Trận đấu kết thúc với tỷ số 9:10. Quả là một trận đấu đầy tình tiết hấp dẫn cuốn hút người xem hồi hộp theo dõi. Là một trận đấu cam go gay cấn tới tận những phút cuối cùng. Một trận đấu mà đầu tiên là màn biểu diễn của “vương tử bóng rổ” Vương Chấn Phong nhưng kết thúc lại là huyền thoại thần kỳ Sở Phàm. Là trận đấu mà “vương tử bóng rổ” lần đầu tiên bị đánh bại, cũng là lần đầu tiên phải cúi thấp cái đầu cao ngạo xuống mà rời đi.
Ở hiện trường còn rất nhiều sinh viên vừa theo dõi trận đấu vẫn còn phấn khích không chịu rời đi, đặc biệt là một số nữ sinh. Các nàng tận mắt chứng kiến Sở Phàm nhảy lên cao đưa bóng vào rổ (mà phải gọi là úp rổ mới đúng). Lúc ấy, những ánh mắt đều hoa hết cả lên đầy ngưỡng mộ. Các nàng tìm đủ mọi cách tìm hiểu thông tin cá nhân của Sở Phàm, ví dụ như anh ta tên là gì, học ở lớp nào trường nào, v.v. Đáng tiếc là một chút tin tức cũng chả có, chính vì vậy mà Sở Phàm lại càng khiến cho các nàng thêm hứng thú.
Còn một số nam sinh rất đam mê môn bóng rổ cũng ở lại hiện trường rất lâu không rời đi. Trong mắt họ, một loạt động tác của Sở Phàm: đoạt bóng, dẫn bóng, rồi slumdunk …. giống như Ngọc Hoàng phù hộ vậy. Hơn nữa hâm mộ nhất là “Hoàng tử bóng rổ” Vương Chấn Phong, kỹ thuật bóng rổ điêu luyện thế mà đến lúc đến khu ba điểm rồi, đến lúc trình diễn được tuyệt kỹ kinh điển rồi, thì lại bị Sở Phàm cướp cờ rồi lại còn trình diễn một pha slumdunk ngoạn mục nữa chứ. Biểu hiện thế này thực sự khiến cho nhiều nam sinh nảy sinh tâm lý sùng kính Sở Phàm.
Tuy bọn họ vẫn không biết được tin tức gì về Sở Phàm cả, nhưng ai cũng biết rằng ba hoa hậu giảng đường nổi tiếng đều hò hét cổ vũ cho hắn. Chỉ với một điểm đó thôi, bọn họ cho rằng Sở Phàm không phải là người tầm thường.
Mấy người Lôi Chiến, Vương Hạo reo hò sung sướng, lại tiếp tục tung Sở Phàm lên và đỡ hắn xuống. Đến lúc hắn vất vả thoát được mấy người này thì lại đến nhóm mỹ nữ xông ra ôm chầm lấy.
- Tiểu Ngốc Ngốc, trước kia không ai nhận ra được, anh lại còn có tài chơi bóng rổ nữa. Thật là lợi hại, thật là lợi hại!
Sở Phàm lần đầu tiên tiếp xúc gần gũi với nhị tiểu thư như thế. Nhưng mà lại là do nàng chủ động, thân thiết ôm hắn, làm hắn cảm thấy nhiệt huyết lại phun trào, nhất thời còn không biết là có nên nhân cơ hội ôm nàng một lúc không. Nhưng hắn còn chưa quyết định được xong thì nhị tiểu thư đã buông tay ra rồi, trên khuôn mặt tươi cười vẫn hoàn toàn hồn nhiên trong sáng.
Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm cũng đứng bên cạnh. Hai cô nàng này không ngờ là hết xoa mặt lại đến mát xa cái tai cho hắn, khen ngợi hắn lợi hại. Hắn vốn tưởng rằng sau khi nhị tiểu thư buông hắn ra thì sẽ đến lượt hai mỹ nữ Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm tiến đến ôm tiếp. Ai dè đâu chờ mãi cũng chẳng thấy hai cô nàng này hành động gì, hắn đâm ra lại thấy thất vọng.
- Anh Sở, kỹ thuật chơi bóng của anh đã làm cho bọn tôi được mở rộng tầm mắt đó. Chính là anh đã dẫn dắt để đội chúng ta chuyển bại thành thắng. Cái sự sung sướng này thật là không thể kìm hãm được!
Lôi Chiến mồm năm miệng mười, vừa cười vừa nói.
- Tôi lại đang nghĩ liệu có phải là anh Sở giấu tài không đây. Nói thật là tôi cũng không thể tin được là vừa rồi anh đánh bóng cho vào rổ được.
Trần Thần bên cạnh bổ sung.
- Tôi cảm thấy năng lực phòng thủ của anh Sở quá mạnh mẽ. Đúng là không thể chê vào đâu được. Phòng thủ là điểm mấu chốt quan trọng trong môn bóng rổ. Trận này chúng ta có thể thắng được là hoàn toàn dựa vào tài năng phòng thủ xuất sắc của anh.
Đoạn Thiên Vũ cũng xúc động nói.
Sở Phàm hụm một ngụm lớn đồ uống mà nhị tiểu thư các nàng mang tới, đáp lại:
- Trước kia tôi đã từng xem người ta đánh bóng rổ. Cũng xem qua NBA, bản thân cũng từng đánh vài lần. Nhưng chơi trong một trận đấu với mọi người trên sân thế này thì đây đúng là lần đầu tiên. Ha ha ha, các cậu xem tôi còn không biết cả chụp bóng thế nào nữa. Mỗi lần cướp bóng được là đều chuyền cho Trần Thần.
(DG: NBA – Giải thi đấu bóng rổ nhà nghề của Mỹ)
- Ôi trời. Năng lực phòng thủ của anh như thế đã khiến cho người ta choáng váng rồi. Thật sự không thể tưởng tượng được là năng lực phòng thủ của anh lại xuất sắc đến thế. Đến cả Vương Chấn Phong cũng không vượt qua được anh.
Vương Hạo chen vào.
- Có thể là do tốc độ phản ứng của thân thủ và ý thức của tôi cũng kha khá. Trong mắt tôi, cái tên Vương Chấn Phong kia có động tác rất chậm, tôi gần như là chỉ cần vẩy tay một cái là có thể cướp được bóng của hắn rồi.
Sở Phàm nói.
- Bất kể là nói thế nào thì chúng ta vẫn là người chiến thắng. Mà lại còn là thắng Vương đội của trường ta nữa chứ. Việc này chỉ tưởng tượng thôi đã thích mê đi rồi. Đáng tiếc là không quay lại được trận đấu này, kể cũng tiếc.
Lôi Chiến nói.
- Các cậu không cần phải tiếc. Bởi vì tớ đã quay được toàn bộ những thời khắc nguy cấp trong trận đấu kinh điển này rồi.
Nhị tiểu thư cười nói, tay cầm máy quay DV giơ lên.
Lôi Chiến nghe thấy thế thì mừng rỡ nói:
- Ôi tốt quá. Thế phiền cậu sao cho tớ một bản nhé.
- Ừ được rồi, tớ về nhà sao ra đĩa rồi phát cho các cậu mỗi người một cái làm kỷ niệm. Ha ha
Nhị tiểu thư cười, đồng ý ngay.
Sở Phàm lúc này bỗng trầm giọng nói:
- Vừa rồi trong trận đấu, Vương đội hoàn toàn có khả năng đánh bại chúng ta, bởi vì tuyến trong của họ rất tốt. Nếu như Vương Chấn Phong chịu khó chuyền bóng vào bên trong thì với ưu thế của khu vực ấy chắc chắn là họ ghi điểm được. Nhưng Vương Chấn Phong cao ngạo quá thể, tự tác chiến một mình, cho nên mới làm hỏng cả đội hình mạnh của đội mình.
- Chính xác. Dù sao bóng rổ là việc chung của năm người. Phải dựa vào tài năng của tập thể thì mới thắng được. Vương Chấn Phong bị anh cướp bóng liên tục, đâm ra không cam tâm, không hạ gục anh thì không chịu được. Đấy chính là vấn đề trí mạng của đối phương.
Trần Thần suy tư bảo.
- Hà hà, mọi người đều hiểu được đạo lý này là tốt rồi. Mà các cậu nhá, chơi xong trận này tự dưng tôi lại thích chơi bóng rổ. Ách, sau này có điều kiện chắc chắn thường xuyên tới tìm các cậu chơi bóng cùng đấy.
- Ha ha, hoan nghênh hoan nghênh. Chúng tôi mong còn chả được nữa là.
Lôi Chiến cười to đáp.
Sở Phàm xem giờ, thấy đã năm rưỡi rồi, nói với mọi người:
- Các anh em, tôi phải đưa nhị tiểu thư về đây. Các cậu chơi tiếp đi nhé. Có điều kiện tôi lại đến chơi cùng các cậu.
Lôi Chiến nhìn nhị tiểu thư ngây thơ tuyệt mĩ bên cạnh Sở Phàm, cười nói:
- Vâng, thế anh Sở về nhé. Tạm biệt!
- Tạm biệt!
Mấy người Trần Thần, Đoạn Thiên Vũ cùng tạm biệt Sở Phàm.
----------------.
Sở Phàm cùng với ba đại mỹ nữ nhị tiểu thư, Tô Phỉ, Trầm Mộng Lâm rời khỏi sân bóng rổ. Trên đường đi, Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm thì thầm bàn tán, không biết là đang bàn tính cái gì nữa.
- Tiểu Ngốc Ngốc, tôi quyết định từ giờ về sau tôi cũng muốn chơi bóng rổ. Mà anh, sẽ là huấn luyện viên của tôi.
Nhị tiểu thư vênh vênh khuôn mặt trắng mịn, giọng điệu rất kiên định.
Sở Phàm vừa nghe thấy suýt tí nữa thì chảy máu cam. Thầm nghĩ: “Bản thân mình đến bóng còn chả cầm được nên hồn nữa là lại còn muốn làm huấn luyện viên bóng rổ cho người khác nữa. Việc này mà truyền ra ngoài thì thiên hạ người ta cười cho thối mũi.”
- Nhị tiểu thư, cô cũng thấy đấy. Tôi thực sự là không biết chơi bóng rổ. Cô muốn tôi làm huấn luyện viên cho cô thì chẳng phải là nhầm lẫn hết rồi sao? Việc này tôi không làm được đâu.
Sở Phàm nói.
- Anh lừa tôi. Trước lúc anh ra sân với bọn Lôi Chiến thì họ bị đội của Vương Chấn Phong dẫn trước đến 9:0. Anh ra sân một cái thì đánh cho đội Vương Chấn Phong thất bại thảm hại, thua liên tiếp mười phát liền. Sự thật sờ sờ ra trước mắt như thế. Chắc chắn là anh rất lợi hại, vô cùng lợi hại. Lại còn giả bộ trước mặt tôi nữa à?
Nhị tiểu thư cong môi nói một tràng.
- Tôi, tôi chỉ biết mỗi cướp bóng với đập bóng linh tinh, biết dạy cô cái gì bây giờ?
Sở Phàm ngượng ngùng nói.
- Làm sao mà không biết dạy hử? Kệ anh. Tôi cứ muốn học đấy.
Đây đúng là gian nan cho Sở Phàm rồi. Hắn sở dĩ có thể đoạt bóng được là bởi vì đã rèn luyện được một thân thủ xuất sắc ở Nam Thiếu Lâm, thân thủ linh hoạt, hành động nhanh nhẹn cho nên mới có thể trong nháy mắt đoạt được bóng của Vương Chấn Phong, thậm chí lại còn ném bóng vượt qua cả hắn mà rơi vào rổ. Nhưng nhị tiểu thư chưa luyện võ bao giờ, làm sao mà dạy nàng được chứ? Chẳng lẽ mình lại phải dạy nàng công phu Thiếu Lâm ư?
Nhị tiểu thư thấy Sở Phàm không nói gì nữa, liền lấn tới.
- Cứ quyết định thế đi. Thứ bảy, chủ nhật tuần này có thời gian, anh phải đi đánh bóng rổ với tôi ở sân biệt thự.
Sở Phàm nghe xong, trong lòng thầm nghĩ: “Dạy thì dạy, cùng lắm thì lúc ra sân đưa ra vài động tác có yêu cầu cực kỳ cao, làm cho nhị tiểu thư biết khó mà lui là tốt nhất.
- Phỉ Phỉ, ở đây không có ai này.
Lúc đi qua một con đường nhỏ râm mát, Trầm Mộng Lâm nói.
- Rồi, thế chúng ta hành động luôn ở đây đi.
Tô Phỉ nói xong thì chạy lên tóm lấy tai Sở Phàm. Bị bất ngờ, không phòng bị kịp, hắn kêu toáng lên:
- Này, này, cô làm cái gì mà vặn tai tôi thế hả? Đau… đau!
- Anh mà còn biết đau sao?
Trầm Mộng Lâm lúc này đã đi tới nắm cánh tay Sở Phàm, nói tiếp:
- Lúc trước có phải là anh bảo Phỉ Phỉ với tôi là tiểu thí chú phải không? Tiểu thí chú thích nhất là vặn tai người đấy, còn thích cả véo tay người nữa đấy.
Trầm Mộng Lâm nói xong đã nắm môi mắm lợi véo tay Sở Phàm. Một cảm giác đau truyền khắp cả thể xác và tinh thần hắn, hắn vội vàng nói:
- Được rồi, tôi xin rút lại lời nói ấy, tôi xin rút lại mà. Các cô làm sao có thể là tiểu thí chủ được chứ. Các cô đều có gương mặt xinh đẹp, dáng người gợi cảm. Ai mà bảo các cô còn nhỏ thì chính hắn mới là người mù.
- Nhưng mà mắt anh thì không mù, đúng không?
Tô Phỉ nói.
- Tôi, tôi đó là nhất thời hồ đồ. Các cô thả tay tôi ra đi, không buông ra tôi sẽ cù lại các cô đó.
Sở Phàm đe dọa.
- Anh, anh dám?
Tô Phỉ nói.
Sở Phàm nghĩ thầm “Sao tôi lại không dám chứ?”, rồi vươn tay ra cù vào eo và nách Tô Phỉ. Tô Phỉ bất ngờ không kịp đề phòng đã cảm thấy toàn thân nhột nhạt không kìm nổi cười phá lên. Mãi rồi nàng đành buông tai Sở Phàm ra, bản thân mình cũng đứng xa hắn ra, tránh khỏi phạm vi ma thủ của hắn.
Tô Phỉ may mắn đã thoát ra khỏi phạm vi ma thủ của hắn đúng lúc. Còn Trầm Mộng Lâm mới gọi là thê thảm, bị Sở Phàm vòng tay ôm lấy, hơn nữa, hai tay hắn còn liên tục cù vào eo và nách của nàng. Trầm Mộng Lâm nũng nịu cười mị hoặc, thân thể mềm mại hết xoay trái lại xoay phải, muốn thoát ra. Nhưng mà Sở Phàm lại đang ôm nàng, cho nên càng giãy dụa hắn lại càng chiếm tiện nghi được nhiều hơn. Mỗi lần Trầm Mộng Lâm xoay thân thể mềm mại của mình thì bầu vú sung mãn mềm mại kia cũng lại cọ cọ vào ngực hắn. Cảm giác mềm mại này đã kích thích thú tính của hắn, tên này đúng là loại thú tính dã man.
- Thả ra, buông tay ra, nếu không buông ra là tôi hét lên là anh là đồ bất lịch sự đấy.
Khuôn mặt xinh đẹp của Trầm Mộng Lâm đã đỏ bừng.
Sở Phàm cũng không muốn buông tay ra, được ôm nàng thế này hắn đã sớm thèm nhỏ dãi ra rồi. Trước giờ hắn chưa từng ôm ấp một vưu vật đẹp đẽ khêu gợi như Trầm Mộng Lâm thế này. Nay có cơ hội, làm sao dễ dàng buông tha như thế được.
- A… anh, anh chiếm tiện nghi của tôi.
Bởi vì Sở Phàm đang ôm nàng rất chặt, nên thân thể hai người như dính sát vào nhau, Trầm Mộng Lâm vô ý bỗng cảm thấy cái gì cưng cứng trên người Sở Phàm đang dính vào người nàng. Nàng lập tức ý thức được cái vật cứng rắn kia là cái gì. Mặt đỏ bừng như ráng chiều, không kìm nổi kêu ầm lên.
Sở Phàm nghe thế, ngớ người, vội vàng buông tay, vẻ mặt rất chi là vô tội nhìn Trầm Mộng Lâm, ngập ngừng nói:
- Tôi, tôi không …
- Anh, anh có mà. Hừ!
Trầm Mộng Lâm hai mắt lảng tránh, vẻ mặt đỏ bừng, nói.
Sở Phàm lại có vẻ rất vô tội nhìn về phía nhị tiểu thư. Nhị tiểu thư cũng đang nhìn hắn với vẻ nghi hoặc, lại như dò hỏi “Anh rốt cuộc là vừa làm gì Trầm Mộng Lâm thế hả? Làm gì mà mặt cô ấy đỏ bừng lên thế?”