Tạm thời thế đã
Sở Phàm đang tập trung suy nghĩ thì bỗng nghe
thấy có tiếng động cơ xe ô tô từ bên ngoài khu biệt thự truyền đến. Hắn
nghĩ thầm, “Đây liệu có phải là Tiểu Lâm vàT Phỉ? Tuyệt đối không thể để bọn họ nói với đại tiểu thư là không thấy nhị tiểu thư đâu cả. Đại tiểu thư vừa mới bị cảm, hôm nay lại đấu thầu thất bại trong lòng vẫn còn
đang buồn, nếu như bây giờ để đại tiểu thư biết chuyện này thì chẳng
phải khiến cô càng thêm lo lắng sao?”
Sở Phàm nghĩ vậy liền lập
tức chạy ra ngoài. Đáng tiếc vẫn chậm một bước, đại tiểu thư đã ra ngoài đón tiếp hai người bọn họ. Đại tiểu thư nhìn thấy trong xe chỉ có Tiểu
Lâm và Tiểu Phỉ thì không khỏi kinh ngạc hỏi:
- Tiểu Vân đâu? Nó vẫn còn ở trường học à?
- Chị Kỷ...
Tiểu Lâm mới nói được nửa câu thì bị Sở Phàm từ cách đó sáu bảy mét ngắt lời:
- Tôi biết Tiểu Vân đi đâu, vừa rồi cô ấy mới gọi điện thoại cho tôi,
nhưng không phải là dùng điện thoại di động, di động của cô ấy hết pin
rồi.
Trầm Mộng Lâm cùng Tô Phỉ sau khi nghe vậy thì vui mừng hẳn lên, chạy tới hỏi:
- Sở ca ca, Tiểu Vân đã gọi điện thoại cho anh à? Cô ấy bây giờ ở đâu?
- Cô ấy muốn tôi ra ngoài đón cô ấy, ha ha, việc này đều do tôi, vốn là
hôm nay tôi hứa sẽ đưa cô ấy đi học sau đó đưa cô ấy về... Cuối cùng tôi cùng đại tiểu thư đi đấu thầu nên quên mất, cô ấy liền giận dỗi bỏ đi,
tôi phải đi đón cô ấy về.
Sở Phàm không hề thay đổi sắc mặt, thong thả nói.
- Hóa ra là thế, hại bọn em lo lắng không yên!
Tô Phỉ vỗ vỗ ngực nói.
- Tiểu Vân này cũng thật là!
Đại tiểu thư ở bên cạnh trách mắng.
- Này Sở ca ca, để em đi với anh.
Trầm Mộng Lâm nói.
- Không cần
Sở Phàm cười nói:
- Các cô cũng biết lúc mà nữ sinh hờn giận thì chắc chắn không muốn người khác nhìn thấy. Tiểu Vân cũng nói là chỉ cần một mình tôi đến, tôi sợ
các cô cũng đến thì Tiểu Vân sẽ tiếp tục giận dỗi. Cô bé ấy rất bảo thủ
chúng ta cần phải tôn trọng ý kiến của cô ấy.
- Hóa ra là như vậy à? Tiểu Vân làm sao lại có một yêu cầu kỳ quái như thế, trước kia bồ ấy chưa từng như vậy mà.
Tô Phỉ dẩu miệng.
- Tôi cũng không biết, được rồi tôi lập tức đi đây. Các cô ở nhà vui vẻ, chờ tôi trở về. Được không?
Sở Phàm nói.
- Được!
Trầm Mộng Lâm đáp.
- Anh đi nhanh lên rồi trở về ăn cơm.
Đại tiểu thư nói.
- Nếu như tôi về trễ thì các cô cứ ăn trước đi. Không cần chờ, tôi về sẽ ăn sau.
Sở Phàm nói xong liền lên xe chạy ra khỏi biệt thự Lam Hải.
Tuy nói là tạm thời giấu diếm được đại tiểu thư và hai cô bé kia, nhưng
trong lòng Sở Phàm lại trở nên nặng trĩu. Trần Tuấn Sinh nếu dám bắt cóc nhị tiểu thư như vậy thì chắc chắn sau lưng gã phải có lực lượng mạnh
mẽ chống đỡ. Vậy nên Sở Phàm không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn
chắc chắn sẽ đến cái nhà xưởng bỏ hoang mà Trần Tuấn Sinh nói, nhưng sẽ
không đi một mình, bây giờ không phải lúc thể hiện bản lĩnh anh hùng,
đơn thương độc mã xông vào hang địch. Hắn muốn nhị tiểu thư phải được
đảm bảo an toàn trăm phần trăm. Vậy phải tìm ai đây?
Sở Phàm vội nhanh chóng suy nghĩ, trong đầu hắn hiện một người: “Đúng, tìm Ngân Hồ. Nhưng mà phải đi đâu tìm cô ấy bây giờ?”
Sở Phàm chợt nhớ lại, “Ngân Hồ từng nói qua cô ấy sẽ đi theo bên cạnh
mình. Nếu lúc nào mình có yêu cầu cô ấy sẽ chủ động hiện ra.” Sở Phàm
trong lòng thầm sốt ruột đã muốn kêu lên: “Ngân Hồ, tôi bây giờ đang rất cần sự giúp đỡ của cô!”
Sở Phàm cuối cùng cũng nghĩ ra một biện pháp. Hắn dừng xe lại bên đường, sau đó đi xuống rồi hét to lên:
- Ngân Hồ, Ngân Hồ, cô mau ra đây!
Sở Phàm không thèm để ý đến những ánh mắt kinh ngạc xung quanh, lớn tiếng
kêu lên. Vừa mới gọi xong lần thứ hai, hắn đã thấy được bên cạnh mình có một hơi lạnh đến gần. Quay đầu nhìn lại thì thấy một người trong bộ
trang phục màu bạc chính là Ngân Hồ. Vẻ băng lãnh mỹ lệ trên khuôn mặt
của cô vẫn y như trước không hề có chút biểu cảm nào. Chỉ là trong ánh
mắt của cô khi nhìn về phía Sở Phàm tràn đầy sự kính trọng.
- Chủ nhân, người gọi Ngân Hồ phải không?
- Ngân Hồ cô rốt cuộc cũng đã xuất hiện rồi. Tôi thật hối hận vì lúc
trước không hỏi cách liên lạc với cô. Cô mau lên xe đi, tôi có chút việc cần bàn bạc với cô.
Sở Phàm nói xong liền trực tiếp đưa Ngân Hồ lên xe.
- Chủ nhân, người có gì phân phó, Ngân Hồ nhất định sẽ đi làm cho người.
Ngân Hồ ngồi ở bên trong xe, trên khuôn mặt băng lãnh mỹ lệ hiện lên vẻ cương quyết.
- Nhị tiểu thư bị người ta bắt cóc. tôi đang cần người giúp đỡ, cho nên
mới tìm cô. Chỉ là tôi muốn tìm thêm một người nữa, Kim Cương đâu? Cô có thể kêu Kim Cương tới đây không?
Sở Phàm hỏi.
- Chỉ cần chủ nhân phân phó thì Kim Cương sẽ lập tức tới đây ngay.
Ngân Hồ nói.
Sở Phàm sau khi biết có thêm một người hỗ trợ thì cho dù cái nhà xưởng bỏ
hoang đó có là đầm rồng hang hổ hắn cũng không sợ. Hắn lập tức nói:
- Tốt lắm, vậy cô mau gọi Kim Cương tới đây. Nhanh lên nhé!
Ngân Hồ nghe vậy thì rút điện thoại ra. một lúc sau cô nói:
- Kim Cương nói anh ta sẽ lập tức tới đây ngay. Chúng ta sẽ gặp nhau ở ngã tư phía trước.
Sở Phàm sau khi nghe vậy thì đạp ga chạy như bay tới ngã tư phía trước.
Đi tời cách ngã tư chừng năm sáu phút thì đằng sau có một chiếc xe con
Audi màu đen chạy vùn vụt tới. Sau đó bỗng nhiên phanh lại, rồi từ trong xe đi xuống một người cao gần hai thước, tựa như một ngọn núi nhỏ, đúng là một người đàn ông mạnh khỏe. Người đó chính là Kim Cương.
- Chủ nhân!
Kim Cương nhìn thấy Sở Phàm thì cung kính nói.
Sở Phàm nghe vậy thì trong lòng không khỏi có một cảm giác ấm áp. Chỉ mình Ngân Hồ gọi hắn là chủ nhân đã khiến hắn giật mình, bây giờ ngay cả
người đàn ông khôi ngô phía trước cũng gọi hắn như vậy. Điều này khiến
hắn cảm thấy kinh ngạc đồng thời cũng cảm thấy nhiệt huyết hẳn lên. Tuy
nhiên, trong mắt hắn vẫn muốn đối xử với Kim Cương như là người anh em
tốt.
- Người anh em, đã đến rồi à!
Sở Phàm sau đó trầm giọng nói tiếp:
- Thời gian cấp bách, tôi sẽ nói vắn tắt. Trần Tuấn Sinh đã bắt cóc nhị
tiểu thư. Gã yêu cầu một mình tôi phải đến cái nhà xưởng bỏ hoang để nói chuyện. Đây chắc chắn là một cái bẫy, cho nên tôi tìm hai người giúp đỡ với mục đích là phải chắc chắn cứu được nhị tiểu thư ra, không được để
cô ấy bị mất cọng tóc nào. Bây giờ tôi sắp xếp một chiến lược đơn
giản....
Sở Phàm sau khi sắp xếp chiến lược thì nhìn thời gian, trầm giọng nói:
- Thời gian mà Trần Tuấn Sinh yêu cầu còn khoảng bốn mươi phút nữa là
tới, cũng đủ cho chúng ta hành động. Đi thôi, chúng ta lập tức bắt đầu
thôi.
Sau đó, hai chiếc xe màu đen đồng thời nổ máy lao về phía nhà xưởng nhà xưởngnhà xưởngbỏ hoang ở phía đông.
Ngoại ô phía Đông.
Trong khu nhà xưởng bỏ hoang.
Toàn bộ khu nhà xưởng tối đen như mực, không có một ánh đèn, khiến cho người ta cảm thấy u ám đồng thời cũng cảm thấy một chút xơ xác tiêu điều.
Đúng vậy, cái nhà xưởng này bốn phía đều bố trí người mai phục, chỉ đợi mục
tiêu xuất hiện thì sẽ không từ bất kỳ thủ đoạn nào để giết chết hắn.
Hai bên cổng nhà xưởng có bốn gã đàn ông to cao lực lưỡng đang mai phục.
Phía trong là một gã đàn ông trung niên, đang ngồi chổm hổm trên một cái giá bằng sắt, trong mắt bắn ra từng tia hàn quang. Ngồi ở phía bên phải trên một tảng xi măng là hai người trẻ tuổi. Bọn họ đang đùa giỡn con
dao găm đang cầm trong tay. Còn có một người đang mai phục ở trên nóc
nhà xưởng. Trong tay gã cầm một khẩu súng. Gã chính là sát thủ được mời
đến, nghe nói khẩu súng trong tay gã chưa bao giờ bắn trượt.
Tại gian nhà xưởng bỏ hoang này tổng cộng có bảy người mai phục, mà mục tiêu chỉ có một: Giết chết Sở Phàm.
Bọn chúng nhận được mệnh lệnh của Trương thiếu là không giết được Sở Phàm
thì đừng quay về gặp hắn. Cho nên đêm nay thế trận bày ra chỉ vì một
mình Sở Phàm bọn chúng đều cảm thấy chuyện bé xé ra to. Nhưng Trương
thiếu đã sắp xếp như vậy thì bọn chúng cũng đành phải tuân thủ thôi!
Thời gian dần dần trôi đi, trong lòng bảy người lại càng cảm thấy kích động. Lúc giết người bọn chúng luôn có cái cảm giác đó.
Vào sâu tận cùng dãy nhà xưởng có một phân xưởng nhỏ, trong đó chỉ có một
ngọn đèn yếu ớt soi sáng. Một người thanh niên sắc mặt tái nhợt ngồi ở
trong đó, hai mắt lộ lên vẻ sốt ruột lo âu, đôi mắt thỉnh thoảng lại
liếc nhìn chiếc điện thoại, tựa như đang chờ đợi cái gì đó.
- Trần Tuấn Sinh, thằng khốn nạn này. Mày mau thả tao ra!
Một âm thanh căm phẫn từ một góc trong xe truyền đến. Theo âm thanh đó mà
nhìn lại thì trông thấy một cô gái xinh đẹp thanh thuần, tay chân bị
trói chặt vào ghế. Cô chính là nhị tiểu thư Kỷ Tiêm Vân.
Người trẻ tuỏi trong phân xưởng đó chính là Trần Tuấn Sinh. Gã quay đầu lại, nhe răng cười nói:
- Nhị tiểu thư xinh đẹp, cô đừng kêu nữa. Trong cái nơi quái quỷ này cô có gọi khản cả họng cũng chẳng có ai nghe thấy đâu.
- Trần Tuấn Sinh, mày là đồ tiểu nhân đê tiện. Mày dám bắt tao đến đây,
ba tao và Sở đại ca mà biết thì mày sẽ chết không yên lành đâu.
Nhị tiểu thư nghiến răng căm hận nói.
- Tôi rất sợ đó, ba của cô là chủ tịch một tập đoàn phải không? Có gì ghê gớm chứ? Tôi đã có Trương thiếu làm chỗ dựa thì sợ gì ba cô. A, a hắt
xì!.
Trần Tuấn Sinh nói xong nhịn không được hắt xì một cái. Gã
biết mình lại lên cơn nghiện. Gã coi đồng hồ rồi mắng thầm: “Cái thằng
Sở Phàm chết tiệt này tại sao vẫn chưa tới? Mau đến sớm một chút để tao
còn về Lưu Băng nữa chứ”.
- Sở đại ca mà cô nói là Sở Phàm phải không? Ha ha, cô mau cầu xin Sở đại ca của cô mau đến cứu cô đi, ha ha.
Trần Tuấn Sinh vừa nói vừa cười ha hả.
Nhị tiểu thư nhìn thấy vẻ tươi cười của Trần Tuấn Sinh thì biết có gì đó không ổn. Cô liền vội vàng hỏi:
- Có phải mày cố tình bắt tao đến nơi này để câu dẫn Sở đại ca đến cứu tao phải không?
- Thông minh, không ngờ nhị tiểu thư cô cũng nghĩ ra.
Trần Tuấn Sinh cười nói.
- Thằng khốn nạn này, có phải mày đã bố trí người mai phục quanh đây hết
rồi. Một khi Sở đại ca đến đây mày sẽ làm hại anh ấy chứ gì?
Nhị tiểu thư hổn hển hỏi.
- Ái chà, thông minh, thông minh. Tôi không thể nhịn được phải vỗ tay tán thưởng cô.
Trần Tuấn Sinh cười đắc ý, giống như gã đã trông thấy cảnh Sở Phàm ngã xuống.
-Mày, mày quá tiểu nhân bỉ ổi. Mày sẽ chết không yên lành được đâu.
Nhị tiểu thư tức giận mắng.
- Bỉ ổi? Sở Phàm mới chính là tên bỉ ổi khốn nạn. Sự việc ở quán bar Sway đừng tưởng tao không biết. Hắn che mặt nạ, hại tao tưởng là Lâm Phi Dật làm. Thù này tao tao không thể không báo được.
Trần Tuấn Sinh tức giận nói.
Nhị tiểu thư nghe vậy thì có hơi sửng sốt. Thì ra sự việc Sở đại ca ở quán
bar Sway đeo mặt nạ giả trang dạy dỗ gã đã bị gã biết. Nhị tiểu thư hừ
một tiếng nói:
- Hôm đó ở quán bar Sway chính là mày đã bức ép
tao trước. Cho dù Sở đại ca không ra mặt dạy bảo mày thì tao sau này
cũng không bỏ qua cho mày.
- Chậc chậc, nhị tiểu thư ơi, cô cho
là mấy đồng tiền dơ bẩn của cha cô là ghê gớm lắm à? Cô xem cô bây giờ
đi, không phải đã bị tôi bắt cóc đến đây ư? Cô có biết bây giờ tôi có
thể giết cô, thậm chí có thể muốn làm gì với cô cũng được không?
Ánh mắt của Trần Tuấn Sinh bắn ra từng tia hàn quang, trầm giọng nói.
- Mày thử đụng đến một sợi lông của tao xem, Sở đại ca nhất định sẽ lột da mày ra!
Nhị tiểu thư lớn tiếng nói.
- Sở đại ca của cô?
Trần Tuấn Sinh coi đồng hồ rồi lạnh lùng nói:
-Đã một giờ năm mươi sáu phút trôi qua, theo tôi thấy cái thằng Sở đại ca của cô chắc chả dám đến đâu.
Gã đâu biết rằng, giờ này, Sở Phàm cùng với bọn Ngân Hồ và Kim Cương đã
lặng lẽ tiến đến dãy nhà xưởng bỏ hoang này rồi. Một trường giết chóc
đang lặng lẽ diễn ra.