Đừng bao giờ lúc nào cũng buồn bã và chờ mong.
Sự đau buồn bởi vì không muốn ly biệt người thân hoặc bạn bè của mình, còn chờ mong lại
chính là hy vọng sau này có thể gặp lại nhau.
Trên đời này mỗi
ngày có hàng ngàn hàng vạn những cuộc chia tay nhưng đổi lại cũng có
hàng ngàn hàng vạn cuộc sum họp. Có ly biệt ắt sẽ có ngày gặp lại nhau.
Có người nói chia tay chính là để sum họp. Đúng vậy, vì ngày gặp lại thì cho dù có phải đau khổ khi ly biệt cũng phải cố gắng chịu đựng, đúng
không?
Sở Phàm nhìn Tô Phỉ vẫn còn đang say ngủ trong lòng mình.
Không gian tĩnh mịch khiến hắn cảm nhận được cả hô hấp của cô. Hắn chăm
chú nhìn đôi mắt đang khép cùng với đôi mi dài của cô. Khi Tô Phỉ ngủ
say, cặp môi anh đào của cô nhếch lên vô cùng đáng yêu. Hương thơm tự
nhiên toát ra từ trên người tràn ngập sức sống của tuổi thanh xuân. Lúc
này Sở Phàm không muốn đánh thức cô dậy, cứ để cho cô có thể thoải mái
ngủ, ngủ trong lòng của hắn.
“Đi rồi, Tiểu Phỉ đi rồi, người tiếp theo sẽ là ai đây?” Sở Phàm nhìn Tô Phỉ đang say ngủ ở trong lòng mình, thầm nghĩ. Hắn đưa tay khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô. Nghĩ tới
việc đêm nay Tô Phỉ sẽ đáp máy bay tới Mỹ du học thì trong lòng hắn đột
nhiên cảm thấy đau đớn, sâu thẳm trong trái tim hắn làm sao có thể để
cho Tô Phỉ rời đi được đây? Nhưng ngay cả khi trong lòng hắn không muốn
hắn cũng không thể để lộ ra bên ngoài. Hắn không muốn Tô Phỉ lại càng
đau buồn hơn nữa. Hắn muốn Tô Phỉ phải vui vẻ mà đi. Hắn sẽ chờ cô, chờ
cô trở lại.
Đột nhiên hắn cảm nhận được Tô Phỉ khẽ động đậy trong lòng mình, cúi đầu nhìn xuống thì thấy Tô Phỉ đã từ từ tỉnh lại, đôi
mắt màu lam nhạt của cô dường như vẫn còn ngái ngủ. Cô dụi dụi con mắt,
nhìn thấy Sở Phàm đang ôn nhu nhìn mình thì cười hỏi:
- Anh tỉnh rồi à? Anh tỉnh lại từ bao giờ thế?
- Anh cũng vừa mới tỉnh. Em tại sao không ngủ nhiều thêm một chút nữa đi?
Sở Phàm dịu dàng nói.
- Em tỉnh ngủ rồi, trời sáng nhanh thật.
Tô Phỉ hơi u buồn nói.
Sở Phàm lại ôm chặt Tô Phỉ hơn nữa, khẽ hôn lên khuôn mặt cô, dịu dàng nói:
- Dấu hiệu của một người trưởng thành chính là có thể sẵn sàng đối mặt
với cuộc ly biệt không thể tránh khỏi. Phỉ Phỉ của anh cũng đã không còn nhỏ tuổi. Chẳng lẽ không thể đối mặt với sự ly biệt được ư?
- Em, em chỉ là không nỡ thôi. Qua bên đó rồi sẽ không còn được dựa vào lồng ngực của Sở ca ca nữa.
- Khi chia tay chúng ta mới có thể cảm nhận sâu sắc được cảm giác tốt đẹp khi chúng ta ở cùng một chỗ. Sau này gặp nhau chúng ta lại càng có thể
thêm trân trọng nhau hơn, đúng không? Được rồi, Sở ca ca sẽ không chạy
mất đâu, sẽ chờ em trở về.
Sở Phàm cười nói.
- Sở ca ca không phải nói là sẽ bay sang thăm em hay sao? Lẽ nào đợi em một năm trở về một lần hay sao? Em không cần.
Tô Phỉ chu miệng ra nói.
- Được được, Sở ca ca nhớ rồi. Lúc nãy anh cũng đâu có nói là sẽ không
sang đó thăm em đâu. Khi nào đến Mỹ em phải đưa anh đi chơi đó nha.
Sở Phàm cười nói.
- Được, một lời đã định. Chúng ta phải ngoắc tay nào.
Tô Phỉ vui vẻ cười, cong đầu ngón tay út lại để ngoắc tay với Sở Phàm.
Sở Phàm nhìn thấy sự vui vẻ của Tô Phỉ thì trong lòng cũng thoáng cảm thấy bi thương. Hắn nói:
- Chúng ta dậy đi. Hôm nay em đi rồi, chắc hắn sẽ có rất nhiều đồ đạc cần được thu dọn. Nói không chừng ba mẹ em đang chờ em ở nhà đấy.
- Cứ từ từ mà, em muốn ôm anh thêm một lúc nữa.
Tô Phỉ vừa nói vừa đưa tay ôm chặt lấy Sở Phàm, khuôn mặt áp sát vào lồng ngực hắn, không muốn buông ra một chút nào.
- Ngoan nào, nghe lời anh đứng lên đi. Em còn phải trở về chuẩn bị những
thứ cần mang theo, xem thứ gì còn phải mua nữa, đúng không?
Sở Phàm dịu dàng hỏi.
- Ừ.
Tô Phỉ lên tiếng, sau đó chu chu miệng ra rồi nói:
- Nhưng mà em không nỡ rời khỏi Sở ca ca.
- Anh cũng không nỡ rời khỏi em.
Sở Phàm nói xong đỡ Tô Phỉ đứng lên.
- A...
Tô Phỉ sợ hãi kêu lên một tiếng:
- Anh thật là đáng ghét, người ta còn chưa mặc quần áo, anh còn nhìn, không được nhìn nữa.
Tô Phỉ bị Sở Phàm kéo ra khỏi chăn khiến cho bây giờ cả người của cô trần
như nhộng, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ, cô vội vàng kêu lên.
Sở Phàm ha hả cười một tiếng, nhìn toàn thân trên dưới của Tô Phỉ một lần nữa rồi nói:
- Bây giờ em mới biết thẹn thùng à? Tối hôm qua em không có như vậy nha.
Nhớ lại chuyện tối hôm qua chính là do em chủ động, còn làm rất nhiều
động tác kỹ thuật rất khó nữa! Hắc hắc!
Tô Phỉ nghe Sở Phàm nói
vậy thì khuôn mặt trở nên đỏ bừng. Cô trừng mắt nhìn Sở Phàm một cái sau đó nhanh chóng mặc đồ vào. Chỉ có điều lúc cô mặc quần áo vào thì Sở
Phàm vẫn nhìn chằm chằm, không hề có ý nào muốn quay đầu nhìn ra chỗ
khác.
“Đồ bại hoại này. Để xem sau khi mặc quần áo xong em có bóp chết anh không.” Tô Phỉ hầm hừ nghĩ.
- Tiểu Phỉ, dáng vẻ của em thật sự rất đẹp. Khó có thể tưởng tượng được
rằng em mới có mười tám tuổi mà lại có được thân hình khêu gợi như vậy.
Qua thêm hai ba năm nữa chẳng phải là càng thêm gợi cảm nữa hay sao?
Àizzz!
Chẳng hiểu tại sao Sở Phàm đột nhiên thở dài một tiếng.
Tô Phỉ mỉm cười, lời nói của Sở Phàm khiến cô mừng thầm trong lòng. Bỗng cô cất tiếng hỏi:
- Vóc dáng gợi cảm thì không tốt hay sao?
- Không tốt.
Sở Phàm giận dỗi nói.
- Tại sao vậy?
Ánh mắt của Tô Phỉ chuyển sang hỏi.
- Em ở nước ngoài du học khiến cho anh lo lắng. Em vốn đã rất đẹp, dáng
người theo thời gian sẽ ngày càng đẹp hơn. Lỡ như bị người khác để ý thì phải làm sao bây giờ?
Sở Phàm ghen tuông nói.
- Anh ghen à?
Tô Phỉ nở nụ cười, khẽ hỏi.
Sở Phàm không nói gì, thầm thở dài một tiếng.
Khuôn mặt động lòng người của Tô Phỉ vẫn nở một nụ cười như cũ. Đôi mắt của
cô nhìn xung quanh, tới trước mặt của Sở Phàm thì dừng lại, nhào vào
trong lòng của hắn rồi dịu dàng nói:
- Sở ca ca cứ yên tâm, trong lòng em chỉ có mình anh thôi, sẽ không bao giờ có người nào nữa. Anh cứ an lòng đi, cái gì em cũng đã cho anh hết rồi, anh còn lo lắng nữa sao?
Sở Phàm cũng không nhịn được cười, khẽ véo véo đôi má của Tô Phỉ, rồi cười nói:
- Em xinh đẹp như vậy ai mà có thể yên tâm cho được.
- Em có nói gì thì Sở ca ca cũng không chịu tin sao? Hừ.
Tô Phỉ cong miệng lại, cười đầy giảo hoạt rồi nói tiếp:
- Chỉ có điều Sở ca ca lo lắng cũng đúng. Nếu như Sở ca ca mà nuốt lời
không chịu bay sang thăm em thì em sẽ đi với người khác. Hừ!
- Được lắm, em uy hiếp anh phải không?
Sở Phàm nói xong đưa tay cù vào nách của Tô Phỉ.
- Hi hi, nhột quá, đừng mà, người ta chỉ nói giỡn thôi mà, hi hi...
Tô Phỉ cười lớn không ngừng xin tha.
Cuối cùng Sở Phàm lại ôm Tô Phỉ vào lòng. Hắn khẽ vỗ về cô, dịu dàng nói:
- Em qua bên đó học tập thật tốt, sớm hoàn thành chương trình, được không?
- Ừ!
Tô Phỉ gật đầu, ôm chặt lấy Sở Phàm, không hề có ý muốn buông tay ra.
Sau đó Tô Phỉ và Sở Phàm đi ra khỏi khách sạn Long Hoa. Bọn họ đi lên trên xe của cô.
Bỗng có một chiếc xe Cadillac đột nhiên từ phía khác tiến đến. Sau đó "két"
một tiếng, chiếc xe dừng lại bên cạnh bọn họ. Một người thanh niên có
sắc mặt thâm trầm phảng phất còn mang theo vẻ tức giận đi ra khỏi xe,
chính là Tiểu Võ.
Sau khi xuống xe, Tiểu Võ trợn mắt nhìn chằm chằm vào Sở Phàm, trong mắt như bắn ra từng tia lửa tức giận.
Sở Phàm trông thấy Tiểu Võ thì hơi sửng sốt, cảm thấy ánh mắt của người
này nhìn hắn thật là kỳ quái. Hắn thầm nghĩ liệu mình có đắc tội gì với
Tiểu Võ hay không? Ánh mắt của Tiểu Võ nhìn mình cứ như là mình đã làm
gì anh ta không bằng.
- Tiểu Phỉ, em về trước đi. Anh cùng với
người này nói chuyện với nhau. Sau khi về nhà nhớ thu dọn đồ đạc thật
tốt. Sau đó gọi điện thoại cho anh, được không?
Sở Phàm dịu dàng nói.
- Được.
Tô Phỉ nhìn Tiểu Võ, mơ hồ cảm thấy ánh mắt của người này có điều gì đó khác thường, cô không kìm được khẽ nói
- Không có gì chứ? Ánh mắt của anh ta thật là không bình thường.
- Không có chuyện gì , em về trước đi. Lại đây anh ôm một cái nào.
Sở Phàm nói xong ôm lấy Tô Phỉ, khẽ hôn vào bên tai của cô.
Tô Phỉ đỏ ửng cả mặt. Sau khi Sở Phàm hôn xong cô liền xấu hổ chui ngay vào bên trong xe rồi nói:
- Sở ca ca, em đi đây. Bảy giờ ba mươi phút tối hôm nay em lên máy bay. Anh nhớ đến tiễn em nha.
- Ừ, anh nhớ rồi.
Sở Phàm nói xong hướng về phía Tô Phỉ vẫy vẫy tay. Tô Phỉ cười tuơi sau đó lái xe đi.