Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 88: Chương 88: Không phải là tình nhân.






Trước khi đến thủ đô Sở Phàm đã nghe nói thủ đô không chỉ phồn hoa mà mỹ nữ còn đông như kiến. Điều này làm cho Sở Phàm cực kỳ động tâm phàm. Bởi vậy trước khi đi hắn còn cố ý đi tìm lão Tôn, hắn biết lão Tôn có học qua xem tướng, muốn nhờ lão Tôn tính giúp xem trong lần đi này hắn có số đào hoa hay không.

Lúc đầu lão Tôn cũng không đáp ứng nhưng Sở Phàm liền mua mấy thứ trong cửa hàng của hắn ví dụ như pin camera linh tinh, lão Tôn mới đáp ứng Sở Phàm, tính xem kiếp vận của hắn lần này thế nào.

Lão Tôn rung đùi đắc ý nhìn nửa ngày, cuối cùng nói ra mười chữ:

- Mệnh phạm đào hoa, tiếc rằng nước chảy vô tình!

Kỳ thật Sở Phàm không tin vào xem tướng, chẳng qua là hắn muốn đùa với lão Tôn một chút, nhưng hiện nay ngẫm lại thấy mấy lời lão Tôn nói lúc trước cũng có vài phần đúng.

Chính mình cả ngày ở bên cạnh đại tiểu thư và nhị tiểu thư, hai cực phẩm đại mỹ nữ, nhưng chỉ có thể đứng xa nhìn mà không thể làm gì được. Hơn nữa vây quanh còn có Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm, hai cô nàng này đều là mỹ nữ khiến cho người ta chảy nước miếng! Hơn nữa đại tiểu thư xinh đẹp cao nhã còn nhờ hắn giả làm bạn trai nữa, chẳng lẽ đây là cái gọi là “mệnh phạm đào hoa, tiếc rằng nước chảy vô tình”??? Chính mình chỉ có thể đóng giả, vĩnh viễn không thể trở thành thật được hay sao?

Hơn nữa bây giờ, cô giáo mỹ miều Lâm Hiểu Tình này thành thực như một quả đào mật, khiến cho người ta xúc động tâm tình không chịu nổi chỉ muốn cắn một cái lại cũng đưa ra đề nghị nhờ hắn đóng giả làm bạn trai. Những chuyện thế này đủ chứng thực lời nói của lão Tôn hỗn đản kia.

“Ta không tin mấy thứ tà đạo này, một ngày nào đấy ta sẽ lái một chiếc xe xịn hơn cả Cadillac, đem đại thiểu thư, nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm, còn có Lâm Hiểu Tình về cho lão Tôn xử nam này mở rộng tầm mắt!” Sở Phàm thầm nghĩ.

-Anh không muốn sao?

Lâm Hiểu Tình giọng điệu có một chút bi ai nói.

-Không, không có, tôi đồng ý, đồng ý. Tôi vừa rồi chỉ là đắm chìm trong hưng phấn mà thôi.

Sở Phàm nói.

Lâm Hiểu Tình nghe vậy liền cười hờn dỗi một cái, làm cho Sở Phàm lóa cả mắt, nụ cười kia tựa như một đóa hoa mẫu đơn nở rộ, tươi đẹp dị thường.

Những người đang yêu dù là nam hay nữ cũng đều có những chuyện muốn cùng làm với người ấy của mình. Ví dụ như nếu là nam giới thì khi là bạn trai của một cô gái đều muốn cùng cô ấy làm mấy chuyện phiêu lưu kích thích một tí, ví dụ như dắt tay, rồi thì hôn môi, rồi thì lên giường …. Còn nếu như cô gái, khi là bạn gái thì chỉ muốn người bạn trai có thể cùng nàng đi dạo phố, cùng thưởng thức bầu không khí lãng mạn, cùng đi xem phim, v.v. Tóm lại, người con gái ít khi đề cập đến vấn đề liên quan đến thân thể. Đây là điểm khác biệt về mặt bản chất trong quan hệ yêu đương giữa nam và nữ.

Theo ý Sở Phàm, nếu làm bạn trai tạm thời của Lâm Hiểu Tình, suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn là dùng bàn tay của mình đi đo thử bộ ngực của Lâm Hiểu Tình lớn thế nào, tận lực bồi tiếp cái eo nhỏ thướt tha của nàng, nếu có cơ hội còn có thể đem đôi tất chân trên đùi Lâm Hiểu Tình cởi ra cho thoáng mát…

Đáng tiếc hiện không phải do hắn làm chủ nên đành phải đi theo Lâm Hiểu Tình đi dạo phố.

Tất cả các cô gái mỗi khi mất hứng đều chọn đi dạo phố. Khi đi dạo phố sẽ mua sắm điên cuồng, mua rất nhiều đò ăn, sau đó trốn trong nhà ăn liên tục. Điều này cũng giải thích vì sao các cô gái thất tình thường béo lên.

Tuy nhiên Sở Phàm cảm thấy Lâm Hiểu Tình không phải kiểu con gái như vậy, hắn cũng không nghĩ nhiều, Lâm Hiểu Tình bảo hắn theo nàng đi dạo phố hắn liền đáp ứng.

Sở Phàm bắt đầu cảm thấy được cùng với Lâm Hiểu Tình thành thục xinh đẹp, gợi cảm mê người như vậy ở một chỗ đúng là khảo nghiệm nghị lực của đàn ông. Trước mắt thân phận của hắn là bạn trai Lâm Hiểu Tình, như vậy hắn có nên làm đúng trách nhiệm của bạn trai không, ví dụ là cầm tay hoặc là ôm eo chẳng hạn???

Ông trời hình như cũng muốn giúp Sở Phàm. Đang lúc hắn suy nghĩ, chiếc giày cao gót dưới chân Lâm Hiểu Tình chợt bị lệch, nàng kinh hô một tiếng, thiếu chút nữa ngã sấp xuống đường. Sở Phàm thấy thế liền vươn tay phải ôm lấy ngang lưng Lâm Hiểu Tình, đợi nàng ổn định thân thiết hỏi:

-Cô không sao chứ?

- Không, không sao, cảm ơn anh.

Lâm Hiểu Tình gần trong gang tấc, khi nói chuyện Sở Phàm có thể cảm giác được hơi nóng thở ra từ miệng nàng, cực kì hấp dẫn!

Sở Phàm sau khi đỡ Lâm Hiểu Tình thì tay phải ôm lấy eo Lâm Hiểu Tình cũng không có rút về, mà tiếp tục ôm lấy vòng eo thon mềm mại mảnh khảnh, tiếp tục đi tới, mà Lâm Hiểu Tình cũng không có ý bảo hắn rút tay về. Điều này cũng gián tiếp tạo điều kiện cho Sở Phàm, bàn tay đang ôm eo Lâm Hiểu Tình thoáng trượt xuống, cảm thụ cặp mông mềm mại co dãn của nàng.

Hắn đột nhiên phát giác, cho dù là làm bạn trai giả thì cũng có điểm tốt.

Cứ như vậy, Sở Phàm ôm vòng eo mềm mại của Lâm Hiểu Tình, cùng nàng dạo qua phố xá lớn nhỏ. Trong quá trình này, Lâm Hiểu Tình mua không ít đồ vật này nọ, túi lớn túi nhỏ bốn năm túi. Lúc bắt đầu Sở Phàm còn có thể tay trái xách túi, tay phải ôm eo nhưng dần dần càng nhiều túi Sở Phàm đành buông tay ra để hai tay đều xách túi, bởi vậy không thể ôm eo nàng được nữa. Tuy nhiên từ trên cao nhìn xuống vẫn có thể nhìn thấy phần hở hơi rộng của cổ áo Lâm Hiểu Tình, lộ ra phần trắng nõn cùng một khe sâu hút, làm Sở Phàm mấy lần suýt phun máu mũi, thiếu chút nữa chịu không nổi.

-Tiểu Sở, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều, hôm nay tâm tình tôi không tốt, có anh đi cùng đã làm cho tôi cảm thấy tốt hơn rất nhiều, ha ha.

Lâm Hiểu Tình sau khi đi dạo phố mua hết mọi thứ, chân thành nói.

-Không cần cảm ơn, dù sao tôi làm như vậy cũng lấy thù lao.

Sở Phàm cố ý dừng một chút

-Hả? Anh muốn thù lao gì?

Lâm Hiểu Tình không kìm nổi hỏi

- Ách, về sau lúc nào tôi không vui thì tôi sẽ đi tìm cô giải sầu

Sở Phàm thâm ý cười nói.

Lâm Hiểu Tình không có ý định tìm hiểu kỹ hơn ý tứ của Sở Phàm là gì, chỉ đơn thuần hiểu biết bề ngoài thôi, cho nên nàng cười nói:

-Tốt thôi, nếu anh không vui có thể tìm tôi, tôi cũng sẽ đi cùng với anh.

Sở Phàm nghe vậy liền cười, trong nụ cười kia có 1 tia đắc ý khi gian kế được thực hiện.

Sở Phàm nhìn đồng hồ, thấy đã là hai giờ chiều, hắn liền nói:

-Nhị tiểu thư sắp tan học rồi, tôi phải về trường đón cô ấy đây.

-Chết thật, thiếu chút nữa thì quên, anh còn có việc phải làm. Vậy anh nhanh đi đi, tôi tự gọi xe về là được.

Lâm Hiểu Tình nói.

-Cô phải xách nhiều túi như thế có bất tiện không, nếu không tôi đưa cô về trước, dù sao nhị tiểu thư đến bốn giờ mới tan học, cũng không vội.

Sở Phàm nói.

-Lại làm phiền anh rồi.

Lâm Hiểu Tình ngượng ngùng cười.

Sở Phàm lái xe đưa Lâm Hiểu Tình tới khu nhà của nàng. Dọc đường đi cả hai đều không nói gì, có lẽ là do sắp phải chia tay nên hơi phiền muộn.

Đi đến khu Thiên Hồ, Sở Phàm bảo muốn giúp Lâm Hiểu Tình đem mấy món đồ lên liền bị cự tuyệt, Lâm Hiểu Tình nói:

-Không cần, anh nhanh đến trường đón Tiểu Vân đi, tôi ở nhà số 4, tầng 5, phòng 2

-Vậy tôi không đưa cô lên nữa, có chuyện gì thì liên hệ với tôi nhé.

Sở Phàm nói.

-Tiểu Sở, tôi thật sự hâm mộ Tiểu Vân, nếu tôi cũng có một vệ sĩ như anh thì tốt biết mấy!

Lâm Hiểu Tình đột nhiên nói.

Sở Phàm nghe vậy liền ngẩn ra, không biết phải nói gì.

-Anh đi đi, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều.

Lâm Hiểu Tình thản nhiên cười nói.

Sở Phàm cũng không nói gì nữa, cuối cùng vẫy tay chào Lâm Hiểu Tình rồi lái xe rời đi.

Lâm Hiểu Tình nhìn bóng chiếc Porsche đi xa dần, thì thào nói: “Không phải là bạn trai, cũng không phải tình nhân, nhưng mình ở bên cạnh hắn còn cảm thấy chân thành tha thiết, ấm áp khoái hoạt hơn cả tình nhân, cảm ơn anh, Tiểu Sở!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.