe không kịp bị rớt
thẳng xuống vách núi, như vậy chẳng phải đã xong rồi sao? Hơn
nữa, trong lòng Trương Bằng cũng hiểu rằng thằng con này của lão
sớm muộn gì cũng phải chết, cho Trương thiếu sống thêm vài
ngày nữa cũng là làm phúc cho lão rồi. Huống hồ trong lòng
Trương Bằng bây giờ đang phải vướng bận một người. Lão cho dù
có trăm nghìn nghi vấn cũng phải nén giận. Chúng ta cứ việc
thu thập chứng cứ rồi đưa lão vào nhà lao. Huống chi lão lại còn một người vợ hai. Người vợ này đã sinh cho lão một cô bé. Ông
nói xem lão có dám trở mặt đối đầu với chúng ta hay không? Lão
sẽ không dám đâu. Lão đã già rồi, bị rất nhiều thứ trói buộc.
Sở Phàm tự tin nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì cười cười nói:
- Cậu nói như vậy thì tôi cũng bớt sầu muộn. Trương thiếu từ
trước tới nay lợi dụng quyền lực trong tay ba hắn để làm việc
xằng bậy. Nếu như điều tra từ trên xuống dưới thì trách nhiệm
của Trương Bằng là lớn nhất. Chỉ như vậy thôi cũng đủ để lão
ta hết đường chạy rồi. Vậy tôi nghe theo ý của cậu, tạm thời
buông tha cha con Trương Bằng.
- Cái đó gọi là lưới trời
lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt. Báo ứng rốt cuộc cũng đã
đến. Nhưng từ giờ phút này trở đi, chúng ta cũng tuyệt đối
không thể nóng nảy mà làm hỏng chuyện được. Nói thật ra mạng
lưới quan hệ của Trương Bằng ở thủ đô rất vững chắc. Nếu
chúng ta mà dồn ép lão quá mức thì cũng không phải là điều
tốt đâu. Trước mắt biện pháp tốt nhất chính là uy hiếp và
khống chế lão thôi. Chỉ cần lão không loạn động thì chúng ta
làm việc gì cũng thuận tiện hơn.
Sở Phàm trầm giọng nói.
Trần Thiên Minh nghe vậy thì liên tục gật gật đầu. Ông đã nghĩ tới
chuyện này từ lâu. Chỉ có điều khi Sở Phàm nói ra, ông vẫn
không nhịn được tán thưởng tên họ Sở này đã lo lắng tính toán chu đáo cẩn thận tỉ mỉ.