Đường Nam Phủ, quán cà phê Starbucks.
Sở Phàm sau khi dừng xe liền gọi điện cho dì Mi.
- Alô, Tiểu Sở. Cậu đến rồi sao?
Thanh âm đầy quyến rũ của dì Mi truyền đến.
- Tới rồi, ở ngay phía dưới quán cà phê.
Sở Phàm đáp.
- Cậu lên đây trước đi. Tôi ở ngay trong ‘phòng nhỏ’ trên tầng hai, lên đây đi.
Dì Mi nói.
Sở Phàm tắt điện thoại. Sau khi đi vào Starbucks thì đi lên tầng hai luôn, nhìn nhìn các ‘phòng nhỏ’ trên tầng hai. Đột nhiên nhìn đến phía trước
có người đang ngoắc hắn. Hắn nhìn ra là dì Mi, liền đi về phía đó.
Bên cạnh dì Mi còn có ba người phụ nữ ăn mặc tân thời gợi cảm. Cả ba người
này này đều xinh đẹp cao quý. Tuổi của các cô chắc xấp xỉ với dì Mi. Các cô ngồi cùng một chỗ chuyện trò rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại thản nhiên phát ra tiếng cười như chuông ngân. Trông các cô người nào cũng sặc sỡ
lóa mắt, xing đẹp dị thường, mà bốn người ngồi cùng một chỗ càng tạo
thành một cảnh cực kì mỹ lệ.
Cả ba người này này đều thực xinh
đẹp, mê người, nhất là vẻ thành thục phát ra từ trên người các cô thì
càng thêm mê hoặc. Dạng phụ nữ thế này đúng là có sức hấp dẫn nhất, bởi
vậy cũng trở thành người trong mộng của mỗi một nam nhân.
Sở Phàm đi lên phía trước, lên tiếng chào hỏi dì Mi, lại mỉm cười với ba cô gái bên cạnh, lễ độ chào hỏi.
- Tiểu Sở, các cô ấy đều là bạn của tôi, đã lâu không gặp, cho nên đã hẹn các cô ấy cùng tụ tập.
Dì Mi nói năng tự nhiên không có chút luống cuống nào.
- Ngồi đi, anh chàng đẹp trai. Sợ bọn tôi ăn thịt cậu hả, ha ha.
Một thanh âm quyến rũ giống như tiếng chuông ngân vang lên. Sở Phàm nhìn
lại xem, nhìn thấy bên cạnh dì Mi có một cô tóc ngắn ngang tai, trên tai xỏ hai chiếc khuyên hình tròn, ánh mắt yêu mị đang chăm chú nhìn hắn.
- A Diễm. Người ta vẫn là cậu bé con thôi. Cậu nói như vậy không sợ dọa
người ta sợ khiếp sao. Thôi không ngồi. Mình phải đi trước rồi. Mình
phải cùng cậu ta đi đón cháu gái bảo bối của mình đây.
Dì Mi nói xong đứng lên, cầm lấy mấy cái túi to bên cạnh. Sở Phàm thấy thế liền đi tới mang giúp cô.
- A Mi. Đây sẽ không phải là cậu công tử mà cậu vừa mới gọi chứ. Nhìn rất thành thật nha.
Nữ nhân kêu là A Diễm kia nũng nịu nói.
- Phì. Không có câu nào đứng đắn. Được rồi. Mọi người, mình đi trước. Có thời gian lại gặp nhau nha.
Dì Mi nói xong liền vẫy tay với ba người bạn kia của mình rồi cùng Sở Phàm đi ra.
Sở Phàm trước khi đi lên tiếng chào “Tạm biệt!” ba cô gái gợi cảm kia. Ai
ngờ nữ nhân thành thục gợi cảm được gọi là A Diễm kia lại ném cho hắn
một cái nhìn yêu mị. Hắn vội vàng quay đầu đi chỗ khác, đi xuống dưới.
Sau lưng truyền đến tiếng cười quyến rũ êm tai của A Diễm.
- Tiểu Sở. Cậu đừng để ý. Bạn tôi bình thường hay nói đùa. Cậu đừng để bụng nhé.
Dì Mi sau khi lên xe nói.
Dì Mi hôm nay mặc một bộ váy ngắn lộ ra hơn nửa lưng ngọc bóng loáng trắng nõn, cùng với phần trắng nõn quyến rũ ở trước ngực, khe rãnh thật sâu
thấp thoáng lộ ra, mà phần ngực váy cũng khoe bày cả hai bầu vú sung
mãn, khiến cho người ta nhìn thấy không kìm nổi mà xịt máu mũi. Phía
dưới cái bụng phẳng lỳ là cặp đùi thon dài tròn trịa, chiếc váy vừa khéo che được ngang đùi. Bởi thế, toàn bộ đôi chân thon dài trắng nõn của dì Mi đều hiển lộ ra. Cả người nhìn qua đầy vẻ gợi cảm thành thục, tản mát một ý vị từng trải đến mê người. Gặp phải người phụ nữ như thế này thì
đàn ông ai cũng tâm thần điên đảo, không thể tự khống chế được bản thân
mình.
Sở Phàm hít một hơi thật sâu, ngửi lấy cái mùi thơm của cơ
thể phụ nữ thành thục toát ra từ trên người dì Mi, mà cái mùi này cũng
như trêu đùa với hắn, khiến cho máu nóng sôi trào. Hắn thầm nghĩ, nếu có thể gục đầu vào người dì Mi mà hít, lại có thể nhào vào liếm lấy cặp vú cứng ngắc của cô thì không biết là tuyệt vời thế nào nha.
Dì Mi
thấy Sở Phàm không đáp lại mình, còn tưởng hắn vẫn để tâm đến lời nói
vừa nãy của A Diễm. Cô nhìn về phía Sở Phàm, không ngờ lại nhìn thấy vẻ
mặt say mê của hắn, cho nên không khỏi có chút không hiểu, lại mở miệng
nói:
- Tiểu Sở…
- Ách.
Sở Phàm tỉnh lại, nhìn về phía dì Mi. Để che dấu sự thất thố vừa rồi của mình, hắn ổn định thần sắc, nói:
- Ha ha, vừa rồi lái xe không chú ý.
- Uhm.
Dì Mi bán tín bán nghi gật gật đầu , tiếp tục nói:
- Tiểu Sở. Lời vừa rồi của bạn tôi cậu đừng để bụng nhé.
- Làm sao có chuyện đó, tôi không để bụng đâu, ha ha. Chỉ là dì Mi à, bề
ngoài của tôi nhìn qua có thể không đúng với tuổi thực, nhưng tôi đã qua tuổi mười tám, đã trưởng thành rồi.
Sở Phàm đương nhiên sẽ không để ý đến lời nói của A Diễm, hắn để ý chính là dì Mi gọi hắn là “cậu bé con”.
Theo ý hắn, từ lâu hắn đã không còn là cậu bé con nữa rồi. Ít nhất mỗi buổi
sáng sau khi ngủ dậy Đồng Tử công của hắn đều bùng nổ. Hơn nữa, hắn còn
tham khảo qua chỉ số “Sinh thực khí” của đàn ông ở châu Á và châu Âu rồi so sánh với bản thân. So sánh xong hắn rõ ràng phát giác mình đã đạt
tới tiêu chuẩn của châu Âu, trực tiếp vượt qua châu Á. Nói cách khác, so với đồng bào của mình hắn còn có phần nào ưu việt hơn nữa cơ.
Chính vì như vậy hắn làm sao lại là một cậu bé con được cơ chứ?
Dì Mi nghe mà không đoán ra được là việc Sở Phàm khẳng định mình đã trưởng thành rồi là có ý gì, vì thế thản nhiên cười, nói:
- Mới mười tám tuổi mà, tuổi trẻ thật tốt. Ài, tuổi trẻ chính là rất tốt.
- Dì Mi, cô làm sao lại có thể nói là người ta mới mười tám tuổi chứ.
Mười tám tuổi cũng đã trưởng thành, đã sớm không phải cậu bé con nữa
rồi.
Sở Phàm trực tiếp một lời nói toạc ra, nói ra điểm mấu chốt của vấn đề.
Dì Mi sau khi nghe vậy ngẩn người. Sau khi nghe xong lời của Sở Phàm cô đã hiểu ngay ra vấn đề, vì thế cười phá lên bảo:
- Đồ tiểu quỷ, dì Mi đã hơn ba mươi tuổi, mi mới có mười tám tuổi, cho
nên ở trong mắt ta đương nhiên là một cậu bé con, chẳng lẽ không đúng
sao?
- Tôi không nghĩ vậy. Tôi cảm thấy dì Mi cũng giống như mới
hai mươi tuổi, thật sự đó! Hơn nữa, không thể căn cứ tuổi tác để phân
biệt lớn nhỏ giữa nam với nữ chứ? Còn có tình trạng trưởng thành sớm mà.
Sở Phàm nói.
Dì Mi sau khi nghe được Sở Phàm nói như vậy không kìm nổi che miệng cười, cười quyến rũ nói:
- Không ngờ đươc cậu còn rất khiếu nói chuyện a. Nói ta trẻ hơn cả mười tuổi, thật đúng là một tên tiểu quỷ.
- Dì Mi, tôi đây nói chuyện cũng không có lợi hại như vậy. Không phải có
cái gì thì nói cái đó sao, người nhìn qua chỉ như hơn hai mươi tuổi, cho nên tôi mới có thể nói như vậy. Dù như thế nào tôi cũng phải y theo sự
thật mà nói phải không?
Sở Phàm nói.
- Ha ha!
Dì Mi cười đến nghiêng ngả. Theo tiếng cười của cô, phần trước ngực lại càng
lên xuống mãnh liệt. Song phong cao vút kia phập phồng run rẩy không
ngớt. Nhìn qua thật khiến người ta phun máu mũi.
- Thằng ranh này thật thú vị, mở miệng ra cái gì cũng có thể nói được. Có phải đã lừa gạt rất nhiều cô gái rồi không?
Dì Mi cười quyến rũ nói.
- A Di Đà Phật! Dì Mi, sư phụ tôi cấm tôi không được gần nữ sắc. Hơn nữa, tôi cũng sẽ không lừa gạt ai cả.
Sở Phàm ngoài miệng nói như vậy, nhưng hai mắt lại vẫn âm thầm nhìn chằm chằm song phong kia của dì Mi, tranh thủ thưởng thức.
Dì Mi nhìn Sở Phàm, trong mắt chớp động vẻ quyến rũ. Trong lòng cô lại thầm nghĩ:
“‘Bất cận nữ sắc’(không gần nữ sắc)? Hay là ‘Bất cấm nữ sắc’(không cấm nữ
sắc)? Thằng ranh này nói chuyện thực có trình độ. Bằng vào sự uyên thâm
của tiếng Hán, ‘Bất cận nữ sắc’ này cùng ‘Bất cấm nữ sắc’ có thể chuyển
đổi qua lại, ha ha. Thằng ranh này thật thú vị.”
- Tại cái chốn
đô thị phồn hoa này, đầy rẫy các loại cám dỗ. Nói không chừng một ngày
nào đó ‘Bất cận nữ sắc’ của ngươi đã biến thành ‘Bất cấm nữ sắc’ ấy chứ.
Dì Mi tươi cười nói.
- Thật… thật vậy sao?
Sở Phàm trong lòng có chút ngơ ngơ, nói.
- Đúng vậy!
Dì Mi nói xong liền ưỡn lưng, cố tình ưỡn bộ ngực đầy đặn cực đại kia về
phía trước. Bởi vì dì Mi đã cảm nhận được ánh mắt của Sở Phàm như có như không nhìn về phía bộ ngực của mình.
Sở Phàm sau khi nhìn thấy
cử chỉ này của dì Mi trong lòng có chút ngẩn ngơ. Hắn biết hành động đã
bị bại lộ, vì thế thu hồi ánh mắt. Chẳng qua trên mặt vẫn là một bộ dáng điềm nhiên như không.
- Bây giờ nhị tiểu thư hẳn là đã tan học.
Sở Phàm chuyển đề tài thản nhiên nói.
Dì Mi cười thầm trong lòng. Cô quyết định tiếp tục trêu chọc Sở Phàm, vì thế cô nói:
- Tiểu Sở, vừa rồi tán gẫu đang vui, cậu làm sao lại chuyển đề tài thế chứ?
- A? Có sao?
Sở Phàm giả bộ ngu ngơ nói.
- Tiểu Sở, cậu vì cái gì cảm thấy tôi trẻ tuổi chứ? Cậu đang nói dóc lừa tôi sao?
Dì Mi nhìn chằm chằm Sở Phàm, đôi mắt yêu mị, giọng nói càng thêm yêu mị hơn.
- Tôi… tôi nói thực. Bản thân dì Mi chính là trẻ tuổi xinh đẹp mà.
Sở Phàm thành thật nói.
- Phải không? Nếu tôi xinh đẹp như vậy làm sao không thấy cậu quay đầu nhìn tôi hả?
Dì Mi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Sở Phàm nói.
Nghe thanh âm quyến rũ êm tai kia của dì Mi, Sở Phàm chỉ cảm thấy dục hỏa trong lòng bành trướng. Hắn nuốt nước bọt, nói:
- Tôi… tôi đang lái xe!
- Phải không? Nhưng vừa rồi ánh mắt của cậu làm sao lại nhìn qua bên này hả?
Dì Mi không chịu buông tha hỏi.
Trên trán Sở Phàm lấm tấm mồ hôi. Hắn thầm nghĩ: “Xem ra vừa rồi nhìn bộ
ngực của dì Mi đã bị phát giác. Nếu bị phát hiện sao không đơn giản lớn
mật thừa nhận, che che dấu dấu ngược lại bị dì Mi nắm mất tiên cơ. Hừ,
ta phải ‘Phản khách vi chủ’ lấy lại thế chủ động khiêu khích dì Mi mới
được.”
Vì thế Sở Phàm ho khan hai tiếng, nói:
- Dì Mi, tôi vừa rồi là vì muốn cho cô cao hứng cho nên mới nhìn về phía cô.
Dì Mi sau khi nghe xong lời này ngây ngẩn cả người. Thầm nghĩ: “Thằng ranh con, ánh mắt chiếm tiện nghi của mình còn nói là vì muốn cho mình vui
lòng nữa chứ.”
Cô lại tỉnh bơ nói:
- A, lời này là sao chứ?
Nói xong dì Mi bắt chéo chân, chiếc váy ngắn bó chặt làm cho cặp đùi của cô lộ rõ ra, hơn nữa cặp đùi trắng nõn nà còn di động trước mặt Sở Phàm,
Sở Phàm thoáng nhìn qua liền cảm thấy miệng lưỡi khô khốc.
- Một
người phụ nữ thông minh làm sao có thể biết được mình xinh đẹp gợi cảm
tràn đầy hấp dẫn? Rất đơn giản, là qua ánh mắt đàn ông. Thử nghĩ xem,
một người phụ nữ đi trên đường, đàn ông xung quanh không ai thèm ngắm có thể kết luận là tướng mạo dáng người của cô ta chỉ là bình thường,
ngược lại, nếu như ánh mắt của đàn ông đều nhìn chằm chằm vào cô ta, như vậy có thể khẳng định là một mỹ nữ gợi cảm rồi.
Sở Phàm nói đến đây dừng lại một chút rồi nói tiếp:
- Thành thục xinh đẹp như dì Mi vậy, tôi nhìn chính là ám chỉ dì hết sức
xinh đẹp và cao quý, nếu nói tôi không thèm nhìn dì, trong lòng dì Mi
chẳng phải cảm thấy khó chịu sao? Mà tôi nhìn, chính là khiến cho dì Mi
càng thêm tự tin vào sức hấp dẫn của mình, chẳng lẽ dì lại mất hứng sao?
Sở Phàm ba hoa khoác lác một lúc đã tự bào chữa, giành lại thế chủ động,
nói cho dì Mi ngây ngẩn cả người. Theo như lời của Sở Phàm, hắn nhìn
chằm chằm dì Mi xem ra đúng là chuyện ‘Thiên kinh địa nghĩa’ – đương
nhiên là phải thế rồi.
Dì Mi trong lúc nhất thời tìm không ra lời phản bác. Tuy vậy trên mặt cô vẫn mỉm cười quyến rũ động tình như trước. Cô nói:
- Nói như cậu thì, cậu nhìn chằm chằm tôi, xem ra tôi còn phải cám ơn cậu, đúng không?
- Cái này không cần.
Sở Phàm cười ha ha, nói:
- Bởi vì trong quá trình tôi nhìn dì thì về phương diện thị giác đã có được báo đáp rồi!
Lời này của Sở Phàm đã nói rất rõ ràng, đã trực tiếp khiêu khích dì Mi
không chút che dấu. Điều này làm cho dì Mi có chút chuẩn bị không kịp.
Theo kế hoạch nguyên bản phải là cô trêu chọc Sở Phàm mới đúng chứ.
- Nhưng cậu sao không đưa Phật đến Tây phương luôn đi chứ? Nhìn tôi một
chút liền quay đầu đi chỗ khác, có phải là do tôi không đáng nhìn không
hả?
Dì Mi cũng muốn thay đổi thế bị động trước mắt, muốn lấy lại quyền chủ động về tay.
(DG: “không đưa Phật đến Tây phương” ý nói dừng bước giữa đường, bỏ cuộc giữa chừng…)
- Dì Mi. Đây cũng xem như một giới hạn. Nếu như tôi nhìn chằm chằm dì nói không chừng trong lòng dì lại cho rằng tôi là một người háo sắc hạ lưu.
Sở Phàm lạnh nhạt nói. Thực ra bản thân hắn rất háo sắc, nhưng không hạ lưu.
Lời nói hời hợt này của Sở Phàm đã nhẹ nhàng đẩy lại đòn phản công của Dì Mi. Dì Mi vén mái tóc, nói:
- Làm sao lại thế chứ, cậu không phải là không gần nữ sắc sao? Tôi làm sao lại xem cậu như một tên háo sắc chứ!
- Như vậy sao được chứ, lương tâm tôi sẽ áy náy. Hơn nữa, váy của dì Mi…
Câu mà Sở Phàm định nói là “Váy của dì Mi còn chưa đủ ngắn!”, nhưng hắn lại khéo léo bỏ đi đoạn sau, để lại cho dì Mi tự tưởng tượng. Nếu nói câu
kia ra có thể khiến cho người ta tức giận, còn nếu bỏ đi một đoạn lại có vẻ như mình cao thâm mà lại có ẩn ý, mà cái đoạn sau lại có thể khiến
cho người ta suy nghĩ thoải mái.
Dì Mi sau khi nghe xong lời nói
của Sở Phàm liền cúi đầu nhìn váy ngắn gợi cảm mình mặc trên người. Cô
không biết câu nói kia của Sở Phàm phần sau bị lược bỏ là nói váy mình
mặc rất hở hang gợi cảm hay là không đủ hở hang. Hoặc là mặc váy quá dài hay là không đủ ngắn. Tóm lại, những lời này của Sở Phàm lưu lại không
gian tưởng tượng rất lớn.
Dì Mi thản nhiên cười, nói:
- Váy này của tôi làm sao? Có phải là không đẹp không?
- Không phải không phải, rất đẹp hơn nữa rất gợi cảm. Thể hiện được đầy
đủ dáng người có thể nói là hoàn mỹ của dì Mi. Nói không phải khoa
trương, váy như vậy cũng chỉ có dì Mi mặc mới đẹp.
Sở Phàm nói.
- Tiểu Tiêm và Tiểu Vân so với tôi còn xinh đẹp hơn, hai đứa nó mặc chẳng lẽ không xinh đẹp sao?
Dì Mi cười hỏi.
- Đại tiểu thư và nhị tiểu thư cũng rất đẹp, nhưng các cô không thích hợp mặc loại váy như vậy. Bởi vì trên người các cô còn không có loại ý vị
của nữ nhân thành thục. Mà dì Mi không giống vậy, dì thành thục gợi cảm, hoàn toàn tương xứng với kiểu dáng của chiếc váy này.
Sở Phàm nói.
Dì Mi sau khi nghe xong thì choáng ngất ngư. Cô choáng không phải vì lời
bình phẩm khen ngợi không chút che dấu của Sở Phàm đối với cô, mà là
phần ánh mắt nhìn người mặc quần áo kia.
Dì Mi là một nhà thiết kế trang phục có tiếng trên thế giới. Cô đương
nhiên biết quần áo như thế nào mới thích hợp với mình, cũng biết tuổi
tác khác nhau nên mặc quần áo như thế nào mới có thể bộc lộ hết vẻ đẹp
của bản thân. Ví dụ như chiếc váy cô đang mặc trên người, đúng là phải
nữ nhân thành thục hơn ba mươi tuổi mặc mới có thể bộc lộ ý vị trong đó. Không nghĩ tới Sở Phàm có thể một lời nói trúng điểm này. Cho nên dì Mi trong lòng mới có chút giật mình.
- Tiểu Sở, ánh mắt của cậu
không tồi nha. Ngay cả điểm tinh tế ấy trên quần áo của phụ nữ cậu cũng
có thể nhìn ra. Điểm ấy chứng minh cậu có tiềm chất của một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng.
Dì Mi cười nói.
- Thiết kế trang phục tôi không thể làm được, tuy nhiên tôi có thể nhìn biết một nữ nhân mặc loại y phục nào là thích hợp.
Sở Phàm cũng cười nói.
- Phải không? Vậy cậu thấy tôi nên mặc y phục như thế nào mới dễ nhìn đây?
Dì Mi cười hỏi.
- Nữ nhân xinh đẹp không mặc y phục đều dễ nhìn.
Sở Phàm thản nhiên nói.
Ý nghĩa câu nói này đúng là thâm nho. Trực tiếp khiêu khích dì Mi, đồng
thời cũng nói ra tiếng nói từ đáy lòng của Sở Phàm--- dì Mi, khi người
không mặc y phục mới xinh đẹp nhất gợi cảm nhất mê người nhất!
Ý
nghĩa câu nói này đúng là thâm nho. Trực tiếp khiêu khích dì Mi, đồng
thời cũng nói ra tiếng nói từ đáy lòng của Sở Phàm--- dì Mi, khi người
không mặc y phục mới xinh đẹp nhất gợi cảm nhất mê người nhất!
- Tiểu Sở, dì Mi đang nói chuyện nghiêm túc với cậu đây. Không biết lớn nhỏ gì cả!
Dì Mi cố ý làm ra bộ mặt hung dữ, nói.
- Tôi nói đúng sự thật. Chỉ là theo dáng người và khuôn mặt xinh đẹp của
dì Mi xem ra mặc loại bó sát là đẹp nhất, nhìn giống một nàng tiên cá,
mà quan trọng nhất là…. có thể phô bày dáng người hoàn mỹ ‘tiền nhô hậu
vểnh’.
Sở Phàm mặc kệ tất cả, nói thẳng toác ra.
(DG: dân Việt mình có 1 câu tương đương là ‘ngực tấn công, mông phòng thủ’, hí hí)
- Cậu…
Dì Mi không kìm nổi bật cười, nói:
- Cái đồ tiểu quỷ này!
Sở Phàm trong lòng cực kì vui vẻ. Hắn nhận ra nói chuyện với dì Mi rất vui vẻ, dì Mi thật sự là rất cởi mở, hơn nữa, còn có thể nói một số chuyện
đùa cợt không nghiêm chỉnh với cô, ví dụ như mấy cái vừa rồi.
----------------------------.
Chả mấy chốc, Sở Phàm đã lái xe tới trường đại học Yến Hoa.
Sở Phàm sau khi đỗ xe ở đại học Yến Hoa liền cùng dì Mi đi về phía phòng
học của nhị tiểu thư. Giờ đang là lúc tan học, Sở Phàm cùng dì Mi liền ở bên ngoài chờ nhị tiểu thư đi ra.
Dì Mi trên người mặc chiếc váy ngắn ôm ngực hoàn toàn làm lộ ra vóc người gợi cảm thành thục. Hơn nữa
dì Mi cũng thật sự xinh dẹp, trên người lại tản ra một loại phong vận
thành thục, điều này cực kì hấp dẫn. Bởi thế mà nam sinh của đại học Yến Hoa sau khi tan ra đều nhìn về phía này, có một vài người còn chảy cả
máu mũi.
Sở Phàm quay đầu nhìn về phía bên trái. Rõ ràng nhìn
thấy Lâm Phi Dật, xem ra gã đang chờ nhị tiểu thư. Cố chấp như tên này
thật đúng là khiến người ta bội phục. Nếu như là cô gái tầm thường đã
sớm bị Lâm Phi Dật mê hoặc, đáng tiếc mục tiêu theo đuổi của gã lại là
nhị tiểu thư.
Lúc này, nhị tiểu thư cùng Tô Phỉ đi ra. Dì Mi sau
khi nhìn thấy liền hướng cô vẫy vẫy tay, Sở Phàm cũng cười cười. Đột
nhiên, vẻ tươi cười trên mặt hắn ngưng trệ, bởi vì hắn nhìn thấy Trần
Tuấn Sinh đi theo sau nhị tiểu thư.
Thì ra buổi học hôm nay phòng học của Trần Tuấn Sinh bên cạnh phòng học của nhị tiểu thư, cho nên sau khi tan học Trần Tuấn Sinh liền đi theo nhị tiểu thư đi ra.
- Dì Mi. Người cũng tới rồi, thật sự là quá tốt!
Nhị tiểu thư sau khi nhìn thấy dì Mi đến đây đón cô liền cao hứng nói.
- Ừm, dì gọi Tiểu Sở đưa dì lại đây cùng đón con.
Dì Mi cười nói.
- Thật tốt quá! Đúng rồi, dì Mi. Đây là Tô Phỉ bạn tốt của con.
Nhị tiểu thư nói xong quay về phía Tô Phỉ, nói:
- Phỉ Phỉ, đây chính là dì Mi mà mình đã nói với bồ.
- Chào dì Mi!
Tô Phỉ cười nói.
- Ha ha, chào cháu!
Dì Mi kéo tay Tô Phỉ, cười nói.
Lại nói sau khi Trần Tuấn Sinh đi ra, Sở Phàm nhìn về phía Lâm Phi Dật.
Chuyển cho gã một ánh mắt, dường như nhắc nhở gã lời nói ngày trước.
Trần Tuấn Sinh cũng chú ý tới Lâm Phi Dật. Gã hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ khinh thường.
Lâm Phi Dật nghênh đón Trần Tuấn Sinh. Bây giờ gã đã học được cách trầm tĩnh. Bởi vậy gã cười lạnh nói:
- Trần công tử, bên cạnh mày làm sao không có vệ sĩ đi theo?
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe được trong lòng giận dữ. Gã biết bốn tên vệ sĩ
của gã đã bị Lâm Phi Dật phái người xử lý. Gã biết Lâm Phi Dật làm như
vậy là để cảnh cáo hắn. Chỉ là trong lòng gã không lo lắng. Gã lạnh lùng nói:
- Cùng nói chuyện với Lâm công tử chỉ cần một mình tao cũng đủ rồi, không cần vệ sĩ.
Trần Tuấn Sinh lời này chính là ý muốn nói: “một mình tao đã đủ để đối phó
với cái loại mày rồi, Lâm Phi Dật ạ, không cần người khác giúp đỡ.”
- Hừ, Trần Tuấn Sinh, đến lúc đó mày cũng đừng quỳ đến cầu xin tao! Bằng
cái loại như mày mà cũng mong tranh giành Kỷ Tiêm Vân? Bao giờ đủ khỏe
thì quay lại đây!
Lâm Phi Dật cười lạnh, lập tức đi về phía nhị tiểu thư.
Trần Tuấn Sinh sau khi nghe xong giận dữ. Nếu không phải cha gã đã cảnh cáo, gã thật muốn lao tới đấm vào mặt Lâm Phi Dật mấy đấm.
- Lâm Phi Dật. Mày không phải đã quên vết sẹo rồi chứ?
Trần Tuấn Sinh cười lạnh nói.
Lâm Phi Dật sau khi nghe xong ánh mắt lạnh lẽo, quay đầu lại lạnh lùng nói:
- Sẽ không, tao vẫn nhớ kỹ. Mày yên tâm đi!
Lâm Phi Dật không thèm để ý tới Trần Tuấn Sinh. So sánh với Kỷ Tiêm Vân thì Trần Tuấn Sinh có vẻ nhỏ bé không đáng kể gì. Lâm Phi Dật sau khi đi
tới bên người Kỷ Tiêm Vân nói:
- Kỷ Tiêm Vân, em tan học rồi à.
- Trùng hợp vậy, anh cũng ở đây à.
Nhị tiểu thư ra vẻ không biết Lâm Phi Dật vẫn đang đợi cô.
- Đúng vậy, thật là trùng hợp. Có chuyện nói với em một chút, thứ sáu này anh có tổ chức dạ hội. Hy vọng đến lúc đó em cùng với Tô Phỉ và Trầm
Mộng Lâm có thể tham gia.
Lâm Phi Dật nói.
- Nói sau đi, xem có thời gian hay không. Tôi đi trước, dì tôi tới đón.
Nhị tiểu thư nói xong liền kéo tay Dì Mi đi.
- Kỷ Tiêm Vân, nhớ rõ đến lúc đó có thể thì đến tham gia nhé!
Lâm Phi Dật lớn tiếng nói.
Sở Phàm đi ở phía sau, khi đi qua bên người Lâm Phi Dật. Lâm Phi Dật đột nhiên lôi kéo cánh tay hắn, nói:
- Ách, hy vọng cậu có thể giúp nói hộ một chút, khuyên nhủ Kỷ Tiêm Vân có thể tham gia dạ hội mà tôi tổ chức.
- Tôi sẽ cố hết sức. Đương nhiên, việc này chủ yếu phải xem thái độ của
nhị tiểu thư. Xác thực mà nói thái độ của cô ấy đối với anh thế nào, thì còn phải để xem anh có thể thay đổi hình tượng trong mắt nhị tiểu thư
chút nào hay không.
Sở Phàm nói xong liền xoay người rời đi.
Lâm Phi Dật sau khi nghe vậy ánh mắt phát lạnh. Gã đương nhiên hiểu được
thâm ý trong lời nói của Sở Phàm. Gã trong miệng âm trầm nói:
- Trần-- Tuấn-- Sinh!