Sở Phàm và đại tiểu thư hai tay nắm chặt nhau, ngồi rất gần nhau thân
thiết nói chuyện. Câu chuyện đã đổi chủ đề không nói về Tập đoàn Quốc
Cảnh nữa. Dù sao có nói nữa cũng không giải quyết được việc gì, chỉ làm
cho đại tiểu thư thêm áp lực và sầu lo. Cho nên lúc này Sở Phàm chủ động đổi đề tài, đang kể mấy chuyện tình cảm đùa cợt, khuôn mặt đại tiểu thư cũng giãn ra một chút.
Sở Phàm đang nói chuyện cùng đại tiểu
thư, bỗng hắn thoáng nhìn thấy một cô gái mặc váy dài màu lam đang đi về phía bàn mình. Trong lòng thấy là lạ, quay đầu nhìn lại cô gái này, hắn lập tức hơi giật mình. Cô gái mặc chiếc váy dài màu lam mang theo một
nụ cười nhẹ nhàng, xinh đẹp mà u buồn. Đúng là Lam Tuyết, mà lúc này
khuôn mặt Lam Tuyết đang mỉm cười đi tới phía hắn và đại tiểu thư.
Đại tiểu thư cũng chú ý tới sắc mặt Sở Phàm có vẻ lạ. Nhìn theo ánh mắt
hắn, nàng thấy được Lam Tuyết. Vẻ xinh đẹp của Lam Tuyết cùng với một
khí chất khác thường khiến cho nàng cũng hơi giật mình.
Lúc này Lam Tuyết đã bước tới trước mặt đại tiểu thư và Sở Phàm. Cô tươi cười với họ và hỏi:
- Sở Phàm, lại gặp nhau rồi. Tôi có thể ngồi đây được không?
Sở Phàm khôi phục lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt Lam Tuyết đang đặt trên bàn tay hắn và đại tiểu thư nắm chặt, tim hắn giật thót một cái, nhưng
bây giờ hắn có thể rút tay ra được chăng?
- Trùng hợp quá. Cô cũng lại đây ngồi đi.
Sở Phàm cười nói.
- Cám ơn!
Lam Tuyết ngồi xuống nhìn về phía đại tiểu thư, trong đôi mắt tràn đầy vẻ
thán phục bởi vì đại tiểu thư quá xinh đẹp. Cô cười nhẹ nhàng nói:
-Xin chào, tôi là Lam Tuyết, tôi là bạn của Sở Phàm. Cô là bạn gái anh ấy
phải không? Anh ấy cũng hay kể với tôi về cô, suốt ngày nức nở khoe cô
rất xinh đẹp dịu dàng. Đêm nay thì tôi gặp được cô rồi. Cô còn đẹp hơn
cả lời khen của Sở Phàm nữa.
Đại tiểu thư cũng ngẩn người nhìn
Lam Tuyết, một lúc sau mới có thể mỉm cười đáp lại được. Lúc đầu nàng
thấy Sở Phàm ngoái cổ nhìn Lam Tuyết còn tưởng hắn thấy người đẹp là
sáng mắt nhìn, còn định bụng sẽ sửa cho hắn một trận. Giờ mới biết hóa
ra đúng là Sở Phàm có quen Lam Tuyết thật, hơn nữa quan hệ cũng khá thân thiết. Tuy nhiên, điều khiến cho đại tiểu thư cảm thấy cao hứng là nàng không nghĩ rằng Sở Phàm lại khen mình đẹp trước mặt Lam Tuyết. Điều tự
hào nhất của một cô gái là được bạn trai mình khen mình xinh đẹp dịu
dàng trước mặt một cô gái khác cũng xinh đẹp không kém. Điều đó gián
tiếp là một cách khẳng định cho tình cảm của hai người của người bạn
trai đó.
Nhưng đại tiểu thư làm sao biết được những lời này là do Lam Tuyết cố ý nói ra? Căn bản Sở Phàm chưa từng nói như vậy trước mặt
Lam Tuyết.
- Chào Lam Tuyết, tôi là Kỷ Tiêm Tiêm. Cô là bạn của Sở Phàm à? Rất vui được quen biết cô.
Đại tiểu thư cười nói.
- Tôi cũng mới quen Sở Phàm không lâu. Sở Phàm có một cô bạn gái xinh đẹp như cô, thật may mắn cho anh ấy.
Lam Tuyết quay sang Sở Phàm cười nói
- Sở Phàm, anh phải biết yêu quý và trân trọng Tiêm Tiêm đó. Nếu không tôi là người đầu tiên sẽ không tha cho anh đâu.
Sở Phàm nhìn nụ cười của Lam Tuyết, cảm thấy có gì đó không bình thường.
Mới mấy ngày trước, vào cái đêm mưa to trong bar Sway, Lam Tuyết còn
khóc rất thương tâm, nước mắt vòng quanh. Thế nào mà hôm nay đã lại tươi cười được thế kia?
- Ha ha, tất nhiên tôi sẽ rất yêu quý cô ấy rồi. Chỉ sợ bỗng dưng một ngày đại tiểu thư ghét bỏ lại bỏ tôi mà đi thôi.
Hắn cười cười đùa nói.
Ngồi bên cạnh, đại tiểu thư khẽ vươn tay đấm hắn một cái, lườm lườm :
- Nói chuyện cũng không đứng đắn nữa. Nhưng mà cũng chưa biết được thế
nào. Nếu anh không tốt với em thật thì em cũng sẽ bỏ anh thật đấy.
Lam Tuyết nhìn Sở Phàm và đại tiểu thư hai người liếc mắt đưa tình rất thân thiết, thì trong mắt cô lại nhanh chóng hiện lên một vẻ thương cảm,
lòng lại nhói đau… Gắng gượng tự nhiên, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười
bình thản. Thật ra cô không phải cười mà là đang khóc đang khóc, chỉ có
điều, cô khóc bằng nụ cười mà thôi.
- Đúng rồi Lam Tuyết.
Sở Phàm bỗng nhớ tới chuyện gì đó đột nhiên hỏi:
- Đêm đó cô bị đau chân, hôm nay đã khỏi chưa?
- Đỡ nhiều rồi. Còn chưa cám ơn anh nữa. Đêm đó nếu không có anh tôi thật không biết làm sao về được nhà.
Lam Tuyết nói xong dưa ánh mắt lơ đãng nhìn về phía đại tiểu thư thì thấy
sắc mặt nàng dường như không có phản ứng gì khác thường.
- Không
cần cám ơn. Chỉ cần chú ý mấy ngày này tốt nhất đừng có đi giày cao gót. Thứ nhất là đi lại không thuận tiện, thứ hai là dễ có khả năng bị lại
lần nữa.
Sở Phàm nói.
- Anh, tại sao lại nói thế? Lam Tuyết vừa mới khỏi, đã nói xui xẻo cô ấy lại bị lại. Thật là…!!!
Đại tiểu thư trách cứ nói.
- Sở Phàm cũng chỉ có ý tốt thôi mà
Lam Tuyết cười cười chuyển sang phía đại tiểu thư nói:
- Tiêm Tiêm, đêm nay gặp được nhau là có duyên, hay là chúng ta nên uống chén rượu mừng nhỉ.
- Đúng thế. Phải uống chứ. Sở Phàm, anh cũng uống đi.
Đại tiểu thư cũng cao hứng nói.
- Vậy cùng nhau nâng chén nào.
Lam Tuyết nâng ly rượu lên, lớn tiếng nói.
Đại tiểu thư cũng nâng ly rượu lên. Sở Phàm bên cạnh cũng không cách nào khác là cũng nâng ly mình lên.
Đại tiểu thư ngửa cổ uống một hơi hết ly rượu Lam Điều, khuôn mặt trở nên
hơi ửng đỏ. Lam Tuyết thì dường như càng uống càng hứng thú, đôi mắt như làn nước mùa thu sáng lên lấp lánh. Cô hô lớn rồi tiếp tục rót rượu cho mình và đại tiểu thư mỗi người một ly.
Sở Phàm thấy vậy muốn cản hai người lại. Nhưng lại bị Lam Tuyết đẩy ra, đại tiểu thư cũng tỏ thái độ còn muốn uống nữa. Sở Phàm cũng đành bó tay bất lực.
Hai mỹ
nữ gặp nhau, cùng nhau uống rượu như tri kỷ lâu ngày, gạt bay Sở Phàm
sang một bên. Hắn ngồi cạnh nhìn Lam Tuyết xinh đẹp mang một nét buồn có thể làm người ta tan nát cõi lòng, mơ hồ có một cảm giác khó hiểu. Bỗng nhiên hắn nhận ra, đêm nay số lần Lam Tuyết cười, so với tất cả những
lần đã gặp qua, nhì nhiều hơn rất nhiều lần.
Trong nhận thức của
hắn, Lam Tuyết là một cô gái rất ít khi cười, trên mặt vĩnh viên luôn
mang một nét u buồn cố hữu. “Nhưng đêm nay cô ấy cười nhiều đến như vậy, dường như rất vui? Khoan đã! Vui…? Không đúng! Nhìn Lam Tuyết cười
dường như là đang miễn cưỡi giả vờ cười. Đây không phải là nụ cười thật
sự của cô ấy!”
Sở Phàm hơi giật mình, Lam Tuyết khiến hắn có một cảm giác lo âu, bởi vì không hiểu sao Lam Tuyết lại trở nên như vậy.
“Có lẽ tất cả bắt đầu từ đêm mưa đó, cái đêm đó Lam Tuyết có hành động rất
khác thường, khóc đến thương tâm như gần chết, dường như cô có chuyện gì đó khiến cho phải thương tâm, nhưng rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?
Mình phải hỏi kỹ lại mới được. Dáng vẻ của cô ấy bây giờ chỉ khiến mình
cảm thấy bất an khó hiểu”.
- A, tôi còn chưa chúc phúc cho hai người.
Lam Tuyết khẽ liếc mắt nhìn Sở Phàm tràn đầy thâm ý, ánh mắt như mang theo ngàn vạn lời nói.
- A, tôi còn chưa chúc phúc cho hai người.
Lam Tuyết khẽ liếc mắt nhìn Sở Phàm tràn đầy thâm ý, ánh mắt như mang theo ngàn vạn lời nói, lại nhìn đại tiểu thư, cười:
- Thật lòng, tôi mong hai người có thể mãi mãi ở bên nhau cả đời. Sau này đám cưới nhớ mời tôi đấy nhé.
Nghe vậy khuôn mặt xinh đẹp của đại tiểu thư vốn đã ửng hồng vì rượu lại càng đỏ hơn, dịu dàng kín đáo nhìn sang Sở Phàm:
- Ai mà biết có ngày cưới đó không.
Lam Tuyết cười cười nói:
- Chắc chắn là có!
- Có, sẽ có mà!
Sở Phàm ngây người trong chốc lát, lại mau chóng bình tĩnh, tránh đi ánh
mắt của cô. Hắn không dám nhìn vào đôi mắt đượm buồn ấy.
Lam Tuyết cười, nụ cười mang đầy sự chua xót. Hít một hơi thật sâu, cô giơ chén rượu lên nói lớn:
-Tiếp tục uống rượu, uống rượu nào!
- Uống!
Đại tiểu thư cũng rất cao hứng, dứt lời cũng đưa chén rượu lên môi. Câu trả lời vừa rồi của Sở Phàm làm nàng rất vui, trái tim vẫn còn nhảy nhót
trong lồng ngực.
Giơ cao chén rượu, Lam Tuyết giấu khuôn mặt mình đằng sau đó. Cô nhắm hai mắt lại, cô sợ nếu mình mở mắt, những giọt
nước mắt cô đang cố gắng giữ lại sẽ rơi xuống… Lòng cô đau như dao cắt,
hai mắt đã sớm uớt át, chỉ có nhắm thật chặt hai mi mắt sẽ giữ cho nước
mắt khỏi rơi. Trước khi bước tới, cô đã tự nói với mình phải thật vui
vẻ, dù thế nào cũng không được tỏ ra sự đau khổ thương tâm, nhất nhất tự nhắc mình phải cười, phải cười, cố gắng diễn một vai diễn hào hứng thật tốt. Nhưng khi mở lời chúc phúc cho Sở Phàm và đại tiểu thư ở bên nhau
mãi mãi, lòng cô không thể kìm nổi lại dâng lên một cảm giác chua xót
lẫn đau đớn, đã đau lại càng thêm đau… Nếu không phải vì Sở Phàm và đại
tiểu thư còn đang ở trước mặt, cô đã sớm khóc òa lên thật to. Nhưng lúc
này thì không thể! Cô đành chuốc rượu chính mình, hy vọng mình say được
được thì tốt.
Say được rồi có lẽ sẽ cảm thấy tốt hơn một chút. Nhưng tỉnh rồi thì sao? Không phải cũng vẫn phải đối diện với sự thật sao?
Sở Phàm nhìn hai cô gái vẫn uống rượu, khẳng định là không ổn. Hắn vội vàng can:
- Được rồi. Tôi thấy xem chừng chúng ta đã uống khá nhiều rồi. Đừng uống nữa. Nói chuyện đi. Hay là ra ngoài đi dạo một chút đi.
- Sao lại không uống? Chúng tôi còn chưa uống đủ.
Lam Tuyết mở to mắt liếc nhìn Sở Phàm một cái
- Đêm nay thật vui quá. Ha ha. Nhưng Lam Tuyết, có lẽ không uống được nữa rồi. Uống nữa là tôi ngã luôn ra đây mất.
Đại tiểu thư mơ màng nói bằng một giọng tẩm đầy mùi rượu.
Vừa nghe nàng nói không uống được nữa, Sở Phàm vội vàng nói theo:
- Đúng vậy. Đúng vậy. Hay chúng ta về đi thôi, được không? Uống nữa là ngã lăn ra đây luôn đấy!
Nói rồi hắn đỡ đại tiểu thư đứng dậy, rồi quay sang đỡ Lam Tuyết. Cô vùng vằng giằng tay lại, gắt:
- Không cần! Tôi có thể tự đi được!
Nói rồi cô lảo đảo đứng lên bước vài bước.
Xem bộ dạng loạng choạng đứng không vững, hắn định giúp cô, nhưng cô một mực đẩy ra:
- Thật sự là không cần mà. Tôi có thể tự đi được!
Bỗng nhiên một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu đen đi về phía Lam
Tuyết, đôi mắt tinh tường sắc sảo nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, đến gần
Lam Tuyết quan tâm nói:
-Tiểu thư. Tiểu thư. Cô không sao chứ?
Thấy thanh niên này, Lam Tuyết chỉ liếc hắn một cái nói:
-Tiểu Võ. Lại tới đón tôi à? Không sao! Không sao!
Sở Phàm lạnh lùng nhìn Tiểu Võ, nhíu mày nói:
- Người này là ai vậy?
- Hắn tới đón tồi. Anh không cần xen vào! Lo cho Tiêm Tiêm cho tốt đi.
Lam Tuyết nói.
Đại tiểu thư vẫn mơ mơ màng màng, cố gắng mở hai mắt nhìn Lam Tuyết, líu ríu:
- Lam Tuyết, lần sau gặp lại. Bye bye!
- Bye!
Lam Tuyết nói với đại tiểu thư, đôi mắt thoáng qua Sở Phàm, chỉ thoáng qua
thôi, nhưng ánh mắt sâu thật sâu. Cô quay đi, dựa vào Tiểu Võ, bước vào
trong xe.
Nhìn Lam Tuyết rời đi, trong lòng Sở Phàm không khỏi
thấy khó hiểu. Ánh mắt trước khi chia tay của cô thật khác lạ, rất sâu
kín, dường như có cả ngàn vạn nỗi đau. Mơ hồ hắn cảm thấy Lam Tuyết đã
thay đổi, hoàn toàn thay đổi, giống như là đã biến thành một người khác. Mặc dù vừa rồi cô đã cười rất nhiều, nhưng hắn không nhận thấy sự vui
vẻ thỏa mãn trong ý cười của cô, mà lại càng ưu sầu hơn… Nhìn cô cười mà giống như đang giả vờ. Vì sao vậy?
Có tiếng nỉ non của đại tiểu thư đang dựa vào lòng hắn:
- A Sở, còn đứng đây làm gì?
- Không có gì. Đại tiểu thư, chúng ta đi thôi!
Một tay hắn ôm eo nàng, một tay cầm lấy tay nàng khoác lên vai mình, dìu nàng ra khỏi quán bar.
Sau một chập nâng chén hạ chén, Lam Tuyết giờ đang say. Cô được Tiểu Võ dìu vào trong chiếc xe Cadillac sang trọng. Đỡ cho cô ngồi ngay ngắn trên
xe rồi, Tiểu Võ mở cửa xe bên kia định bước vào. Lúc này Sở Phàm mới dìu đại tiểu thư đi ra, Tiểu Võ lạnh lùng nhìn Sở Phàm một hồi mới bước lên ô tô rời đi.
Nhìn chiếc Cadillac sang trọng đang từ từ lăn bánh, trong mắt Sở Phàm mơ hồ hiện lên một tia nghi vấn, nhưng sau đó hắn
liền dìu đại tiểu thư lên xe của mình.
Lam Tuyết tuy nói là uống
say, nhưng đầu óc cô vẫn tỉnh táo. Cô vẫn cảm nhận được từng đợt đau khổ dâng lên trong lòng. Một người trong lòng không vui thì uống say chỉ là muốn quên tạm thời, nhưng sau khi tỉnh rượu thì không những không quên
mà lại càng thêm tỉnh táo, cái cảm giác đó rất là đau khổ.
Ngồi
sau xe, Lam Tuyết lúc này đã không thể kìm chế nổi. Cô òa khóc như một
đứa trẻ con, nước mắt lại tiếp nước mắt rơi xuống không ngừng. Cố gắng
thu mình lại thật nhỏ như muốn tan biến, thân thể cô khẽ run lên theo
tiếng nấc, nức nở khóc. Tiếng khóc bị giữ chặt ở cổ không cho bật ra
thật lớn, giống như nỗi đau không thể quên, lại càng làm cho người khác
nghe thấy cũng phải đau lòng như vậy.
Ngồi ở ghế lái xe phía
trước, nghe tiếng khóc tức nghẹn của cô, Tiểu Võ sửng sốt. Hôm nay anh
ta tới bar Thiên Thủy là do Lam Chính Quốc sai phái âm thầm đi theo sau
bảo vệ tiểu thư, cuối cùng tới đó lại thấy cô uống say đến mềm nhũn cả
hai chân, mới bước vào dìu cô ra về.
Lúc này nghe Lam Tuyết thương cảm khóc, anh ta ngạc nhiên hỏi:
- Tiểu thư, cô làm sao vậy? Có phải cái gã trong quán rượu lúc nãy đã bắt nạt cô? Cô nói cho tôi! Tôi sẽ cho hắn một trận!
Mắt Tiểu Võ hiện lên một tia lạnh lùng căm giận.
- Không liên quan tới hắn, đây là chuyện của tôi.
Lam Tuyết nghẹn ngào khuôn mặt đẫm nước mắt, khiến cho người khác phải đau lòng.
Lúc này Tiểu Võ chỉ biết im lặng, không biết nên nói gì, và cũng chẳng thể nói gì…
- Tôi không sao đâu! Anh cứ lái xe đi.
Lam Tuyết nói xong hít một hơi thật sâu, rút khăn mùi xoa lau nước mắt trên mặt. Tuy nhiên cô vẫn khóc nức nở. Trong lòng cô thầm nói: "Sở Phàm, em thật tâm muốn chúc phúc cho anh cùng với Kỷ Tiêm Tiêm có thể hạnh phúc
vui vẻ. Từ nay về sau em sẽ không rơi lệ vì anh nữa, bởi vì nước mắt của em đã cạn khô rồi. Em sẽ còn phải thay ba em trả nợ cho anh. Tuy nói
rằng em lựa chọn ra đi, nhưng dù ở bất cứ nói đâu em cũng sẽ thầm chúc
phúc cho hai người. Anh là người đàn ông đầu tiên và cũng là người đàn
ông cuối cùng khiến em phải rơi nước mắt…”