Buổi chiều, 6 giờ, nắng chiều đã tắt.
Bên ngoài khu vực ngoại
thành phía Tây có một khu nhà bỏ hoang đang có một chiếc xe màu bạc đang đỗ. Trong không gian đầy bụi bặm, có một cô gái toàn thân mặc bộ đồ màu bạc. Trên khuôn mặt xinh đẹp kia là sự lạnh lẽo băng giá, khiến cho
người ta nhìn thấy cũng lạnh cả lòng. Cô chính là Ngân Hồ.
Trong
một góc còn sáng của căn phòng có một người trẻ tuổi, đôi mắt đang trầm
tư suy nghĩ. Lúc này đây, trên gương mặt tuấn tú của gã là một màu nhợt
nhạt, thấp thoáng trong đôi mắt ẩn sau cặp kính là nỗi kinh hoàng và sự
sợ hãi. Trên người gã đã hoàn toàn không còn phong thái tao nhã như xưa. Gã đã cố gắng không thể hiện sự bấn loạn ra bên ngoài, chỉ hơi nhăn mặt lại, ánh mắt nhìn về phía Ngân Hồ phảng phất mang theo sự kinh hãi. Gã
chính là Từ Lãng.
Hôm nay lúc bốn giờ chiều, gã lái xe từ nhà đi
ra định đi tìm Trương thiếu. Ai dè đi được nửa đường thì bị một chiếc xe màu bạc chặn lại. Trước xe có một cô gái xinh đẹp khêu gợi tóc dài
buông xõa đứng đó. Lúc đó Từ Lãng rất ngạc nhiên, nhưng sau đó gã liền
nở nụ cười ám muội. Lúc ấy bên trong xe, ngoài gã ra còn có thêm 3 người bạn nữa.
Bốn thanh niên trai trẻ sung sức lái xe đến nửa đường
lại bị một người đẹp chặn lại, thử nghĩ xem bọn họ sẽ làm gì? Đương
nhiên là phải dừng xe lại đi xem xét xem là chuyện gì đang xảy ra rồi.
Nhưng sau khi dừng xe lại xong Từ Lãng liền thấy hối hận. Người đẹp mặc bộ đồ màu bạc kia đi tới. Và ngắn ngủi trong vòng chưa đến nửa phút đồng hồ
sau khi bọn họ mở cửa xe, trừ Từ Lãng ra, cả ba người bạn kia của gã đều ngã gục. Không chết, nhưng không hỏng tay thì chân tàn phế.
Cuối cùng, Từ Lãng đang còn trợn mắt há hốc mồm đã bị người đẹp mặc bộ đồ
màu bạc này lôi lên xe cô rồi đưa tới khu nhà hoang vắng này vứt vào
trong phòng.
Ngân Hồ lạnh lùng trừng mắt lườm Từ Lãng một cái. Trong lòng gã nhảy dựng lên, mặt tái mét.
Sau đó, Ngân Hồ lấy di động ra, gọi điện thoại:
- Chủ nhân, Từ Lãng đã bị tôi khống chế rồi. Mời chủ nhân quyết định.
- Tốt lắm, cô đang ở đâu? Tôi đi tìm cô bây giờ.
- Ở trong một khu nhà bỏ hoang ở vùng ngoại thành phía Tây.
Sở Phàm gác máy xong xem lại thời gian, thầm nghĩ sao phía Kim Cương còn
chưa có tin tức gì nhỉ? Còn đang nghĩ ngợi thì điện thoại trong tay hắn
đã đổ chuông. Hắn cầm lên, đúng là Kim Cương gọi tới nên vội vàng nghe
máy:
- Kim Cương, có tin tức gì chưa?
- Chủ nhân, tôi đã
tra xét mọi tình hình có liên quan đến gia đình A Thiến. Cha mẹ cô ấy đã sớm ly dị nhau. Ba năm trước đây, ba cô ấy bỏ ba mẹ con cô ấy đi theo
một người phụ nữ khác. Bốn năm trước thì mẹ cô ấy gặp một chứng bệnh lạ
nên mất khả năng lao động, đến nay chỉ có thể nằm một chỗ trên giường,
nhưng cũng vẫn có thể tự lo liệu cho bản thân mình được dù rằng cuộc
sống rất gian nan. Sau khi tìm được mấy tin tức này, tôi đang nghĩ không biết có nên thông báo cho mẹ cô ấy hay không? Em của A Thiến thì đang
học ở một trường đại học ở Chiết Giang, có nên báo cho em gái cô ấy biết không?
Sở Phàm nghe thế thì trầm tư một lúc, rồi thở dài. Ba năm trước đây A Thiến mới đến thủ đô tìm việc làm kiếm tiền. Ắt hẳn đúng là sau khi ba mình nhẫn tâm bỏ rơi ba mẹ con thì cô mới quyết định dùng
chính bờ vai gầy yếu của mình để chèo chống lo liệu cho cả nhà.
- Thôi không cần báo cho mẹ và em của A Thiến nữa. Từ nay về sau, cậu phụ trách việc hàng tháng gửi tiền sinh hoạt cho mẹ và em của cô ấy. Lấy
danh nghĩa A Thiến mà gửi. Cậu cũng lưu ý quan tâm tình hình cô em cô ấy một chút. Đợi cho khi nào em cô ấy tốt nghiệp rồi có công việc ổn định
thì hẵng nói chuyện của A Thiến đi. Về phần di thể của A Thiến thì để
tôi xử lý, để an táng cô ấy ở thủ đô cạnh mình cũng tốt.
- Vâng, thưa chủ nhân.
Giọng nói của Kim Cương có phần nặng nề.
- Bây giờ cậu đến Bệnh viện Nhân Dân đi. Tôi qua đó ngay đây.
Sở Phàm dặn dò xong rồi gác máy.
Lúc này Sở Phàm và đại tiểu thư đã sớm rời khỏi biệt thự Bạch Cảnh Sơn và
về đến biệt thự Lam Hải rồi. Lúc này đại tiểu thư đang ở trong bếp bận
rộn. Từ khi Sở Phàm bảo thích ăn đồ ăn nàng nấu thì đại tiểu thư thường
xuyên ở trong nhà bếp. Bởi vì nàng muốn Sở Phàm ăn no một chút, ăn nhiều một chút. Đương nhiên, nhìn bộ dạng Sở Phàm tấn công thức ăn nàng nấu,
trong lòng nàng đặc biệt cảm thấy ấm áp.
- Đại tiểu thư.
Sở Phàm đi đến cửa phòng bếp gọi đại tiểu thư. Đại tiểu thư đang rửa rau, nghe tiếng gọi thì quay ra nhìn Sở Phàm, cười hỏi:
- Chuyện gì thế?
Sở Phàm vẫy vẫy tay, ý bảo đại tiểu thư đi lại đó.
Đại tiểu thư nhìn qua cô Vương đang mải nấu ăn bên cạnh, lau qua tay rồi đi ra chỗ hắn. Chờ nàng đến gần, Sở Phàm bảo:
- Anh có việc phải đi ra ngoài một chút.
- Hả, thế, thế anh không về ăn cơm phải không?
- Ừ,
Trong mắt Sở Phàm hiện lên vẻ xin lỗi, nói tiếp:
- Nhưng mà có thể về sớm thì sẽ kịp ăn cơm. Cũng có thể đến khuya anh mới về thì đành ăn ở bên ngoài luôn. Mà nhé, em không phải chờ anh về mới
ngủ đâu, được không? Ngày mai em còn phải đến công ty nữa mà.
- Vậy anh phải nhớ ăn cơm nha. Không có là em không tha cho anh đâu.
Đại tiểu thư nói với vẻ rất ghê gớm.
Sở Phàm cười cười, đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng, nói:
- Biết rồi, nữ hoàng của anh ạ.
- Chết đi!
Đại tiểu thư khẽ đấm hắn vài cái, rồi sâu xa nói:
- Anh cố gắng về sớm một chút có được không?
- Ừ, anh hứa là sẽ cố gắng. Nhớ nhé, đêm nay đừng chờ anh về rồi mới đi ngủ, được không?
Đại tiểu thư gật đầu, Sở Phàm cười cười rồi đi ra ngoài, đại tiểu thư cũng đi theo ra ngoài tiễn hắn.
Vừa lúc này, ngay chỗ rẽ khuất ở cầu thang hiện lên một bóng hình xinh đẹp, rõ ràng là nhị tiểu thư. Hóa ra nhị tiểu thư vừa tắm xong đang định đi
xuống nhà. Vừa trùng hợp lúc đó lại nhìn thấy Sở Phàm và đại tiểu thư
đang nói chuyện. Cô nghe qua đã nhận ra trong lúc Sở Phàm và đại tiểu
thư nói chuyện bộc lộ tình cảm vô cùng thân thiết. Lúc đó cô rất kinh
ngạc, thầm nghĩ, “Sở ca ca làm sao lại có biểu hiện thân mật với chị thế nhỉ? Tò mò thật đấy. Trước kia chưa từng thấy qua, phải hỏi chị mới
được.”
Sở Phàm lái xe chạy đến Bệnh viện Nhân dân. Hắn muốn đưa di thể A Thiến về nhà.
Sở Phàm tới nơi thì gặp luôn Kim Cương. Cái dáng người to cao đồ sộ của
anh ta ở đâu là đều dẫn theo sự chú ý của người khác đến đó.
Sở
Phàm xuống xe đi vào trong bệnh viện, sau khi giải quyết các thủ tục có
liên quan thì đi theo bác sĩ tới phòng nhận di thể của A Thiến.
Khi đưa di thể A Thiến ra khỏi phòng, Sở Phàm cảm thấy lòng đau nhói. Theo ý Sở Phàm, các nhân viên trong bệnh viện nhanh chóng làm vệ sinh thân thể qua cho A Thiến, thay cho cô một bộ đồ trắng. Dưới tác dụng giữ lạnh
của nhà xác, A Thiến vẫn xinh đẹp như thế nhưng mãi mãi đã mất đi sắc
hồng hào trên khuôn mặt, chỉ còn lại nét tái nhợt như một tờ giấy trắng. Đôi mắt cũng mãi mãi nhắm nghiền rồi. Vẻ mặt bình thản, cái trán thư
thái, không có vẻ gì là đau khổ cả. Chỉ có điều, khóe mắt cô vẫn còn sót lại một giọt băng trong suốt như thủy tinh, đó là nước mắt, hay là
băng?
Trong lòng Sở Phàm lại đau đớn tột cùng. Đau… đau như tay
chân đông cứng lại, dường như đứng không vững nữa. Hắn buông tiếng thở
dài, thở thật sâu rồi mới ôm lấy A Thiến đi ra phía ngoài.
Dưới
khí lạnh của nhà xác, thân thể của A Thiến lạnh lẽo như băng. Hơi lạnh
nhè nhẹ phả vào thân thể Sở Phàm, cũng làm lạnh cả lòng hắn. Hắn nhìn
khuôn mặt bình thản, hai mắt nhắm nghiền của A Thiến… dần dần ướt cả
mặt, hắn cắn răng cố không để cho nước mắt tuôn rơi mà không được.
Bên trong xe có áo quan, nhưng Sở Phàm không đặt A Thiến vào đó. Hắn
ngồi phía sau ôm di thể lạnh băng của cô vào người, muốn dùng chính
nhiệt độ cơ thể mình sưởi ấm phần nào thân thể giá lạnh của cô. Cho dù
chỉ là một chút, một chút thôi, hắn cũng tình nguyện. Nhưng. A Thiến đã
ra đi rồi liệu còn có thể cảm nhận được sự ấm áp trong ngực Sở Phàm nữa
hay không?
Sở Phàm biết, A Thiến khi còn sống luôn thích nhào vào lòng mình, cho nên giờ phútnày, hắn ôm chặt lấy cô, mong muốn mang lại
cho cô sự ấm áp cuối cùng.
Hắn nhẹ nhàng vuốt ve hai má đã lạnh
như băng của A Thiến. Khuôn mặt cô đã mất đi sự đàn hồi như xưa, ấn nhẹ
một cái là da thịt sẽ lõm xuống. Lập tức, nước mắt Sở Phàm đang kìm nén
tuôn rơi không ngừng, rơi tràn trên mặt hắn, đọng lại cả trên mặt A
Thiến.
Từ nhỏ đến lớn, Sở Phàm không biết rơi lệ là gì. Nhưng vì A Thiến, hắn đã khóc đến hai lần.
Bỗng nhiên, bầu trời u ám “ầm” một tiếng sấm sét, sau đó là trận mưa tầm tã
như trút nước xuống, khắp nơi trắng xóa một màu mưa, gió lớn rít gào.
Kim Cương lái xe về phía ngoại thành phía Tây. Anh đang tìm chỗ đỗ xe của
Ngân Hồ để tụ họp lại. Anh lái xe mà cảm giác được tâm trạng bi thương
của chủ nhân. Mà giờ này, trong ánh mắt của người thanh niên như rèn
bằng sắt thép này cũng dường như thấp thoáng có giọt nước.
Trời mưa ngày càng lớn.
“Nếu A Thiến không ra đi thì lúc đêm hôm mưa sa gió giật thế này mình có
nghĩ ra được là phải ôm chặt lấy cô cho cô ấm áp hay không? Chắc là có.
Bởi vì trong lòng mình có cô ấy.” Sở Phàm thầm nghĩ.
Khu ngoại thành phía Tây.
Trong khu nhà bỏ hoang kia giờ này đã có một đống lửa trại. Ngọn lửa in trên
khuôn mặt xinh đẹp của Ngân Hồ lại càng làm tăng thêm vẻ băng lãnh âm u.
Từ Lãng vẫn đang nằm một góc. Gã không phải là không nghĩ tới chuyện chạy
trốn. Chỉ có điều là chạm phải ánh mắt cực kỳ lạnh lẽo kia của Ngân Hồ
thì gã không khỏi rùng mình, ý niệm chạy trốn trong đầu cũng bay biến đi đâu mất. Bởi vì lúc Ngân Hồ mang gã tới đây, chỉ nói với gã đúng một
câu:
- Nếu mày dám động thử xem, tao sẽ lấy cả hai tay hai chân của mày.
Từ Lãng ngẫm nghĩ đến nát óc xem rốt cuộc thì Ngân Hồ là ai? Vì sao lại
muốn bắt mình? Chẳng lẽ là chỉ bắt cóc thôi ư? Nhưng gã có cảm giác là
không phải thế. Đó là cừu hận ư? Cũng không giống. Cuối cùng gã không
tài nào có nổi đáp án.
Lúc này, bên ngoài khu nhà hoang xuất hiện ánh đèn chói mắt, sau đó có tiếng xe chạy đến.
Trong nháy mắt, cơ thể Ngân Hồ như một phản xạ có điều kiện bật ngược lên. Cô nhìn thoáng ra phía bên ngoài, thấy rõ ràng chiếc xe đang chạy tới thì
ánh mắt có vẻ hòa hoãn lại. Cô đã nhận rõ là người mới đến đúng là chủ
nhân.
Vẻ mặt Sở Phàm lạnh lẽo mang theo sát khí âm u đi vào bên
trong khu nhà hoang. Kim Cương đi theo liền ngay đằng sau. Sau khi đi
vào, nhìn thấy Từ Lãng đang nằm một góc, hắn lạnh lùng nói:
- Từ Lãng, chúng ta lại gặp nhau.
Từ Lãng nghe thế thì giật mình. Gã nhìn Sở Phàm, cảm giác thấy là mình
không có chút ấn tượng nào là đã gặp qua người này rồi, cho nên ánh mắt
có vẻ hoang mang.
- Mày không biết tao à? Ha ha. Mày với bọn
Trương thiếu và Lâm Phong không phải là trăm phương ngàn kế tìm cách
diệt trừ tao hay sao? Tao chính là Sở Phàm đây. Ngày đó, ngay lúc mày
dẫn người đến truy lùng A Thiến ở nhà trọ thì tao đang đứng ở tầng trên
nhìn xuống.
Sở Phàm thản nhiên giải thích.
Từ Lãng nghe thế thì vẻ mặt buồn bã, trong lòng tràn ngập một dự cảm không lành.
- Vốn tao không định giết mày đâu. Mày tuy nói là đối nghịch với tao,
nhưng mày cũng không phải là kẻ chủ mưu. Tao sẽ chính diện đối phó với
bọn Trương thiếu và Lâm Phong kìa. Nhưng mà ngàn vạn lần mày không nên
sát hại A Thiến. Chính thế nên mày mới đáng chết!
Sở Phàm nói xong thì ánh mắt phát lạnh, sát khí trên người hắn khiến Từ Lãng nằm im thin thít, run rẩy nói:
- Không, không, đừng mà, đừng mà….
Ánh mắt Sở Phàm sắc lại, túm lấy tóc Từ Lãng, giống như lôi một con chó ra bên ngoài.
Bên ngoài mưa sa gió giật, mưa lạnh như băng quất vào người lại càng làm
cho cơn giận dữ của Sở Phàm tăng cao. Hắn kéo Từ Lãng tới trước xe rồi
mở cửa ra, một tay túm cổ gã ấn vào trong xe, tức giận nói:
- Nhìn đi, nhìn xem là ai.
Đúng lúc này, trên trời có một tia chớp, ánh sáng nháy lên làm Từ Lãng nhìn
rõ là A Thiến đang nằm trong xe. Khuôn mặt tái nhợt của A Thiến khiến Từ Lãng lạnh cả chân tay. Gã bước lảo đảo lui lại phía sau, miệng lớn
tiếng kêu gào:
- Quỷ, quỷ, có ma, có ma….
“Bốp” Sở Phàm túm chặt lấy Từ Lãng, tát cho vài phát, tức giận quát:
- Vì sao mày lại muốn giết A Thiến? Vì cái gì? Vì cái gì nào? Chẳng lẽ
mày hại cô ấy còn chưa đủ hay sao? Chẳng lẽ mày gây tổn thương cho cô ấy thế còn ít hay sao?
- Không, không phải tôi giết, không phải tôi giết….
Từ Lãng bị đánh đập, thảm thiết kêu lên.
- Nói. Là ai đâm?
Sở Phàm bóp chặt cổ Từ Lãng, lạnh lùng hỏi.
- Tôi, tôi nói, tôi nói.
Từ Lãng thở gấp, vội vàng nói.
Sở Phàm vung tay, vứt Từ Lãng đến trước cửa xe đang mở, đối diện với khuôn mặt A Thiến ở bên trong.
- Quỳ xuống đó cho tao. Lần lượt kể lại rõ ràng từng bước từng bước đâm dao giết người như thế nào.
Sở Phàm cất giọng lạnh lẽo.
- Vâng, vâng…
Từ Lãng quỳ đối diện với A Thiến đang nằm trong xe, mấp máy môi lập bập nói.
- Ngân Hồ, ghi nhớ.
Ngân Hồ gật đầu.
Từ Lãng nói xong, nhìn về phía Sở Phàm, trong mắt có ý muốn hỏi là đã nói xong rồi thì liệu có được tha hay không.
- Mày tuy nói là đã khai, nhưng còn không đủ để đền tội. Nếu không có mày bày mưu tính kế thì những kẻ đó có thể đâm dao chết người được hay sao? A Thiến sẽ chết sao?
Sở Phàm cười lạnh, duỗi tay ra, nói tiếp:
- Đưa súng đây cho tôi.
Từ Lãng nghe thấy thế thì sắc mặt trắng bệch, vội vàng đứng lên, ngả nghiêng lảo đảo chạy trốn.
Sở Phàm nhận khẩu súng Kim Cương đưa cho, cười lạnh một tiếng. Súng mới.
“Đoàng” một tiếng, Từ Lãng hét lên rồi ngã gục. Đó là bởi Sở Phàm ngắm
vào đùi gã, cho nên dù ngã xuống đất rồi gã vẫn muốn bò về phía trước,
định trốn thoát ra ngoài. Đáng tiếc là gã ngây thơ quá.
Sở Phàm bước tới đuổi theo gã, một cước đạp trước ngực gã, ngồi xổm xuống, dùng súng để ngay hạ bộ của gã, lạnh lùng nói:
- Mày sẽ không chết nhanh thế được đâu. Mày còn chưa xuống địa ngục cơ mà. Có trách thì chỉ trách mày đã hại chết A Thiến thôi.
Nói rồi Sở Phàm bắn súng.
Một phát. Hai phát. Ba phát….
Tiếng súng trong trẻo bị tiếng mưa át hết, bốn phía vang vọng tiếng gào thét thảm thiết.
Sở Phàm cũng không nhớ mình đã bắn bao nhiêu phát. Từ Lãng sớm đã hôn mê giữa tiếng kêu gào thảm thiết.
Thật lâu sau, Sở Phàm chậm rãi đứng lên, nhìn hạ thân be bét máu của Từ Lãng, lạnh lùng nói:
- Mang hắn đi, xử lý vết thương cho hắn, Đừng để cho hắn chết nhanh thế. Hắn còn có chỗ dùng được đấy.
Ngân Hồ và Kim Cương đứng phía sau đều gật đầu.