Nhị tiểu thư và Tô Phi nghe thấy Sở Phàm chất vấn Lâm Phong như
thế thì nhìn lại Trầm Mộng Lâm là lập tức hiểu ra vấn đề.
Nhị tiểu thư nghiến răng nghiến lợi, tức giận hỏi:
-
Mày, mày là cái đồ vô sỉ, hình người dạng chó, mặt người dạ thú. Mày lại dám làm như thế với Mộng Lâm để cho cô ấy, cô
ấy ....
- Dừng, dừng lại. Kỷ tiểu thư, cô không thể tuỳ
tiện đổ vấy làm hại thanh danh của tôi. Lời nói vừa rồi của
cô tôi nghe mà chả hiểu gì cả.
Lâm Phong tiếp tục nói rất trắng trợn.
- Trên đời này có cái loại người nếu không bị giáo huấn một
chút thì sẽ không thừa nhận sai lầm của mình đâu. Các cô trông
Tiểu Lâm đi, chuyện tiếp theo để tôi xử lý.
Sở Phàm hạ
giọng nói với nhị tiểu thư và Tô Phi. Đồng thời giao lại Trầm
Mộng Lâm đang mê man cho hai người các nàng trông giữ.
Sở
Phàm bước lại gần Lâm Phong. Trong lòng hắn vô cùng phẫn nộ.
Thủ đoạn ti tiện hạ lưu của Lâm Phong đả kích giận hắn đến
đỉnh điểm. Sử dụng thủ đoan hạ lưu như thế với một cô gái thì Sở Phàm không thể cho phép được. Nhất là khi cô gái đó lai là người hắn phải bảo vệ.
- Sở Phàm, mày định làm gì đấy? Con mẹ nó, đừng có rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Lâm Phong nói xong vỗ vỗ tay. Lập tức bảy tám tên thanh niên ở phía trước chạy lai, đứng chắn trước mặt gã.
- Tao muốn đánh gãy hai cái chân chó của mày. Bởi Vì mày dám
động đến bạn gái tao, mà lai còn dùng thủ đoạn hạ thuốc mê
hạ lưu thế này nữa. Không đánh gãy cái chân chó của mày thì
tao không phải họ Sở nữa.
Sở Phàm sắc mặt âm trầm, nắm
tay cứng lai, ánh mắt sắc như dao, lạnh lẽo như băng. Không ai có thể hoài nghi được lời nói vừa rồi của hắn, kể cả Lâm Phong.
- Còn đứng đực ra đấy làm gì? Lên tóm hắn cho tao.
Lâm Phong la lớn, để cho bảy tám tên đứng phía trước kia lao về phía Sở Phàm.
Sở Phàm cười lạnh, thân hình khẽ động đã lao về phía trước đám
thanh niên đang vây thành hình vòng cung phía trước mình. Khí
thế đó, nhìn qua giống như một mãnh hồ lao vào trong đàn đê
núi.
Mấy tên thanh niên này ra quyền, đá chân, nhưng tất
cá đều thất bại. Đến cả thân hình Sở Phàm còn chưa nhìn rõ
thì bọn chúng đã ngã xuống rồi. Trước lúc ngã xuống bọn
chúng còn nghe thấy tiếng xương cốt vũ vụn lao xao trên chính
người mình, khiến cho chúng run như cầy sấy, mặt cắt không còn
hột máu. Bọn chúng ngã vật ra trong sợ hãi. Cho đến lúc này,
bọn chúng mới biết rằng, cái bộ dạng
bên ngoài có vè
hời hợt và thân thể có vẻ yếu đuối kia của Sở Phàm thực tế
là của một ác ma. Một khi đã chọc giận đến tên ác ma này thì
bọn chúng coi như là gặp ác mộng giữa ban ngày rồi.
Trong nháy mắt Sớ Phàm đã đánh cho bọn thanh niên đang xông lên kia
ngã lăn ra hết cá. Mục tiêu kế tiếp của hắn chính là Lâm
Phong.Trong lúc nhất thời Lâm Phong ngây cá người ra. Nhưng khi đã khôi phục lai tinh thần, gã gào lên:
- Thanh Long ca, Thanh Long ca. Thẳng khốn này xuất hiện rồi. Mau ra đây đánh hắn đi.
Lâm Phong gào lên vài lần nhưng chẳng có động tĩnh gì. Mà lúc
này thì Sở Phàm đã đi đến gần rồi. Lâm Phong đột nhiên có cảm giác rất khủng hoảng. Bởi vì khi sớ Phàm nhìn về phía gã,
ánh mắt của hắn tràn ngập sự lạnh lùng, sắc bén.
Đúng lúc này, phía sau lưng Sớ Phàm truyền đến mấy tiếng động
“binh, binh, bang, bang”, cùng hòa tấu với cả tiếng nổ “ầm,ầm”. Hình như là đang có một trận chiếu đấu khốc liệt ớ phía đó.
Sớ Phàm thấy hơi kinh ngạc. Hắn quay đầu lai nhìn thì thấy phía
sau hỗn loạn vô cùng. Bóng người hỗn độn, hình như là đang
đánh nhau kịch liệt.
Lâm Phong lợi đụng lúc Sớ Phàm phân
tâm quay đầu lai thì chạy biến đi sang phía bên kia. Sớ Phàm thì lai đang không biết được tình hình trận hỗn chiến phía sau lưng mình là thế nào. Hắn lo lắng cho hai cô tiểu thư nên mặc kệ
Lâm Phong, cử chạy về phía bên người hai cô cái đã, rồi kéo cả hai về một góc sáng sủa hẻo lánh trong quán bar.
Lúc
Sở Phàm quay đầu lai nhìn trận hỗn chiến thì thấy rõ ràng
một bóng người mặc đồ màu bạc đang xông xáo trong ba bốn gã
mặc đồ đen. Điều này khiến cho Sớ Phàm Vô cùng kinh ngạc. Hắn
không khỏi nghĩ tới lúc hắn phái một mình đối phó với Lôi
Báo Và Triệu Hồ ở tiểu khu Thiên Hồ thì đột nhiên xuất hiệu
một cô gái mặc đồ màu bạc tuyệt mỹ nhưng lanh lẽo như băng.
Hắn Vẫn còn nhớ rất rõ. Cô
gái mặc đồ màu bạc đang ở
trong đám hỗn chiến lúc này, chính là cô gái mặc đồ màu bạc
đã tiếp ửng với hắn ngày đó.
- cô ấy là ai? Sao cô ấy lai cũng xuất hiệu ở đây nhi?
Sớ Phàm trong lòng thầm nghĩ. Đồng thời, đứng một bên cẩn thân quan sát chiến cuộc giữa sân.
Có bốn Bã đàn ông mặc đồ đen đang liên thú công kích Ngân Hồ. Bốn Bã này thân thủ phi phàm, hành động linh mẫn, ra tay ác độc.
Sau khi bọn chúng phối hợp lai với nhau thì không chê vào đâu
được, tạo thành một cái võng kín không kẽ hở, vây Ngân Hồ vào bên trong. Mà Ngân Hồ lại lướt tới bằng một thân pháp lả lướt mơ hồ rất quỷ dị. Tạm thời, lực lượng hai bên là ngang ngang
như nhau.
Ngân Hồ hình như không muốn tiếp tục giằng co
với bốn gã đàn ông. Bởi Vây cô khẽ xướng lên một tiếng, tay
phái giơ lên, một đạo hàn quang linh hoạt, sắc bén chợt lóe
lên, thẳng thừng xử lý vào cồ họng của một gã áo đen. Gã áo đen bất chợt gặp phái ánh sáng nhấp nhoáng kia thì trong lòng hoảng sợ, vội vàng nghiêng người tránh né. Tránh được cú cắt trí mạng vào yết hầu nhưng cánh tay trái của gã thì không may mắn thoát được nốt, vẫn bị đạo hào quang kia của Ngân Hồ
đánh trúng. Lúc ấy gã kêu thảm lên một tiếng, tự bưng chặt
cánh tay trái của mình, vẻ mặt vô cùng đau đớn.
- Con mẹ nó, con điếm này có vũ khí. Các anh em chú ý cẩn thận đấy.
Một gã áo đen khác sợ hãi rống lên. Rồi mấy gã xông vào hất tung cả bình rượu, ghế, hoa quả loạn cả lên, và một lần nữa lại
vây Ngân Hồ vào giữa.
Sớ Phàm thấy thế thì nhướng mày.
Hắn nhận ra những gã đàn ông mặc đồ đen này chắc chắn là
người do Lâm Phong sắp xếp vào quán bar trước đó để đối phó
với hắn. Còn cô gái mặc đồ màu bạc này là tới trợ giúp
hắn. Chắc chắn là cô ấy muốn phá âm mưu của Lâm Phong, cho nên
tự bản thân mình ứng chiến với bọn áo đen, để cho kế hoạch
của bọn chúng không thực hiện được.
Sở Phàm soát khắp
trong đầu cũng nghĩ không ra cô gái mặc đồ màu bạc xinh đẹp mà lại mạnh mẽ này rốt cuộc là có quan hệ gì với mình. Tuy
nhiên, nếu đối phương đã liên tục tới trợ giúp mình như vậy
thì là người nhà rồi, hơn nữa, là người nhà đồng sinh cộng
tử với nhau. Sở Phàm đương nhiên không phải loại người để cho
huynhđệ tỷ muội của mình phải liều mạng vì mình, còn bản
thân thì ngồi thản nhiên như ruồi. Cho nên hắn nói với nhị tiểu thư và Tô Phỉ:
-Nhị tiểu thư, Tiểu Phỉ, các cô chăm sóc
Tiểu Lâm cho tốt nhé. Ở yên trong này đừng chạy ra lung tung.
Những người này đều là do Lâm Phong sắp xếp đến đây để đối
phó với tôi đấy. Tôi không thể để một mình có gái mặc đồ màu bạc kia gặp phải hiểm nguy được. Các cô ở yên đây, chờ tôi trở lại nhé.
Nhị tiểu thư và Tô Phỉ xem tình hình đánh nhau hỗn loạn trong quán bar thì ngây cả người. Hai cô đang túm chặt lấy cánh tay Sở Phàm, nghe thấy Sở Phàm nói vậy mới buông
lỏng tay ra. Nhị tiểu thư lo lắng bảo:
-Thế thì anh phải cẩn thận nhé.
-Sở ca ca, anh phải cẩn thận đấy nhé. Chúng tôi đều cần anh trông nom mà.
Lần đầu tiên Tô Phỉ gọi một tiếng "Sở ca ca", làm Sở Phàm nghe
thấy cũng không nhịn nổi cười cười khẽ, nhẹ vỗ đầu cô, rồi
xoay người bước ra hiện trường, cùng Ngân Hồ kề vai chiến đấu.
Khi Sở Phàm xoay người đi lên giữa sân thi nét mặt lạnh băng không
chút biểu tỉnh, hai mắt như hai mũi nhọn sắc bén, linh hoạt.
Thân thể vừa động đã lao nhanh như chóp đến đám đàn ông đang vây quanh Ngân Hồ. Không động thì thôi, đã động thì như rồng phi.
khí thế lao vọt lên trời như sấm giật, như tiếng rồng gầm đến
chín tầng trời.
Tiềm long đã xuất!
Sở Phàm thuận
tay cầm lấy một chai bia. "Choang" một tiếng chai bia đã vỡ làm
hai nửa. Lúc này trong đầu hán chỉ có một chữ: SÁT!
Khí thế như rồng như hổ của Sở Phàm đã khiến bọn đàn ông kinh
hoàng. Bọn họ vừa quay đầu lại thì đã gặp phải một đạo lục
quang sắc bén, linh hoạt phi tới - đó chính là ánh sáng phản
chiếu hắt ra từ nửa chai bia.
Gã áo đen đứng đầu hoảng
hốt, vội vàng lùi lại tránh né. Nhưng ai ngờ rằng thân hình
Sở Phàm còn nhanh hơn gã. Trong nháy mát hán đã vọt đến bên
cạnh gã và tay trái như gọng kìm siết chặt vào cổ họng gã
rồi. Vừa dậm mạnh chân, hẳn đã đá bay gã áo đen này bẩn ra
ngoài đến hơn năm thước.
"Hốt" một tiếng, Sở Phàm cảm
thấy sau đầu mình có tiếng gió truyền lại. Thân hỉnh hẳn hơi
ngửa ra, lại gặp phải một tên áo đen ôm bình rượu đập vào đầu hẳn. Thân hình hắn vẫn hơi ngửa ra, đồng thời tay trái xuất ra "long trảo cầm nã thủ", trực tiếp tóm được cổ tay phải của
gã áo đen này. Tiếp theo đó, Sở Phàm xuất ra thủ kình mạnh
mẽ 'kim cương thủ'. "Rắc" một tiếng, hẳn đã chặt đứt cổ tay
phải của gã áo đen. Cùng lúc đó, tay phải của hẳn đang năm
nửa chai bia cũng nện cái "choác" một tiếng vào đầu gã này.
Gã áo đen bấy giờ lúc la lúc lác, lảo đảo, chưa ngã hẳn
xuống. Hắn nhấc cao chân, đá một phát trúng chỗ hiểm bên dưới, cuối cùng thì gã áo đen cũng chịu không nổi ngã sấp mặt
xuống đắt.
Phía bên phải, còn lại có một gã áo đen cầm con dao gọt hoa quả trong tay đột nhiên bổ về phía đầu Sở
Phàm, vô cùng nhanh chóng, làm cho người ta khó mà phòng bị
được. Ánh mắt Sở Phàm phát lạnh, nhưng hắn cũng khống hề
động tĩnh gì. Bởi vì ngay khi con dao gọt hoa quả trong tay của
gã áo đen đâm ra thì giữa không trung xuất hiện hai mũi nhọn
linh hoạt và sắc bén.
"Phanh" một tiếng khô khốc, con đao
gọt hoa quả của gã kia bị chặn lại giữa chừng. Một đạo hào
quang nữa lại chợt lóe qua, gã áo đen kêu thảm lên một tiếng,
con dao trên tay phải rớt xuống, kêu 'đinh đang' trên sàn, máu rỉ
ra trên cánh tay phải của gã, rỏ tí tách xuống sàn theo năm
ngón tay. Cánh tay phải của gã này coi như tiêu
Sở Phàm nhìn về phía Ngân Hồ. Hẳn biết. Đây là kiệt tác của cô.
Ngân Hồ cũng đang nhìn về phía Sở Phàm, trong lòng tràn ngập
thành ý tôn kính. Khi nhìn về phía Sở Phàm, sắc mặt xinh đẹp
lạnh băng của cô cũng dần dần dịu bớt, giống như đóa hoa mai
ngạo tuyết. Hoa mai đã bắt đầu lay động, xua tan cả hàn khí
xung quanh.
Sở Phàm lúng búng, đang định nói gi đó thi
đột nhiên "ầm" một tiếng nổ, cửa phòng bên trái bị phá toang
ra. Trong phòng tiến ra sáu gã đàn ông mặc đồ đen, trong đó có
một người Sở Phàm cũng nhận ra, là Triệu Hổ.
Lúc này,
sáu gã áo đen mới tiến ra đang xem xét tinh hình trước mát với thằn sắc cảnh giác cứ như trước mặt là mãnh hổ dã thú vậy.
Tiếp đó, có một người thanh niên bước ra từ trong phòng, thân cao
một thước chín, làn da ngâm đen, thân thể cường tráng vững như
bàn thạch.
Người này để đầu cắt cua, mày rậm mát to,
mũi cao thẳng, mói dày. Quần áo mặc trên người anh ta có mấy
chỗ rách, lộ ra cơ thể từng múi từng bắp cuồn cuộn cường
tráng cứng như sát thép.Bất luận là ai cũng có thể thấy
được, người thanh niên này chắc chẩn còn đáng sợ hơn so với
mãnh hổ hay dã thú.
Ngân Hồ nhìn thấy người thanh niên
thi ánh mắt lộ ra tia nhìn ấm áp. Bởi vì người thanh niên này
chính là Kim Cương - một Kim Cương hùng mạnh mà lại khủng bố.
Sở Phàm vừa nhìn thấy người thanh niên khôi ngô vững chãi này thì trong lòng cũng nao nao. Hắn cũng cảm nhận được trên người
thanh niên này tản mát một khí thế hùng mạnh, hắn không thể
đoán được rốt cuộc là thanh niên này mạnh mẽ đến mức độ nào. Nếu anh ta là địch nhân thì Sở Phàm thật không dám khẳng định là đêm nay có thể yên ổn mà trở về được.
Nhưng mà, Sở
Phàm không hề cảm thấy trên người thanh niên này có chút nào
địch ý. Mà ngược lại, khi anh ta nhìn về phía hắn, ánh mát
cũng giống như ánh mất Ngân Hồ khi nhìn hán, có một thành ý
tôn kín như nhau. Cứ như là, Sở Phàm chính là chủ nhân của anh
ta vậy.
Điều này làm cho Sở Phàm có chút nghi hoặc. Anh
thanh niên cường tráng vững chãi này với cô gái mặc đồ màu
bạc xinh đẹp kia. rốt cuộc là ai đây?
Vì sao lại ra tay tương trợ hắn?