Đêm đã khuya, một vầng trăng lưỡi liềm treo phía chân trời, sao
giăng bốn phía, tỏa ánh sáng lấp lánh, cảnh vật muôn đời không thay đổi.
Trên một chiếc xe Mercedes-Benz đời S500MATIC,
một đôi nam nữ đang hôn nhau đến quên trời đất. Bọn họ như chìm
trong biển tình, đến nỗi quên cả thời gian. Nụ hôn kéo dài
triền miên đến mức quên cả bản thân, chỉ còn cảm thụ được hơi
thở và thân thể người kia.
Lúc này đất trời làm chứng,
trăng sáng chứng kiến màn ôm hôn thắm thiết này. Cô gái kia
thỏa mãn nhắm mắt, khuôn mặt trái xoan trắng trẻo giờ hồng
hào tươi tắn, hiện lên vẻ đầy hạnh phúc. Tuy trên khuôn mặt vẫn còn vương lại hai hàng nước mắt nhưng đôi môi mộng đỏ như cánh
hồng kia sau một nụ hôn nồng nàn kia lại càng đỏ tươi gợi cảm, giống như màu hoa hồng nở rộ, xinh đẹp động lòng người.
Cô chính là cô giảng viên xinh đẹp Lâm Hiểu Tình. Giờ phút này
đôi mắt cô đã khép lại, hai tay ôm chặt lấy Sở Phàm. Cô không
dám mở mắt, bởi cô sợ, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ. Mặc dù
cô biết cái cảm giác môi kề môi kia rất thật, thân thể mà cô
đang ôm trong vòng tay cũng vô cùng thật, thậm chí còn cảm nhận được cái thứ đang cương cứng lên của Sở Phàm đang chạm vào
khoảng giữa hai chân mình, rất thật. Nhưng cô vẫn không dám mở
mắt ra, có lẽ bởi vì cô thẹn thùng.
Sở Phàm ôm chặt
lấy Lâm Hiểu Tinh, để mặt cô áp vào cổ mình, vươn đầu lưỡi
nhẹ nhàng mơn trớn trên cổ cô. Hai người không nói một lời. Có
lẽ lúc này tất cả ngôn từ đều vô nghĩa, lúc này cảm thụ sự
ấm áp, ôn nhu này mới là quan trọng nhất.
Cũng không
biết đã qua bao lâu, hai tay Lâm Hiểu Tình đang ôm chặt Sở Phàm
buông lỏng dần. Hơi thở của cô cũng đều trở lại, khuôn mặt yên
lành. Sở Phàm lẳng lặng nhìn cô. Hắn biết lúc này Lâm Hiểu
Tình đã chìm vào giấc ngủ. Trên đời còn gì có thể so với
việc được nằm trong lòng người mình yêu, yên lành đi vào giấc
ngủ chứ?
Ánh mắt Sở Phàm nhìn xuống, không kìm nổi
dừng lại trên bộ ngực cao vút của Lâm Hiểu Tình. Có thể do
vừa rồi hôn quá kích thích, khiến cho ngực áo cô hơi mở rộng,
lộ ra một góc băng sơn của có. Cái khe sâu kia lọt ngay vào mắt Sở Phàm. Hắn nhìn ngắm một chút, thầm đánh giá, cái khe này ít nhất phải sâu đến bốn ngón tay. Sâu tới mức này, có thể
tưởng tượng được hai cặp đào tiên của Lâm Hiểu Tình kinh người
tới mức nào.
Sở Phàm cười khổ một tiếng. Hắn phát
hiện thấy lực hấp dẫn của Lâm Hiểu Tình cũng chẳng hề kém
dì Mi chút nào.
Thực ra trong lòng hắn biết tấm lòng
của Lâm Hiểu Tình dành cho mình. Nhưng hắn lại càng hiểu rằng
cô mới trải qua một lần suy sụp tình cảm, thể xác lẫn tình
thần đều đang cực kỳ yếu ớt. Lúc này nếu cô lại gặp phải
một biến cố tình cảm nữa thì rất có khả năng sẽ dẫn tới tự sát. Bởi vậy đối với tình cảm biểu lộ với Lâm Hiểu Tinh, Sở Phàm phải xử lý hết sức cẩn thận. Hắn tuyệt đối không phải
là loại người thừa nước đục thả câu. Nếu không thì ngay vừa
rồi hắn đã hoàn toàn có thể chiếm đoạt Lâm Hiểu Tình.
Vậy chẳng lẽ là do Sở Phàm không có cảm tình với Lâm Hiểu Tình
nên mới lảng tránh? Đương nhiên không phải, hắn chính là muốn
cùng Lâm Hiểu Tình vượt qua bóng đen ám ảnh của thất bại lần
trước, giúp cô vượt qua tình trạng yếu ớt của cả thể xác và
tinh thần. Hắn thích Lâm Hiểu Tình, nhưng hắn không thể qua quýt mà chiếm lấy cô, bởi hắn sợ rằng sẽ có thể một lần nữa
tạo thành tổn thương tình cảm cho Lâm Hiểu Tình. Mà loại thương tổn này lại không phải do hắn đem đến, mà là từ hoàn cảnh
khách quan bên ngoài.
Nói ví dụ bởi vì tính chất công
việc của Sở Phàm, hắn lúc nào cũng quanh quẩn bên cạnh một
đám mỹ nữ. Thử nghĩ nếu Sở Phàm tiếp nhận Lâm Hiểu Tình
rồi, cô thấy bên cạnh Sở Phàm có một đám mỹ nữ như vậy cô sẽ nghĩ sao? Trong lòng có có thể cho rằng Sở Phàm đang lừa dối
cô hay không? Cô có thể vì đau lòng mà làm những việc ngốc
nghếch hay không?
Sở Phàm lo lắng những nguyên nhân đó nên
khi thấy Lâm Hiểu Tình biểu lộ tình cảm mới vờ như không thấy. Hắn muốn chờ Lâm Hiểu Tình thoát khỏi được nỗi ám ảnh trước đây. Lúc cô đã hiểu rõ hắn, có thể tiếp nhận hắn. Thậm chí
cô có thể chấp nhận được chuyện cùng với người phụ nữ khác
chia sẻ hắn. Hắn muốn dùng hành động của mình để chứng minh
rằng mình chính là tình yêu của Lâm Hiểu Tình.
Sở Phàm nhìn Lâm Hiểu Tình đang ngủ say, nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên khuôn mặt mịn màng kia, khẽ nói:
-Bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu, anh đều sẽ ở bên em. Anh đã hứa thì nhất định sẽ không nuốt lời.
Hắn nói xong rồi nhẹ nhàng đặt Lâm Hiểu Tình vào ghế sau, thắt
dây an toàn cho cô, sau đó khởi động ô tô, đi về hướng nhà Lâm
Hiểu Tình. Hắn muốn đưa cô về nhà.
Đi tới khu nhà của
Lâm Hiểu Tình, Sở Phàm lấy di động của cô, tìm số của người
ở cùng cô là Giang Uyển Nhi. Sau đó hắn gọi cho Giang Uyển Nhi,
chỉ mong sao là cô nàng có bật máy. May sao, có chuông reo.
-Này, Ai thế hả? Hơn nửa đêm còn gọi điện thoại.
Từ di động truyền tới tiếng nói nũng nịu của Giang Uyển Nhi.
-Tôi là Sở Phàm đây. Hiểu Tình cô ấy uống say, tôi đưa về đây rồi. Cô mở cửa nhà hộ tôi để tôi đưa cô ấy vào.
Sở Phàm nói.
Giang Uyển Nhi đang mơ mơ màng màng, nghe thấy Sở Phàm nói là đưa Hiểu Tình về liền tỉnh hẳn, cô nói:
-Để tôi mở cửa dưới đó, anh bế Hiểu Tình lên đây đi.
Sở Phàm nói chuyện xong thì đã thấy cửa nhà mở ra. Hắn ôm Lâm
Hiểu Tình đang ngủ say đi lên tầng bốn, gõ cửa phòng số một.
Chỉ lát sau, cửa phòng mở ra, Giang Uyển Nhi tóc xõa tung, trên
người chỉ mặc một cái áo ngủ tơ tằm hai dây mỏng tang, gợi
cảm đã xuất hiện trước mắt Sở Phàm. Có lẽ Giang Uyển Nhi
không có chuẩn bị trước nên mới mặc cái áo ngủ gợi cảm này
ra mở cửa, cũng nhờ thế mà Sở Phàm được chiêm ngượng dáng
người nóng bỏng của người đẹp vùng Giang Nam này.
Sở
Phàm nhớ rõ lần trước gặp Giang Uyển Nhi là khi cô mặc một bộ quần áo thể thao, bó sát cơ thể cô. Lần này bộ áo ngủ lại
khiến những đường cong trên cơ thể Giang Uyển Nhi thể hiện hết
ra khi cô di chuyển, xuyên qua chiếc áo có thể thấy rất rõ cái
khe sâu giữa hai trái tuyết lê kia. Cái khe này nếu so với Lâm
Hiểu Tinh mà nói thì còn kém một chút nhưng vẫn không thể coi
thường. Chỉ nhìn qua cũng có thể tưởng tượng đồi núi của
Giang Uyển Nhi lồi lõm ra sao.
-Hiểu Tình, chị ấy chị ấy sao vậy?
Giang Uyển Nhi chú ý tới Lâm Hiểu Tình, hoàn toàn không để ý tới
hai mắt Sở Phàm đang nhìn chằm chằm vào cơ thể mình.
-Cô ấy đi uống rượu một mình. Khi tôi tới nơi thì cô ấy đã uống
say, sau đó tôi đưa có ấy về. Trên đường đi thì cô ấy đã ngủ
rồi.
Sở Phàm nói.
-A, vậy anh đưa chị ấy vào phòng ngủ đi.
Giang Uyển Nhi nói xong liền chạy tới mở cửa phòng Lâm Hiểu Tình, bật đèn lên.
Sở Phàm ôm Lâm Hiểu Tình đi vào, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô. Nhìn gương mặt xinh đẹp đang say ngủ, Sở Phàm rất
muốn cúi xuống hôn cô, nhưng lại ngại Giang Uyển Nhi đang ở bên
cạnh nên đành thôi.
Sau đó hắn và Giang Uyển Nhi rời phòng, đóng cửa phòng Lâm Hiểu Tình lại.
-Muộn lắm rồi, hay anh ngủ lại đi.
Giang Uyển Nhi đột nhiên nói.
Sở Phàm nghe vậy sửng sốt, lắc lắc đầu cười, nói:
-Vậy không được rồi, trai đơn gái chiếc.
Hắn đã chú ý tới trước ngực Giang Uyển Nhi có hai điểm cao hẳn
lên, hắn không tự chủ được mà liên tưởng tới hai hạt tròn đỏ
hồng kia.
-Chà, không ngờ đó. Anh mà cũng biết ngượng
vậy à. Dù sao thì quan hệ giữa anh và chị Hiểu Tình tôi cũng
biết rồi. Anh có thể ngủ cùng chị Hiểu Tình mà, còn nếu
ngại thì có thể ngủ ở giường tôi cũng được.
Giang Uyển Nhi nói xong khiến Sở Phàm nghe mà kinh ngạc"a?" một tiếng, miệng chữ o mất chữ A.
Giang Uyển Nhi lườm Sở Phàm một cái, tiếp tục nói:
-Nghĩ đi đâu đó? Tôi chưa nói hết mà, anh ngủ ở giường tôi, tôi ngủ với chị Hiểu Tình.
-À
Sở Phàm khẽ thở ra, nói:
-Tôi thấy thôi đi. Tôi có bệnh mộng du, đặc biệt là khi ngủ cùng
người đẹp thì bệnh tình lại càng nghiêm trọng. Nói không chừng sáng mai khi thức dậy lại phát hiện ra đang ngủ bên cạnh cô ấy chứ.
-Xì, tưởng tôi là trẻ con chắc.
Giang Uyển Nhi khẽ gắt, khuôn mặt không khỏi đỏ hồng.
-Tôi phải về đây. Lúc Hiểu Tình tỉnh nhớ nói với cô ấy giúp tôi, ngủ ngon nhé, Giang mỹ nữ.
Sở Phàm nói xong cười cười, nhìn hai chân trắng nõn của Giang Uyển Nhi, rồi đi ra ngoài.
Giang Uyển Nhi chu cái miệng nhỏ nhăn, trừng mát nhìn Sở Phàm, trong mắt hiện lên một loại "tình cảm khó hiểu" như oán như trách.
Sở Phàm phóng xe như bay về biệt thự Lam Hải. Giờ đã khoảng ba
giờ sáng, trên đường cao tốc xe cộ rất thưa thớt, ngẫu nhiên
mới thấy một chiếc xe. Bởi thế Sở Phàm đạp chân ga, chạy với
tốc độ 180km/h, lập tức chiếc xe Mercedes-Benz giống như một tia
chớp màu đen xé gió lướt đi, tốc độ nhanh vô cùng.
Sở
Phàm hưởng thụ niềm thích thú khi được lái xe tốc độ cao.
Chạy khoảng chừng mười hai phút, hán bỗng nhiên thấy phía
trước có một chiếc xe thể thao cao cấp màu xanh thẫm. Hắn không rõ hãng xe, nhưng nhìn hình dáng xe như giọt nước là có thể
đoán được đây là loại xe thể thao đất tiền, cực kỳ xa xỉ.
Chiếc xe chạy phía trước cũng không nhanh lẩm, bởi thế Sở Phàm rất
nhanh "vèo" một cái, đã vượt quá chiếc xe đó. Sở Phàm vốn
nghĩ chuyện này cũng rất bình thường, nhưng hắn không ngờ rằng khi hắn vừa vượt qua chiếc xe kia thi có một loạt những chuyện mà hắn không tưởng tượng nổi đã xảy ra. Bởi vì ngay khi hắn
cho chiếc xe thể thao đắt tiền kia "hít bụi", nhìn vào kính
chiếu hậu hắn có thể thấy chiếc xe đó liền tăng tốc đuổi theo hắn, chính là chiếc xe thể thao đắt tiền kia.
-Oái, không phải là gặp một tên quái xế đó chứ?
Sở Phàm thầm nghĩ trong lòng.