Trương Bằng tận mắt chứng kiến thi thể của đứa con đã rơi xuống vực của
mình thì dường như đã già đi cả chục tuổi. Ông ta ngồi xổm xuống, dường
như cái chết của Trương thiếu đã hút hết cả năng lực sinh tồn trên người ông ta. Hai chân đã không còn có lực chống đỡ để giúp ông ta đứng dậy
được nữa. Ông ta vươn bàn tay run rẩy chạm vào thi thể của Trương thiếu. Chạm đến xương cốt lạnh lẽo, hai hàng nước mắt đục ngầu lại tuôn rơi.
Những nhân viên và cảnh sát tại hiện trường đều trầm lặng, bi ai. Bọn họ đều
cảm nhận được sâu sắc nỗi đau âm thầm và cảm giác bi thống nặng nề của
một ông già sáu mươi tuổi đột nhiên gặp phải tang con. Nếu như Trương
Bằng trẻ hơn chừng mười tuổi, chỉ mới tầm năm mươi thôi thì có lẽ ông ta còn có thể chịu đựng được sự đả kích lớn như vậy. Nhưng giờ Trương Bằng đã là một lão già ở tuổi xế chiều rồi. Sự đả kích này đối với ông ta là quá lớn, quá trầm trọng.
Thật lâu sau, Trần Thiên Minh vẫn đang đỡ Trương Bằng mới đau xót nói:
- Bí thư, nén nỗi bi thương lại. Ngài, ngài phải giữ gìn thân thể.
Trương Bằng nghe xong thì quay ngoắt lại, đôi mắt đỏ bừng nhưng linh hoạt, sắc bén nhìn chằm chằm vào Trần Thiên Minh. Ánh mắt của ông ta giống như
mũi đao mũi kiếm dường như muốn xuyên thủng cả nội tâm của Trần Thiên
Minh.
Ánh mắt linh hoạt sắc bén này của Trương Bằng khiến cho
Trần Thiên Minh phát rùng mình, không hiểu sao lại thấy lạnh cả người.
Có điều trên mặt ông vẫn trấn định tự nhiên, tự nhiên biểu hiện vẻ đau
buồn thương xót vì cái chết của con trai Trương Bằng.
Ánh mắt
linh hoạt và sắc bén của Trương Bằng nhìn Trần Thiên Minh chằm chằm một
lúc thật lâu rồi mới chậm rãi thu lại, vẻ mặt cực kỳ bi thương.
Trần Thiên Minh trầm giọng nói:
- Bí thư Trương, tôi hiểu tâm tình của ông lúc này. Trước đó không lâu,
tôi cũng đã từng trải qua nỗi đau chịu tang con. Nhưng con đã mất đi
rồi, hãy để cho nó ngủ yên đi.
Trương Bằng nghe xong thở dài,
chậm rãi đứng lên. Lúc đứng lên, trước mắt ông ta chợt tối sầm lại, suýt chút nữa thì đứng không vững. Trần Thiên Minh và đội trưởng Vương đứng
hai bên cạnh vội vàng đỡ lấy ông ta. Trương Bằng đưa tay day day trên
huyệt Thái Dương, chậm rãi nói:
- Tôi muốn đưa con tôi đi. Hơn
nữa, đội trưởng Vương, tôi ra lệnh cho cậu phải điều tra cho rõ ràng
nguyên nhân sự cố lần này. Sau khi đã điều tra rõ ràng thì viết báo cáo
lại cho tôi.
- Vâng, thưa bí thư.
Đội trường Vương vội vàng nói.
Sau đó, cảnh sát ở hiện trường dùng vải trắng bọc lại thi thể của Trương
thiếu, đặt trên một chiếc xe cảnh sát để cho Trương Bằng mang về.
Trương Bằng ngồi trên xe không nói một tiếng nào, sắc mặt âm trầm tái nhợt rất đáng sợ. Kỳ thực, khi ông ta xem tin tức trên TV thì trong lòng đã thầm cảm giác rằng chiếc xe Audi rơi xuống vách núi kia chính là xe mà
Trương thiếu đi đêm đó. Mà người chết trong xe chắc là con trai của ông
ta, Trương thiếu. Nhưng trong lòng ông ta vẫn cố bác bỏ, không thể chấp
nhận được sự thật này. Cho nên ông ta muốn đích thân đến đó xem một
chuyến xem cuối cùng là thế nào. Nhưng mà sự thật tàn khốc cũng không
thể thay đổi như ông ta muốn được. Khi nhìn thấy thi thể của con mình,
trong phút chốc ông ta cảm thấy cả người như chết đứng. Tuy nói là đã
sớm chuẩn bị tâm lý sẵn sàng rồi. Nhưng khi đối mặt với sự thật là cái
chết của đứa con, tất cả những chuẩn bị trước đó đều tan tành hết. Thiếu chút nữa thì ông ta đã ngất xỉu rồi.
Lúc này đây, ông ta cũng
không ngồi trên xe chuyên dụng của mình để trở về mà ngồi trên xe cảnh
sát hộ tống thi thể. Trần Thiên Minh cũng đi cùng bên cạnh.
Cũng
chẳng biết thế nào, Trần Thiên Minh nhìn thi thể của Trương thiếu, trong đầu không hề có chút cảm giác khoan khoái vì đã báo thù được cho con mà ngược lại, lại còn mơ hồ có cảm giác thất bại. Trước kia, ông còn có
niềm tin là thay con báo thù để làm điểm tựa. Giờ đây, thù con đã báo
rồi, ông ngược lại lại không còn mục tiêu và phương hướng nhân sinh nữa
rồi. Nhìn vẻ mặt đau đớn bi ai đến cùng cực của Trương Bằng, trong lòng
ông không khỏi có chút thương hại. Bởi vì nỗi thống khổ này, trước đây
ông cũng đã từng nếm trải rồi.
Ánh mắt Trương Bằng dại ra, nhìn
thi thể đứa con trong tấm vải trắng. Ánh mắt nhìn đã vượt qua nỗi đau
đớn kịch liệt lúc trước mà chậm rãi chuyển thành âm trầm u ám.
Tinh quang chớp động trong mắt, trong lòng Trương Bằng âm thầm nghĩ: “Con
mình vì uống rượu say rồi lái xe với tốc độ cao đâm vào hành lang an
toàn rơi xuống vách núi mà chết ư? Ha ha, thật là buồn cười. Không ai có thể hiểu con mình bằng mình được. Cái chuyện uống rượu say rồi lái xe
là chuyện chắc chắn nó sẽ không làm. Cho dù là trước kia nó đã từng bị
Sở Phàm lăng nhục thì cũng quyết không phải vì luẩn quẩn tâm trạng trong lòng mà lái xe đến cái địa điểm quỷ quái thế này. Nói cách khác, vụ tai nạn xe con mình rơi xuống vách núi cũng không đơn giản như bề ngoài
thoáng nhìn qua. Hơn nữa, Tiểu Phượng từng bảo Chính nhi phải lái xe đến sân bay đón nó. Đường đi đến sân bay và đoạn đường vòng quanh núi cơ
bản là hai hướng khác nhau. Xe của Chính nhi vì sao lại đi đến đoạn
đường đó chứ? Vậy thì đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Khóe mắt ông ta
liếc nhìn qua Trần Thiên Minh đang trầm mặc không nói lời nào ngồi bên
cạnh. Trong lòng ông ta đột nhiên nhớ tới trong vụ án Hứa Nhạc, Trương
thiếu đã từng đi tìm Trần Thiên Minh. Nhưng Trần Thiên Minh không hề nể
tình Trương thiếu mà chuyên tâm triệt để xử lý vụ án này, cũng không
thèm cho một bí thư như ông ta chút mặt mũi nào cả, khăng khăng tra xét
cuối cùng lần ra cả Trương thiếu và rồi thì đến cả ông ta cũng bị liên
lụy
Ông ta đột nhiên nghĩ tới, chuyện xe của con mình rơi xuống
vách núi và Trần Thiên Minh có liên quan gì đến nhau không nhỉ? Mà đúng
rồi, còn có Sở Phàm nữa. Ông ta biết Trương thiếu và Sở Phàm trước kia
có quan hệ rất căng thẳng. Trương thiếu muốn diệt trừ Sở Phàm. Còn Sở
Phàm thì tranh thủ vụ án Hứa Nhạc còn định sửa trị Trương thiếu một trận cho ra trò. Một điều nằm ngoài dự kiến của ông ta chính là Sở Phàm cũng không đơn giản. Biểu hiện rộng lượng bề ngoài của Sở Phàm khiến ông ta
hơi kinh ngạc. Nhưng cho tới nay, ông ta đều không tin rằng Sở Phàm sẽ
thật sự bỏ qua cho con mình. Quả nhiên, giờ con ông ta đã chết, ông ta
không thể không nghi ngờ cái chết của con mình có liên quan tới Sở Phàm.
Nhưng mà trong tay ông ta cũng không trực tiếp có chứng cớ gì cho thấy là
những điều ông ta dự đoán đều là sự thật. Theo như lời cảnh sát đã nói
thì Trương thiếu sau khi uống rượu say, lái xe với tốc độ cao làm xảy ra sự cố, và không liên quan gì đến những người khác. Trong lòng ông ta
không kìm nổi mà phải cười khổ. Ông ta đột nhiên phát hiện ra rằng mình
rất bất lực. Trong lòng ông ta cũng hiểu được, con mình chết không minh
bạch, nhưng chính bản thân ông ta cũng vô năng vô lực, không làm được
gì. Một cảm giác mất mát bất lực lan tỏa khắp toàn thân ông ta.
Ông ta cảm thấy mình cần phải thúc giục Lam Chính Quốc. Ông ta nhất định
phải thúc Lam Chính Quốc sớm động thủ diệt trừ Sở Phàm. Ông ta ngầm có
cảm giác, Sở Phàm còn một ngày thì trong lòng ông ta không được bình an
một ngày. Mặc kệ là có chứng cớ hay không, ông ta đều xác định là cái
chết của con mình và Sở Phàm có mối liên hệ lớn lao. Ông ta bất chấp tất cả, phải diệt trừ Sở Phàm mới được.
Ông ta quyết định ngay sau
khi trở về phải lập tức gọi điện cho Lam Chính Quốc, hạ thông điệp cuối
cùng cho lão ta: Bằng bất cứ giá nào cũng phải diệt trừ cho được Sở
Phàm.
Hai ngày nay, Lam Chính Quốc đang xem xét những tư liệu có
liên quan đến Sở Phàm mà Tiểu Võ thu thập được. Thậm chí đã tra ra Sở
Phàm trưởng thành từ Nam Thiếu Lâm, chính là đệ tử tục gia duy nhất mà
Phương trượng Đại sư của chùa Nam Thiếu Lâm thu nhận. Sở Phàm ở Nam
Thiếu Lâm có pháp danh là Tuệ Giác.
Trong lòng Lam Chính Quốc
biết rõ năm đó ba của Sở Phàm là Sở Chiến Ca và Phương trượng Đại sư của Nam Thiếu Lâm có mối giao tình sâu đậm. Hơn nữa, năm nay Sở Phàm vừa
tròn mười tám tuổi. Có thể nào là năm đó Sở Chiến Ca âm thầm đưa Sở Phàm đến nhờ cậy Phương trượng Đại sư của Nam Thiếu Lâm nuôi nấng và dạy dỗ
không? Trong tình hình đó thì không có gì an toàn bằng việc nhờ cậy Nam
Thiếu Lâm trông nom Sở Phàm cả.
Sau khi nghĩ thế, Lam Chính Quốc
liền quyết định tự mình đi một chuyến tới Nam Thiếu Lâm để hoàn toàn xác định thân phận thực sự của Sở Phàm, để xem Sở Phàm có phải là đứa con
mồ côi năm đó của Sở Chiến Ca hay không.
Bởi vậy, sáng sớm hôm sau, Lam Chính Quốc được Tiểu Võ hộ tống lên máy bay bay tới thành phố Nam Sơn.
Đến giữa trưa thì chuyến bay từ Bắc Kinh tới Nam Sơn hạ cánh. Sau khi rời
máy bay, Lam Chính Quốc và Tiểu Võ lập tức đến ngay chùa Nam Thiếu Lâm.
Ước chừng sau nửa giờ lái xe, Lam Chính Quốc và Tiểu Võ đã tới chân núi Nam Thiếu Lâm. Trên con đường đi lên núi, khác hàng hương lui tới không
dứt. Lam Chính Quốc được Tiểu Võ dìu đi theo đường sơn đạo lên chùa.
Trong chùa, khách hành hương xếp thành một hàng dài chờ vào bái Phật, dâng
hương cầu phúc. Sư huynh của Sở Phàm là Tuệ Phương đang bận rộn tổ chức
và hướng dẫn cho khách đến dâng hương. Lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy
Tiểu Võ đang dìu Lam Chính Quốc tiến vào chùa. Hắn đi qua đón và chắp
tay hành lễ:
- A Di Đà Phật! Hai vị thí chủ tới bái Phật dâng hương phải không?
Lam Chính Quốc cũng chắp tay hành lễ, khách khí nói:
- A Di Đà Phật! Xin chào sư phụ. Tôi cố ý đến đây là để xin gặp Phương
trượng Đại sư của quý tự. Mong sư phụ thông báo giúp với đại sư một
tiếng.
Tuệ Phương đáp:
- Phương trượng Đại sư đang trong giờ tĩnh tọa, chỉ sợ không tiện quấy rầy ngay lúc này đâu.
Lam Chính Quốc chậm rãi nói:
- À, như vậy tôi có chờ lâu một chút cũng không sao cả. Có điều là khi
Phương trượng Đại sư tĩnh tọa xong, nhờ sư phụ thông báo giúp một tiếng, rằng bạn cũ Lam Chính Quốc đến xin gặp.
Tuệ Phương nghe rồi
tuyên một câu Phật hiệu và đi về phía sau chùa. Chừng nửa giờ sau, Tuệ
Phương mới đi ra, nói với Lam Chính Quốc:
- Lam thí chủ, Phương trượng Đại sư cho mời. Mời thí chủ theo tôi đến đây.
- Cảm ơn, cảm ơn!
Lam Chính Quốc liên mồm nói rồi cùng Tiểu Võ đi theo Tuệ Phương vào trong viện.
Tuệ Phương đưa Lam Chính Quốc tới trước cửa thiện phòng của Phương trượng Đại sư thì nói:
- Phương trượng Đại sư đang ở trong phòng đợi Lam thí chủ. Lam thí chủ, mời.
- Cảm ơn sư phụ!
Lam Chính Quốc nói rồi quay sang Tiểu Võ, bảo:
- Tiểu Võ, cậu ở bên ngoài chờ tôi đi.
Nói rồi đẩy cửa thiện phòng của Phương trượng Đại sư, đi vào trong.
Phương trượng Đại sư ngồi ngay ngắn tụng niệm như đại Phật ở ngay giữa thiện
phòng. Tay phải của ông cầm một chuỗi hạt châu, hai mắt khép hờ, thần
sắc khoan thai, điềm tĩnh, dường như đã siêu phàm nhập thánh, xa cách
hoàn toàn cõi hồng trần bên ngoài.
Lam Chính Quốc chắp tay hành lễ chào Phương trượng Đại sư, nhẹ nhàng cúi đầu, cung kính nói:
- Lam Chính Quốc bái kiến Phương trượng Đại sư. Nhiều năm không gặp, tinh thần của Đại sư vẫn như trước. Thật là đáng mừng!
- Nên đến thì sẽ đến. Lam thí chủ, lão nạp chờ đã lâu.
Phương trượng Đại sư vừa nói, vừa chậm rãi mở ánh mắt đã từng trải đủ thế sự xoay vần của cõi trần gian.
Lam Chính Quốc chấn động, ngạc nhiên hỏi:
- Phương trượng Đại sư sớm đã biết được là tôi sẽ đến đây sao?
Phương trượng Đại sư chậm rãi đáp:
- A Di Đà Phật! Thế gian vạn vật, nhân quả tuần hoàn. Lam thí chủ sở dĩ
sẽ đến là bởi vì trước kia đã từng loại người thì lần này chắc Lam thí
chủ là vì người mà tới?
Lam Chính Quốc thầm thở dài. Lão ta biết trong lời nói của Phương trượng Đại sư có lý lẽ sắc bén. Lão thở dài nói:
- Phương trượng Đại sư, mặc dù không ra khỏi cửa, nhưng đối với thế cục
trước mắt lại rõ như lòng bàn tay, lại có giác tính siêu phàm nhập
thánh. Lam mỗ thật sự là rất mặc cảm.
- A Di Đà Phật, năm đó lão
nạp từng khuyên Lam thí chủ một câu: “Buông bỏ tham lam dục vọng trong
lòng thì sẽ có trời cao biển rộng. Nếu không tất cả mọi thứ sẽ đều như
mây khói”. Hiện giờ, những lời này lão nạp lại nhắc lại với Lam thí chủ.
Phương trượng Đại sư nói sâu xa.
Lam Chính Quốc trầm giọng đáp:
- Chỉ tiếc là Lam mỗ đã lựa chọn con đường đi của riêng mình. Không quay
đầu về được, mà cũng không muốn quay đầu lại. Lam mỗ cảm ơn lời nhắc nhở của Phương trượng Đại sư.
- Thiện tai, thiện tai. Lam thí chủ
nếu cứ chấp mê tâm ma như thế, lão nạp cũng đành bất lực. Lam thí chủ,
mời trở về đi. Ông đã có được đáp án mà mình muốn rồi đó.
Phương trượng Đại sư chậm rãi nói.
- Tâm ma ư? Hừ, Lam mỗ cả đời này chỉ phấn đấu vì sự nghiệp của chính
mình. Đấy cũng gọi là tâm ma sao? Người không vì mình thì trời tru đất
diệt. Lam mỗ tự nhận thấy mọi hành động của mình đều không có sai trái
gì hết.
Lam Chính Quốc đột nhiên nói to bằng giọng điệu kích động.
Phương trượng Đại sư lại giống như đã nhập định rồi, nhẹ giọng tụng niệm, cũng không phản ứng lại lời nói của Lam Chính Quốc.
Lam Chính Quốc dừng lại một chút, rồi dò hỏi:
- Phương trượng Đại sư, Lam mỗ không ngại xa xôi ngàn dặm tới đây chính
là muốn hỏi Phương trượng Đại sư một câu. Sở Phàm từ Nam Thiếu Lâm có
phải là đứa con côi của Sở Chiến Ca năm đó?
Phương trượng Đại sư đáp:
- A Di Đà Phật! Tế tự không có người nào tên là Sở Phàm.
Lam Chính Quốc vẫn truy hỏi:
- Thế Tuệ Giác đâu? Sở Phàm không phải là Tuệ Giác sao?
- Tuệ Giác đúng là đệ tử của lão nạp, nhưng hiện nay Tuệ Giác cũng không
có ở trong chùa. Lam thí chủ vì sao lại đột nhiên hỏi đến Tuệ Giác vậy?
Phương trượng Đại sư hỏi.
Lam Chính Quốc âm trầm đáp:
- Tôi chỉ muốn hỏi Phương trượng Đại sư một câu thôi: Tuệ Giác có phải là đứa con mà năm đó Sở Chiến Ca sinh ra không?
- A Di Đà Phật! Là hay không thì trong lòng Lam thí chủ đã sớm có câu trả lời rồi, cần phải hỏi nhiều nữa làm gì? Lam thí chủ vẫn còn tâm ma chấp niệm, chung quy cũng chỉ là muốn trốn tránh báo ứng nhân quả mà thôi.
Ngã Phật từ bi! Lam thí chủ hãy tự liệu đi.
Phương trượng Đại sư nói rồi chậm rãi nhắm hai mắt lại, cả người tiến vào trạng thái nhập định.
Trong mắt Lam Chính Quốc tinh quang chớp động. Lão nhìn bóng dáng của Phương
trượng Đại sư, cuối cùng chắp tay hành lễ, chậm rãi nói:
- Như
vậy Lam mỗ không quấy rầy Phương trượng Đại sư nữa. Lam mỗ xin cáo biệt. Về phần nhân quả báo ứng theo lời Phương trượng Đại sư nói, Lam mỗ thật muốn nhìn xem là chuyện gì sẽ xảy ra.
Lam Chính Quốc nói rồi xoay người mở cửa, rời khỏi thiện phòng của Phương trượng Đại sư.
Sau khi Lam Chính Quốc rời đi, Phương trượng Đại sư bỗng chậm rãi mở mắt
ra, ánh mắt lấp lánh. Một lúc lâu sau ông mới than nhẹ một tiếng:
- Ân oán thế gian, cứ giằng co triền miên mãi, cứ không buông bỏ được
chấp niệm lẫn nhau thì làm sao hóa giải được đây? A Di Đà Phật! Hết thảy đều là xem thiên ý vậy. Tuệ Giác, chỉ mong con sẽ nhớ kỹ lời dạy của sư phụ, lấy cái tâm khoan dung đức độ để tha thứ cho người khác, cũng là
tha thứ cho chính mình. Thiện tai, thiện tai.
Lam Chính Quốc được Tiểu Võ hộ tống ra khỏi Nam Thiếu Lâm. Trên đường đi, tâm tình của lão
cứ phập phồng bất định. Thông qua lời nói của Phương trượng Đại sư chùa
Nam Thiếu Lâm, lão đã xác định trăm phần trăm rằng Sở Phàm chính là đứa
con côi của Sở Chiến Ca năm đó. Nói cách khác, năm đó con của Sở Chiến
Ca không phải là sinh ra đã chết theo như lời đồn đại. Lời đồn đại này
chẳng qua là do Sở Chiến Ca cố ý tung ra để ngụy trang. Kỳ thực, Sở
Chiến Ca đã phó thác cho Phương trượng Đại sư của Nam Thiếu Lâm nuôi
nấng Sở Phàm.
“Sở Chiến Ca ơi là Sở Chiến Ca. Cho dù là con mày
còn sống thì cũng thế nào nào? Liệu nó có thể có được năng lực gì nào?
Con mày sẽ rất nhanh đi xuống gặp mặt mày thôi.” Lam Chính Quốc thầm
nghĩ trong lòng. Trong mắt lão hiện lên một tia sát khí linh hoạt và sắc bén.
Đột nhiên, lão chợt nghĩ tới lời cảnh báo nhân quả báo ứng
của Phương trượng Đại sư chùa Nam Thiếu Lâm. Lão lại nở nụ cười lạnh.
“Nhân quả báo ứng ư? Lam Chính Quốc ta không tin cái nhân quả báo ứng gì gì hết. Ta chỉ tin tưởng thực lực của mình sẽ tạo ra tất cả, sẽ thay
đổi tất cả, sẽ khống chế tất cả mà thôi. Phương trượng à phương trượng,
ông cứ mở to mắt ra mà xem kết quả cuối cùng có thể là cái mà ông gọi là nhân quả báo ứng hay không đi.” Lam Chính Quốc vẫn cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.