Sở Phàm đứng dậy đi về phía Lâm Mộng Kỳ đang ngủ say, nhìn nét mặt xinh đẹp đang say ngủ của cô, thì thào nói:
- Tiểu yêu tinh, nghỉ ngơi cho tốt đi, đêm nay cô sẽ ngủ tới bình minh.
Sở Phàm nói xong tay phải liền điểm vào huyệt Phong Trì phía sau đầu Lâm
Mộng Kỳ. Sở Phàm hơi vận sức liền khiến Lâm Mộng Kỳ đang mơ mơ màng màng ưhm một tiếng, sau đó lâm vào trạng thái mê man.
Sở Phàm sau đó đi ra ngoài cửa, gọi Trương Hải, Lưu Dương và Khương Băng lại, nói:
- Đêm nay không cần tuần tra nữa, các anh về phòng nghỉ ngơi đi, ngủ cho say vào. Nhiệm vụ ngày mai quan trọng hơn!
- Không, không phải nói đêm nay cần tăng mạnh phòng thủ sao?
Mấy người Trương Hải hơi ngạc nhiên.
- Tôi đã điều tra qua rồi, đã không có việc gì nữa rồi. Trở về phòng nghỉ ngơi đi. Không có việc gì thì không cần ra ngoài đâu.
Giọng nói Sở Phàm vô cùng chắc chắn.
- Vâng, tổ trưởng, chúng tôi hiểu rồi, nhưng, nhưng ….
Trương Hải nói xong liền đưa mắt nhìn về phía phòng Lâm Mộng Kỳ, có vẻ muốn nói lại thôi.
- Sự an toàn của Lâm tiểu thư tôi sẽ hoàn toàn chịu trách nhiệm, các anh
cứ về nghỉ ngơi cho tốt. Ngày mai còn có nhiệm vụ cho các anh.
Sở Phàm nói.
- Vâng, thưa tổ trưởng!
Nhóm Trương Hải nói xong liền trở về phòng nghỉ. Dù sao hôm nay bọn họ đã
bận rộn cả ngày, sớm đã mệt lắm rồi. Có sự cho phép của Sở Phàm, bọn họ
cũng an tâm về nghỉ ngơi.
Đợi ba người nhóm Trương Hải trở về
phòng rồi, Sở Phàm đột nhiên lấy ra một tấm thẻ phòng, sau đó đi tới
phòng đối diện phòng Lâm Mộng Kỳ, quét thẻ. Cửa phòng liền mở ra. Phòng
này là của Sở Phàm. Sau khi mở cửa hắn cũng chỉ khép hờ chứ không đóng.
Sau đó Sở Phàm trở lại phòng Lâm Mộng Kỳ. Hắn tới cạnh giường Lâm Mộng Kỳ,
ôm cả chăn lẫn người đi ra ngoài. Sở Phàm đi tới trước cửa thấy không có ai liền ôm Lâm Mộng Kỳ vào phòng đối diện, đặt Lâm Mộng Kỳ lên giường,
đắp chăn cẩn thận lại cho cô. Hắn làm mọi việc nhưng Lâm Mộng Kỳ vẫn ngủ say, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
- Tiểu yêu tinh, ngủ ngon nhé. Tôi đi ra ngoài có chút việc, sẽ trở về mau thôi!
Sở Phàm vuốt lại mái tóc trên trán Lâm Mộng Kỳ, nhẹ giọng nói.
Sở Phàm sau đó ra khỏi phòng, đóng cửa cẩn thận. Sau đó hắn trở lại phòng
Lâm Mộng Kỳ, làm một việc gì đó rồi đi ra, đóng cửa cẩn thận rồi xuống
lầu.
Sở Phàm đi xuống lầu rồi lấy chìa khóa xe, mở chiếc xe
Honda, lái xe về phía khách sạn Tokyo. Hắn nhớ rõ rằng sau khi rời khỏi
khách sạn Tokyo, Vương Phong có gọi điện nói là đi thẳng theo còn đường
lớn nhất phía bên trái khách sạn. Bởi vậy chắc chắn là Vương Phong mất
tích trên con đường này!
Khi Sở Phàm nhận được cú điện thoại cuối cùng của Vương Phong, hắn đã biết là mọi chuyện không ổn rồi. Mà cuối
cùng khi nghe được giọng Shirakawa trong điện thoại của Vương Phong thì
trái tim hắn như bị cho vào hầm băng. Khoảnh khắc đó hắn biết rằng mình
sẽ không còn thấy bất kì thứ gì của Vương Phong nữa, kể cả thân thể của
Vương Phong.
Lúc này trong lòng hắn vừa bi phẫn vừa hối hận. Là
do hắn quá coi thường Yamaguchi, coi thường Nakamura, coi thường
Shirakawa. Đối mặt với những đối thủ như Nakamura, Shirakawa, chỉ một
sai lầm nhỏ cũng phải trả giá vô cùng đắt!
Sở Phàm đã chấp nhận
bởi vì sai lầm của mình dẫn với cái giá phải trả quá đắt. Hắn trong lòng cảm thấy rất hổ thẹn với Vương Phong. Thân là tổ trưởng lại để người
của mình không minh bạch rơi vào bẫy của đối phương. Từ điểm đó cho thấy Sở Phàm không thể trốn tránh cái nạn này được. Hắn phải đi theo con
đường này để tìm bằng được Vương Phong. Cho dù là tìm không được thì hắn cũng phải mang sự công bằng về cho anh ta. Nếu không, hắn thật sự không biết mình sẽ làm sao gặp mặt Vương Phong ở dưới suối vàng được.
Theo câu nói ngắn ngủn của Shirakawa trong điện thoại thì Sở Phàm đã hiểu ý
của Shirakawa là gã đang chờ hắn rồi. Để xem hắn có dám tới đây hay
không. Sở Phàm ngẫm nghĩ, rồi quyết định đi ô tô tới đó, “làm việc nghĩa không được chần chừ”. Trước khi đến đây, hắn đã vì sự an toàn của Lâm
Mộng Kỳ nên mới đổi phòng cho cô.
Sở Phàm cũng biết, con đường
phía trước sẽ có thể rất nguy hiểm, nhưng Sở Phàm vẫn mạo hiểm tiến lên. Hành động này của hắn không phải là nhất thời sính cường, mà là hành
động đã mất nhiều thời gian để suy tính. Hắn đang cùng Shirakawa đo não
với nhau, xem xem ai có khả năng chịu đựng tốt hơn, ai chiếm được ưu
thế.
Lúc này đây, Sở Phàm đã đi dọc theo con đường bên trái cạnh
khách sạn Tokyo được gần nửa giờ rồi. Tính thời gian thì cũng sắp đến
đoạn đường mà Vương Phong đột nhiên biến mất, cho nên Sở Phàm càng cẩn
thận hơn. Hắn cẩn thận quan sát mọi tình huống trên đường, nhưng trừ xe
của hắn ra thì cũng chưa phát hiện thấy vấn đề gì khác thường cả.
Sở Phàm tiếp tục lái xe chạy về phía trước, đến khi phía trước có một đoạn cua nhỏ, hắn lái xe đến nơi mới phát hiện ra xe mình rơi vào bóng đêm.
Hóa ra là tất cả đèn đường đoạn này đều tắt ngóm. Trong nháy mắt, Sở
Phàm có một cảm giác mơ hồ, gần giống như dj cảm của loài mãnh thú, hắn
lập tức vội vàng dừng lại luôn.
Đáng tiếc là vẫn chậm một chút,
chỉ thấy một tiếng “xì” vang lên, Sở Phàm cảm thấy bánh xe phía trước
của mình đều bị đinh châm nát hết rồi. Trong chốc lát, Sở Phàm vội cởi
bỏ dây an toàn, cả người ngả về phía ghế phụ lái bên cạnh, đồng thời nhẹ nhàng mở cửa xe. Ngay lập tức “phốc, phốc, phốc...” mấy tiếng liên tục
vang lên, cửa kính thủy tinh trước tay lái xe đã bị bắn nát. Hai bên
sườn xe cũng vang lên những tiếng “phốc, phốc” rất nhỏ kèm theo tiếng
thủy tinh vỡ.
Sở Phàm trong lòng căng thẳng, bởi hắn biết lúc này đây hắn đang bị người khác dùng súng giảm thanh quét dọc quét ngang hết cả hai bên trái phải.
Sở Phàm ghé vào một bên xe, ngồi xuống,
đầu óc sắc bén phân tích hình bên ngoài xe thế nào. Nhưng mà đối phương
đều đang dùng súng, nếu như cứ mạo hiểm đi ra ngoài thì chắc chắn là
thành cái bia đỡ đạn ngay. Sở Phàm suy trước tính sau thì thấy bây giờ
chỉ còn duy nhất một biện pháp thôi, đó là phải đợi cho đến lúc súng
trong tay kẻ địch xả hết đạn, đang chuẩn bị nạp đạn mới thì trong nháy
mắt đó đi ra ngoài luôn, áp sát để lấy ưu thế cận chiến chế ngự đối
phương. Nhưng mức độ nguy hiểm của biện pháp này cũng rất cao, chưa phải là biện pháp đạt hiệu quả trăm phần trăm.
Nhưng bất quá cũng phải thử một lần, nếu không thử như thế thì ngay cả một chút cơ hội cũng chẳng có.
Ngay tại giây phút hiểm nguy then chốt, Sở Phàm muốn đầu óc mình phải hoàn
toàn tỉnh táo. Hắn nghĩ trước nghĩ sau, nghĩ đến là khi hắn quẹo vào chỗ cua này thì không hề có một chiếc xe nào khác, chắc chắn là đối phương
đã phong tỏa hết đường sá khu vực này rồi, chỉ chờ hắn đến mà thôi.
Nghĩ thế, Sở Phàm thầm mắng mình một tiếng, nếu lúc ấy mà chú ý một chút đến tình huống bất thường này thì cũng không đến nỗi bây giờ bị bị động như thế.
Lúc này đây, bước chân của đối phương đã tiến ngày càng
gần, mà tiếng súng giảm thanh “phốc, phốc” bắt đầu thưa thớt. Nếu nói để cho đối phương cầm súng áp sát xe thì Sở Phàm dù có tài thánh cũng khó
thoát khỏi số phận bi thảm bị băm vằm trong loạn đạn. Cho nên hắn phải
thoát ra khi đối phương còn ở cách xe một khoảng cách nhất định.
Sở Phàm nằm úp sấp như dán cả người xuống, thân thể như dây cung chuẩn bị
bật ra, bất cứ lúc nào cũng có thể bật ra sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Sở
Phàm đã định làm ra thế bất thình lình, bất ngờ không để cho đối phương
kịp phòng ngự mà lao ra, hạ gục một người phía kẻ địch rồi lấy kẻ này
làm bia đỡ đạn cho bản thân mình lui dần đến chỗ nấp an toàn, sau đó mới tiếp tục thu thập đối phương.
Sở Phàm thầm tính toán bước chân của đối phương đang tiến lại: “Một, hai...”
Nhưng, khi Sở Phàm đếm đến “hai” thì bỗng thấy là lạ, bởi hắn nghe thấy hai
tiếng xé gió linh hoạt, sắc bén của lợi khí. Tiếp đó, hắn cảm giác rõ
ràng là bên phía đối diện mới có hai người ngã “bụp” xuống đất. Tiếp
theo, lại một tiếng xé gió linh hoạt nữa, lại một người nữa ngã xuống,
lúc này những người của phe đối phương đều bắt đầu trở nên sợ hãi, khủng hoảng. Tâm lý của bọn họ không còn tập trung trên người Sở Phàm nữa.
Nhân cơ hội này, Sở Phàm mở cửa xe, thân thể lao ra bên ngoài như một
con báo, lăn một vòng, nấp luôn vào góc tối phía bên phải đường.
Tất cả những động tác này đều không nằm trong dự tính của đối phương cho
nên trong nháy mắt họ vốn đang nhìn chằm chằm mà thoáng cái đã chẳng
thấy Sở Phàm đâu nữa. Khi đã ẩn thân vào trong bóng tối rồi thì giờ đây
tình hình lại đảo ngược lại, Sở Phàm ở trong bóng tối còn bọn họ ở ngoài ánh sáng, thành ra Sở Phàm lại chiếm thế chủ động. Hơn nữa, bốn phía
xung quanh còn ẩn chứa một người thần bí, bất cứ lúc nào cũng có thể
phóng ra lợi khí giết người nhanh như chớp. Nhất thời, năm người phía
đối phương bắt đầu thấy hoảng sợ.
Sở Phàm nấp ở một bên góc bên
phải con đường, hắn không biết người vừa ra tay cứu giúp mình kia là ai, nhưng hắn biết đó là người phe mình. Hơn nữa, cũng đang ẩn nấp ở phía
bên trái hắn, cũng đang được bóng đêm bao phủ.
Hai mắt Sở Phàm
sắc như dao, lạnh lùng chăm chú nhìn về năm kẻ đang cầm súng phía trước. Hắn lặng lẽ cởi áo khoác đang mặc trên người ra cầm trong tay, cân nhắc thời gian chuẩn xác xong rồi cầm áo khoác ném thẳng về phía năm người
kia. Năm người kia vừa phát hiện ra tiếng gió phía trước thì đều nã súng về phía tiếng gió, lúc đó Sở Phàm đã như con báo len lỏi trong bóng đêm lặng lẽ không tiếng động tấn công luôn năm kẻ đó.
Ngay khi Sở
Phàm vừa động, bên trái hắn bỗng nhiên cũng hiện ra một bóng người mặc
bộ đồ màu bạc. Và cũng liền sau đó, hai đạo ám khí linh hoạt, sắc bén,
thần không biết quỷ không hay bay vút ra ngoài.
Khi năm người kia phát hiện ra là đã bị mắc mưu, bắn nhầm vào cái áo khoác không thôi thì cũng đã muộn mất rồi. Sở Phàm đã phi thân tới, hai tay sử ra “Thiếu Lâm long trảo thủ” nắm chặt cánh tay phải của hai kẻ địch đang cầm súng,
đồng thời, hắn sử ra thủ kình mạnh mẽ Kim Cương thủ. “Răng rắc” hai
tiếng, cổ tay phải của hai tay súng kia đã bị bẻ gãy, súng cũng rơi
xuống đất. Sau đó, Sở Phàm giáng một quyền xuống, trái phải hai phát đã
đánh ngã cả hai kẻ này. Lúc này, một gã đối thủ khác đang chỉ súng về
phía Sở Phàm. Hắn xoay người bước chéo, tay hất vào cánh tay phải của gã này, mạnh mẽ hất hẳn tay gã ra, để cho súng trong tay gã lại nhắm đúng
vào ngực gã, rồi tay phải của Sở Phàm khống chế ngón trỏ trên cò súng
của gã. Trong ánh mắt hoảng sợ của gã, tay phải Sở Phàm khẽ dùng sức,
“phốc” một tiếng, ngực gã nở hoa, từ từ ngã xuống.
Còn lại hai kẻ kia thì đã sớm bị ám khí của người có bóng màu bạc phóng ra bắn trúng vào huyệt mi tâm, ngã xuống về với đất mẹ.
Sau đó, người bên cạnh Sở Phàm đứng thẳng dậy, một cô gái xinh đẹp mặc bộ
đồ màu bạc. Khuôn mặt xinh xắn như ngọc chạm, ánh mắt thấp thoáng sự
lạnh lẽo. Nhìn cô người ta không tự chủ được phải có cảm giác lạnh
lẽo,giá băng, có cho kẹo cũng không muốn tiếp cận gần cô hơn nữa, bởi vì cứ nhìn cô là lại có cảm giác --- đây là kiểu phụ nữ không nên thân
cận.
Cô chính là Ngân Hồ. Đã lâu rồi, Ngân Hồ mới lại xuất hiện.