Thật lâu sau, tiếng khóc bi ai cũng dần dần lắng xuống, chậm rãi biến thành tiếng nức nở.
Việc duy nhất Sở Phàm có thể làm chỉ là gắt gao ôm cô, cho cô một bờ vai để
dựa vào, cho cô tùy ý bộc lộ hết mọi tủi thân uất ức, thống khổ, tuyệt
vọng trong lòng.
Sở Phàm cũng thầm suy nghĩ, “Đứng trên lập
trường của mình liệu có ghét bỏ A Thiến chăng? Tuy biết nỗi khổ tâm của
cô ấy, nhưng thân thể của cô ấy không còn trong sạch. Liệu mình có ghét
bỏ cô ấy hay không? Tuy ngoài miệng không thừa nhận, nhưng trong lòng
vẫn có chút để ý.”
Chung quy lại thì đàn ông so với phụ nữ luôn
ích kỷ hơn. Thử hỏi trên đời này, có bao nhiêu đàn ông nguyện ý chấp
nhận việc vợ mình không còn là xử nữ? Đàn ông có thể chơi bời, đùa bỡn
với rất nhiều cô gái. Nhưng về sau lại dõng dạc yêu cầu bạn gái hoặc vợ
mình phải là xử nữ. Nhưng có một số cô gái từng có bạn trai và không còn trinh nữa thì lại thường bị đàn ông đánh giá bằng ánh mắt khinh miệt
trào phúng. Chuyện này thật buồn cười!
Đàn ông thỉnh thoảng nói:
- Không phải chỉ một lớp màng thôi sao, tôi không cần!
Nhưng chân chính không cần thì có mấy người. Tôi cho rằng đa số mọi người bề
ngoài nói rằng không cần, nhưng trong lòng lại vẫn có vướng mắc.
Sở Phàm vỗ nhẹ lưng A Thiến. Hắn không biết phải an ủi cô như thế nào
trong tình huống này nữa. Có lẽ lúc này cứ để cô giải tỏa một chút tâm
tình của mình là lựa chọn tốt nhất.
Cuối cùng, A Thiến cũng rời khỏi bờ vai của Sở Phàm. Cô nhẹ nhàng lấy tay lau nước mắt đi và nói:
- Cám ơn bờ vai của anh.
Trong giọng nói vẫn hơi nghẹn ngào.
- Không cần, ở đây cô vẫn còn nước mắt này.
Sở Phàm nhẹ nhàng xoa xoa giọt nước mắt bên cạnh khóe miệng cô.
- Anh có thể đi được rồi. Tôi không sao đâu.
A Thiến nói xong miễn cưỡng cười cười, nhưng nụ cười của cô lại rất thê lương.
- A Thiến.
Sở Phàm thở dài một tiếng:
- Có những người phụ nữ tuy rằng thân thể còn trinh trắng nhưng nội tâm
lại nhơ nhuốc. Lại có những người phụ nữ tuy đã mất đi trinh tiết nhưng
nội tâm lại rất trong sáng. Nếu có người hỏi tôi thích kiểu phụ nữ thế
nào? Tôi sẽ không do dự lựa chọn người phụ nữ thứ hai! Có những việc
không thể trách mình, mà chỉ có thể trách mình gặp gỡ sai người. Nhưng
từ lúc đó, cô có thể lựa chọn cuộc sống mới, không cần vì thân thể dơ
bẩn mà phải cam chịu số phận. Cô vẫn còn cha mẹ và em gái mà? Hãy sống
vì họ, và cũng là vì chính mình, hãy dũng cảm đối diện với quá khứ, dũng cảm sinh tồn.
Nghe những lời này, trong lòng A Thiến bỗng ấm áp hơn. Cô nhẹ nhàng nói:
- Cám ơn.
- Tôi cứu cô ít nhiều gì cũng vì có tư tâm. Cho nên cô không cần nghĩ
rằng tôi thật vĩ đại. Tôi giúp cô rời khỏi thủ đô và cũng hứa hẹn cho cô một ít tiền, đó là trong giao dịch của chúng ta. Cô không cần phải cảm
thấy nợ gì tôi cả, cũng không cần báo đáp. Nếu cô muốn vì điều này mà
dùng thân thể báo đáp. Thứ lỗi cho tôi, tôi không thể chấp nhận được.
Sở Phàm chậm rãi nói.
- Xin lỗi, là tôi không đúng. Tôi không nên đưa ra yêu cầu như vậy.
A Thiến đỏ mặt nói.
- Được rồi. Không nên nói những điều đó nữa. Cô là một cô gái gợi cảm và
xinh đẹp. Có lẽ về sau có khitôi sẽ vô tình bị cô hấp dẫn mất. Ha ha.
Sở Phàm cười nói:
- Đêm nay, tôi còn có chút việc cần phải làm. Cô nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai, tôi tới gặp để đưa cô ra khỏi đây. Được không?
- Được, tất cả nghe theo anh.
A Thiến nhoẻn miệng cười, trong mắt vẫn còn vương nước mắt.
- Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi. Tôi phải đi rồi. Ngủ ngon nhé!
Sở Phàm vẫy vẫy tay với A Thiến rồi bước ra khỏi phòng.
A Thiến nhìn theo bóng dáng dần biến mất ở hành lang rồi đóng cửa phòng lại. Nước mắt lại không kìm được chảy ra.
Sở Phàm lái xe chạy trên con đường đêm. Tâm tình hắn không thể bình ổn
được. Có phải tiếng khóc xúc động rất bi ai của A Thiến đã khiến hắn
động lòng?
Dừng xe lại ăn bên một quán ven đường, mua ít đồ ăn khuya. Sau đó Sở Phàm liền phóng như bay về biệt thự Lam Hải.
Lúc trở về biệt thự Lam Hải đã 1giờ rưỡi sáng. Sở Phàm bước lên lầu, nhìn
đèn của phòng đại tiểu thư cùng nhị tiểu thư đều đã tắt. Xem ra các nàng đều ngủ hết rồi.
- Không biết hai cô bé Tiểu Phi và Tiểu Lâm có trong phòng nhị tiểu thư không nhỉ? Nếu đúng thì thật không dễ làm.
Sở Phàm thì thào nói, rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng nhị tiểu thư ra.
Khi mở của, hắn phát hiện cửa phòng không khóa trái. Sở Phàm mừng thầm, nhẹ nhàng mở cửa ra rồi đi vào phòng.
Sở Phàm mở cửa ra, trong phòng chỉ còn ánh sáng nhẹ nhàng của ngọn đèn
ngủ. Hắn bắt gặp nhị tiểu thư im lặng ngủ, Sở Phàm lẳng lặng nhìn vẻ mặt thanh thuần của cô, không khỏi cười cười. Cô bé này chỉ khi ngủ mới im
lặng được.Tính cách hoạt bát của cô thật không giống tính cách của chị
cô.
Sở Phàm nhìn đồng hồ, thầm nghĩ, “lúc này nhị tiểu thư cũng
nên tỉnh rồi chứ nhỉ? Thủ pháp của mình khiến cô bé bất tỉnh, nhưng hiện tại cũng nên tỉnh lại rồi chứ!”
Nhưng trên giường, nhị tiểu thư
vẫn ngủ an lành, cô mặc chiếc áo ngủ nhỏ , chăn chỉ che đến ngực, khiến
bộ ngực còn chưa thành thục hơi lộ ra. Tuy cái nhìn của Sở Phàm rất đứng đắn, quần áo cũng không bị xốc lên, nhưng hắn có thể nhìn thấy bộ ngực
của nhị tiểu thư dường như to ra một chút.
“Có phải là cô bé này
âm thầm dùng sử dụng sản phẩm tăng vòng một không nhỉ? Mấy ngày không để ý, dường như ngực lại to lên một ít.”
Sở Phàm thầm nghĩ.
“Kỳ thật, ngoại trừ bộ ngực không được đầy đặn cho lắm thì tay và đùi cô
nàng cũng thật mềm mại, đặc biệt là cái mông cong vểnh lên thật giống
Tiểu Lâm, chỉ không to bằng thôi.”
Sở Phàm nhân lúc nhị tiểu thư đang ngủ soi mói nhìn.
Sở Phàm lẳng lặng nhìn cô đang ngủ say. Sau nửa giờ, thân thể cô bắt đầu
giật giật, trong miệng nói mớ “vâng”, có vẻ là sắp tỉnh dậy.
- Nhị tiểu thư, nhị tiểu thư… …
Sở Phàm nhẹ nhàng gọi.
- Ừ
Nhị tiểu thư trở mình mơ màng nhìn Sở Phàm đang ngồi bên cạnh mình, cô nỉ non nói:
- Sở ca ca, tại sao tôi lại ngủ ở đây? Đây là nơi nào?
Hiển nhiên còn chưa tỉnh hẳn nên cô không biết mình đang ngủ trong chính căn phòng của mình.
- Cô đương nhiên ngủ trong phòng mình rồi.
Sở Phàm cười cười.
- Trong phòng của mình? A!
Nhị tiểu thư la lên một tiếng:
- Sở ca ca, tại sao anh lại ở trong phòng của tôi? Tôi nhớ rõ là tôi bị
tên Trần Tuấn Sinh khốn kiếp bắt cóc mà, thế nào lại trở lại được phòng
ngủ của mình?
- Lúc tôi cứu cô ra, cô rất là mệt mỏi, rồi lăn ra ngủ nên tôi đưa cô về nghỉ ngơi.
Sở Phàm nói.
- Thế ư?
Nhị tiểu thư cố gắng nhớ lại, sau đó dướng như nhớ được cái gì, vội vàng la lên:
- Vậy tên khốn kiệp Trần Tuấn Sinh đâu rồi? Sở ca ca có dạy dỗ nó cẩn thận không vậy?
- Còn không kịp dạy dỗ gì đâu. Chính người của bọn chúng chia thành hai
phe bắn nhau, tình hình lúc đó rất hỗn loạn. Thế nên tôi liền ôm cô rời
đi, nên cũng không biết kết quả cuối cùng như thế nào.
Sở Phàm vẻ mặt rất ngay thật nói.
- Ui trời, thật đáng tiếc. Nếu lần sau gặp lại nó thì phải dạy dỗ lại nó một chút mới được.
Nhị tiểu thư oán hận nói.
Sở Phàm cười thầm, hắn biết rằng nhị tiểu thư không có cơ hội này.
- Nhị tiểu thư, cô không cảm thấy đói sao?
Sở Phàm biết rằng cả đêm cô còn chưa ăn gì nên hỏi.
- Đói á?
Nghe lời Sở Phàm nói, cô chợt thấy mình rất đói bụng nên cô bảo:
- Đúng vậy, tôi cảm thấy thật đói bụng, thật là muốn ăn cái gì đó.
- Ha ha,tôi đặc biệt mua cho cô đây này.
Sở Phàm cười nói.
- Oa. Là cháo ếch, tôi rất thích cháo ếch đấy.
Nhị tiểu thư cao hứng cười, rồi xốc chăn đứng lên.
Sau khi xốc chăn lên, nhị tiểu thư bỗng trợn hết cả mắt. Trên người cô chỉ
mặc chiếc áo ngủ cũn cỡn cùng với chiếc quần chíp có hình nhân vật hoạt
hình!
- Thật đáng yêu!
Sở Phàm thì thào nói.
- Cái, cái gì đáng yêu?
Khuôn mặt của nhị tiểu thư đỏ mặt nói, rồi dùng chăn che lại những chỗ mẫn cảm của mình.
- Cái nhân vật hoạt hình kia. Tôi thề rằng tôi chỉ nhìn thấy nhân vật hoạt hình đó thôi.
Sở Phàm nghiêm trang nói.
- Đáng ghét, anh, không cho phép anh được nhìn tôi, đồ háo sắc!
Nhị tiểu thư sẵng giọng nói.
- Được rồi, để tôi xoay người sang hướng khác, cho cô năm giây để mặc quần vào đấy.
Sở Phàm quay sang hướng khác rồi bắt đầu đếm.
- Không cho anh quay lại, anh đếm nhanh như vậy người ta còn chưa mặc quần xong, nếu anh quay lại, tôi sẽ mách chị.
Nghe nhị tiểu thư muốn mách đại tiểu thư, Sở Phàm cười khổ rồi đếm chậm dần:
- 4.1, 4.2,…….
Đến khi đếm đến 4.9 thì cô mới cho phép hắn quay đầu lại.
Lúc này, nhị tiểu thư đã thay một bộ đồ ngủ rồi, nhưng khuôn mặt đáng yêu xinh đẹp vẫn đỏ bừng.
- Hừ, tại sao nửa đêm rồi anh còn đến phòng tôi làm gì?
Nhị tiểu thư lẩm bẩm nói.
- Cô không ăn tối, nên tôi biết là nửa đêm cô sẽ đói. Vậy nên tôi cố ý đi mua cháo ếch cho cô mà.
Sở Phàm đáp.
- Sở ca ca thật tốt !
Nhị tiểu thư ăn bát cháo ếch rồi cười nói.
- Đó là đương nhiên, ai bảo Sở ca ca quý cô chứ.
Sở Phàm dừng một chút rồi nói to.
- Ai nha, Sở ca ca dường như đẹp trai hơn trước đó.
Nhị tiểu thư vui vẻ cười, nghe người khác nói thích mình thật hạnh phúc.
- Chẳng lẽ Sở ca ca trước kia rất xấu trai sao?
Sở Phàm xị mặt ra hỏi.
- Không có, chỉ có hơi ngốc thôi, ha ha
Nhị tiểu thu cười rộ lên rất vui vẻ.
Sở Phàm cũng cười.
Nhị tiểu thư ăn cháo ếch được giữa chừng rồi đột nhiên làm nũng nói:
- Sở ca ca, anh bón cho tôi ăn nhé.
- Hả?
Sở Phàm hơi ngạc nhiên.
- Anh có thể bón cho chị tôi ăn cháo mà không thể bón cho tôi được à?
Nhị tiểu thư nói.
Sở Phàm gãi gãi đầu rồi nói:
- Được rồi, há mồm nào , Ooooooooooo.
- Đúng rồi nhị tiểu thư, nếu đại tiểu thư cùng Tiểu Lâm các cô ấy có hỏi
chuyện đêm nay thì đừng có nói chuyện cô bị Trần Tuấn Sinh bắt cóc nhé.
Hãy nói là cô giận tôi rồi cuối cùng là tôi đến đón cô trở về được
không?
Sở Phàm vừa bón cháo cho nhị tiểu thư, vừa nói.
- Tại sao vậy?
Nhị tiểu thư khó hiểu nói.
- Những việc thế này càng ít người biết càng tốt. Hơn nữa khi đi cứu cô, tôi cũng nói dối với các cô ấy như vậy.
Sở Phàm nói.
- Được rồi, Sở ca ca nói vậy cũng được nhưng anh phải đồng ý giúp tôi dạy dỗ thằng Trần Tuấn Sinh một trận.
Nhị tiểu thư chẩu miệng nói.
- Được, một lời đã định.
Sở Phàm cười cười.
- Ngoéo tay, không được gạt người ta, nếu không sẽ là con chó nhỏ.
Nhị tiểu thư nói, đồng thời ngón út của cô và Sở Phàm cũng ngoắc vào nhau.
Tuy đêm đã khuya, nhưng Sở Phàm cùng nhị tiểu thư vẫn nói chuyện vui vẻ trong phòng