Ngày hôm sau, hầu như toàn bộ điện thoại di động của cư dân Bắc Kinh đều nhận được tin nhắn quảng cáo của công ty quảng cáo về bất động sản. Đại ý nói thị trường nhà đất đang ấm dần lên, việc mua bán nhà đang tăng,
khu nhà mới tại Lam Cảnh của Công ty Bất động sản Quốc Cảnh sắp sửa được đưa vào giao dịch. Phòng giao dịch được thiết lập tại đại sảnh trong
khu nhà Lam Cảnh, mọi người tới có thể thăm quan, sau đó mua nhà. Đặc
biệt còn có xe chuyên dùng để đưa khách tới tham quan.
Cùng lúc
đó, ba tờ báo lớn nhất Bắc Kinh: Kinh Hoa thời báo, Bắc Kinh buổi sáng,
Tân Kinh báo đều đăng quảng cáo trên diện rộng về dãy nhà Lam Cảnh của
Công ty Bất động sản Quốc Cảnh. Trong đó đầu tiên là quảng cáo về quy
hoạch của dãy nhà tại Lam Cảnh, bên trên còn viết: hôm nay giá nhà là
15.000, ngày mai là 16.000, ngày mốt thì sao? Sau đó là những dấu chấm
hỏi thật lớn, biểu thị cho việc thị trường nhà đất sắp tới nhiều biến
động, cuối cùng là hàng chữ bắt mắt: MUA NHÀ PHẢI MUA SỚM!
Trang
thứ hai giới thiệu về dãy nhà, từ đặc trưng kiến trúc, quan niệm con
người hài hòa với thiên nhiên được thể hiện ra sao, lại nói tới việc
trong khu nhà có sân vườn, bên ngoài cảnh trí đẹp. Đồng thời lại giới
thiệu rất nhiều thiết kế thu hút sự quan tâm của đông đảo mọi người, ví
dụ như giao thông thuận tiện, xung quanh có siêu thị lớn, có nhiều điểm
giải trí, trong tiểu khu lại có cả nhà trẻ song ngữ.
Trang sau
lại viết, ngày 25 tháng này dãy nhà Lam Cảnh bắt đầu phiên giao dịch đầu tiên, địa điểm là ở ngay trong tiểu khu Lam Cảnh, có xe chuyên dụng đưa đón mọi người đi tham quan nhà, vừa lòng thì mua!
Tóm lại, tin
tức về phiên giao dịch này chỉ trong một buổi sáng đã gây chấn động lớn, hầu hết mọi người đều bàn tán. Bởi vì thị trường nhà đất bấy lâu nay ảm đạm, Công ty Bất động sản Quốc Cảnh lại có hành động quy mô như vậy,
khiến cho nhiều người có thái độ hoài nghi. Họ tuy rằng nói là có phản
ứng mãnh liệt nhưng đại bộ phận là vẫn bàng quan với việc này. Bởi trong lòng họ nghĩ đây chỉ là một chiêu tung hỏa mù của giới nhà đất mà thôi.
Lúc này Sở Phàm và đại tiểu thư đang ở trong văn phòng tổng giám đốc Công
ty Quốc Cảnh tại khu Hoa Bắc, bên trong văn phòng còn có giám đốc kinh
doanh Hạ Băng.
- Giám đốc Hạ, tới thời điểm này thái độ của phần đông dân chúng thế nào? Những người phái đi thăm dò đã trở về chưa?
Sở Phàm hỏi. Hai mắt hắn đầy tơ máu, hiển nhiên là đêm qua không ngủ.
- Đã về rồi. Bọn họ nói phản ứng của người dân rất lớn, đều đang bàn luận về ngày bắt đầu giao dịch khu nhà Lam Cảnh. Tuy nhiên trong đó rất
nhiều người vẫn cho rằng đây là giới bất động sản tung hỏa mù mà thôi.
Rất nhiều người đều giữ thái độ quan sát đã.
Trong giọng nói của Hạ Băng có vẻ lo lắng.
- Được, hiệu quả không tồi rồi. Ít nhất đã khiến đại bộ phận người dân
biết việc này. Họ giữ thái độ như vậy cũng là bình thường. Dù sao quảng
cáo này cũng vừa mới đưa lên, nhưng liên tục ba ngày thì trong lòng họ
sẽ nghĩ sao đây?
Sở Phàm dừng một chút, nói:
- Giám đốc
Hạ, tôi cần mười người giỏi tung tin, sau đó để họ tới những nơi đông
người hoặc những nơi nhiều người rảnh rỗi tụ tập bàn tán để tung tin tức thêm nữa.
- Chuyện này thì dễ thôi. Nhưng mà tung tin gì?
Giám đốc Hạ hỏi.
- Bảo những người đó tung tin rằng sắp tới người buôn bất động sản ở Ôn
Châu, Quảng Châu sẽ đầu tư vào Bắc Kinh, đến lúc đó giá nhà đất ở Bắc
Kinh sẽ tăng vọt.
Sở Phàm trầm ngâm nói.
- Cái, cái tin này là thật sao?
Hạ Băng ngạc nhiên hỏi.
- Ha ha. Hư hư thực thực, thực thực hư hư. Cái này còn phải xem mỗi người nghĩ sao. Tuy nhiên một truyền mười, mười truyền trăm, trăm truyền
ngàn, lúc đó thì giả cũng thành thật.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Hạ Băng lập tức cũng bừng tỉnh. Trong nháy mắt cô lại có nhận thức mới về
Sở Phàm. Sở Phàm trong thời gian ngắn thể hiện tài hoa trong kinh doanh
khiến cho cô lại một lần nữa khiếp sợ. Lúc này Sở Phàm giống như một
lãnh tụ đáng tin cậy, bày mưu tính kế, quyết thắng ngoài ngàn dặm.
- Tôi biết phải làm sao rồi. Chuyện này tôi sẽ đi sắp xếp ngay. Tôi xin phép.
Hạ Băng nói xong liền rời đi.
Đôi mắt trong trẻo của đại tiểu thư nhìn Sở Phàm, ánh mắt tràn ngập vẻ tán
thưởng. Trong lòng nàng đang cực kỳ vui vẻ, bởi vì có Sở Phàm giúp đỡ,
nàng trở nên rất tự tin vào khả năng tiêu thụ của khu nhà Lam Cảnh. Nàng đối với Sở Phàm có một loại tin cậy không sao giải thích được, nàng tin rằng Sở Phàm nhất định có thể hoàn thành việc tiêu thụ khu nhà này.
- Chúng ta lần này đã gây chấn động tới phần lớn người dân. Tôi nghĩ
chuyện này các công ty nhà đất khác cũng đã biết. Anh nghĩ bọn họ sẽ
phản ứng thế nào?
Đại tiểu thư trầm ngâm hỏi.
- Vừa mới
bắt đầu chắc chắn là sẽ có thái độ đứng ngoài xem xét, một số đối thủ
cạnh tranh hẳn là muốn bỏ đá xuống giếng. Tuy nhiên sau ba ngày chắc
chắn họ sẽ noi gương chúng ta, tích cực quảng cáo, tích cực bán nhà.
Mắt Sở Phàm lóe lên, trầm giọng nói.
- Ừ. Nói gì thì nói chúng ta cũng đã giành trước tiên cơ, chúng ta đã đi sớm hơn họ một bước rồi.
Đại tiểu thư giọng nói đầy kích động.
- Những công ty nhạy bén sẽ tích cực bán nhà của mình, cạnh tranh với
chúng ta. Điều này vừa có lợi lại vừa có hại. Hại là chúng ta bị cạnh
tranh, mà lợi là hầu hết các công ty bất động sản hành động sẽ khiến
người dân nghĩ rằng thị trường nhà đất đang ấm dần, họ sẽ lập tức mua
nhà. Chung quy lại mà nói thì lợi vẫn nhiều hơn.
Sở Phàm phân tích thật êm tai.
Đại tiểu thư vui như mở cờ trong bụng, khuôn mặt hoa nhường nguyệt thẹn mỉm cười, nàng nói:
- Như vậy tiếp theo chúng ta phải bình tĩnh chờ đợi, xem xem hành động
quy mô lần này của chúng ta sẽ gây nên sóng gió gì cho thị trường nhà
đất Bắc Kinh đây.
- Đúng vậy!
Sở Phàm cười, sau đó nói;
- Đúng rồi, xe chuyên dụng phục vụ đưa người dân đi thăm quan đã chuẩn bị tốt chưa?
- Theo như giám đốc Hạ báo với tôi thì đã chuẩn bị xong rồi.
Đại tiểu thư nói.
- Vậy ngày mai liền đưa xe chuyên dụng ra quảng cáo, cũng đưa luôn tuyến
đường xe đi qua thông báo cho người dân biết, đồng thời thể hiện thành ý của chúng ta.
Sở Phàm nói.
- Tốt, tôi nhớ rồi, chút nữa sẽ nói với giám đốc Hạ.
Đại tiểu thư nói.
- Ừ, chúng ta coi như lần này thành công ngay lần đầu tiên rồi.
Sở Phàm thở phào một hơi, nói.
- Tiểu Sở, lần này đều là nhờ có anh. Cám ơn anh!
Đại tiểu thư cười tươi tắn, đôi mắt xinh đẹp sáng ngời.
- Đại tiểu thư nói như vậy là quá khách khí với tôi rồi. Tôi làm như vậy không vì cái gì khác, chỉ là vì cô thôi.
Sở Phàm chân thành nói.
Đại tiểu thư nghe vậy trong lòng không khỏi rung động, tâm hồn vốn bình
thản như nước hồ thu giờ gợn sóng nhè nhẹ. Trong lòng nàng tràn ngập cảm giác ấm áp. Cảm giác này chỉ khi ở cạnh Sở Phàm mới có, trước kia chưa
từng có.
- Tiểu Sở, dù thế nào đi nữa cũng vẫn cảm ơn anh!
Đại tiểu thư nói xong mở rộng hai tay, khuôn mặt xinh đẹp ửng hồng.
Sở Phàm nhìn động tác của đại tiểu thư, không rõ cô có ý gì.
Đại tiểu thư trong đầu thầm mắng “Đồ ngốc!”, sau đó đi tới nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói:
- Đây là tôi ôm anh để tỏ lòng biết ơn. Anh có nhận không?
Sở Phàm hoàn toàn kinh ngạc. Đợi khi hắn hồi phục tinh thần, hắn vội vàng nói:
- Nhận, nhận chứ!
Nói xong một bàn tay vòng qua eo nhỏ của đại tiểu thư, tay kia đặt lên lưng cô.
“Ông trời ơi, mong sao thời gian ngừng trôi!” Sở Phàm trong lòng thầm ước.