Đại học Yên Hoa.
Sở Phàm lái xe đưa nhị tiểu thư vào trong lầu ba của đại học Yên Hoa. Còn chưa đến thì từ xa đã nhìn thấy chiếc xe thể
thao Porche màu hồng của nhị tiểu thư.
Mãi đến khi xuống xe, vẻ
mặt của nhị tiểu thư vẫn còn tràn đầy tự tin mà mỉm cười đắc ý. Tất
nhiên, vừa rồi ở trên xe hỏi “Sở ca ca, anh không phải là thích tôi rồi
chứ?” -- Câu hỏi này Sở Phàm đã cho cô một đáp án rất hài lòng.
Con gái đều rất cao ngạo, tự ái cũng rất lớn, tổn thương một chút cũng
không được, Sở Phàm đương nhiên hiểu rõ đạo lý này. Cho nên hắn trả lời
là thừa nhận, trả lời rất nhỏ, thẳng thắn nói rất thích đôi mắt to của
nhị tiểu thư, cái mũi thẳng và tinh xảo, cái miệng nhỏ xinh đỏ tươi của
nhị tiểu thư. Còn có hình dáng nhị tiểu thư khi không mặc áo lót, còn
thích loại quần lót có hình các nhân vật trong phin hoạt hình của cô,
vân vân và vân vân.
Sau đó, Sở Phàm đương nhiên là không thể
tránh khỏi bị đôi bàn tay phấn của nhị tiểu thư đánh xuống như mưa.
Nhưng mà nhị tiểu thư vừa đánh vừa mỉm cười thỏa mãn.
Nhị tiểu thư xuống xe. Sau đó một chiếc xe màu trắng chạy như bay đến, đó là xe của Tô Phỉ.
Quả nhiên, khi xe dừng lại, hai cô bé Tô Phỉ và Trầm Mộng Lâm đi ra. Nhị tiểu thư đi lên đón.
- Tiểu Vân, chúng ta đi thôi. Người ta đến tìm, cuối cùng chị Kỷ nói bồ vừa mới đi.
Tô Phỉ nói.
- Hôm nay Sở ca ca đưa tớ đi học, cũng quên gọi điện thoại nói cho các bồ biết.
Nhị tiểu thư áy náy nói.
- Tối hôm qua, bồ làm sao vậy hả? Tự mình giận dỗi đi trước? Làm cho Sở ca ca lại phải đi đón bồ về.
Trầm Mộng Lâm trêu ghẹo nói.
- Ách... ...
Nhị tiểu thư nhớ tới lời nói của Sở Phàm tối hôm qua với mình, nói:
- Không, không có gì a, ha ha, chúng ta vào lớp thôi.
- Ừ! Tan học chúng ta đi đến đường Nam Phủ shoping nhé, lâu rồi cũng chưa đi.
Tô Phỉ đề nghị.
- Được đấy!
Nhị tiểu thư vui vẻ đồng ý ngay.
- Tớ, tớ đi hỏi Sở ca ca một chút chuyện.
Trầm Mộng Lâm nói xong thì đi vào trong xe ngồi đối mặt với Sở Phàm.
Sở Phàm ngồi trong xe, mở cửa sổ ra. Sau khi Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ xuống xe thì liên tục quay về phía hai cô gái này mà nở nụ cười sáng lạn
nhưng rất ám muội.
Trầm Mộng Lâm đi đến trước cửa xe, cố ý quay
đầu nhìn lại một chút, phát hiện nhị tiểu thư và Tô Phỉ cũng không có
theo kịp, lúc đó cô mới yên lòng.
- Oa! Tiểu Lâm. Em ngày hôm nay ăn mặc rất gợi cảm nhé. Không phải là đi quyến rũ anh nào đấy chứ?
Sở Phàm nhìn Trầm Mộng Lâm mặc một bộ đồ bó màu cam làm thân thể lồi lõm gợi cảm, không khỏi buột ra tiếng khen.
- Đúng vậy đấy, em chính là muốn quyến rũ một người khác. Ai kêu anh không để ý đến em, hừ!
Trầm Mộng Lâm giọng nói có chút oán giận, nói nhỏ.
- Anh, anh làm sao lại không để ý đến em chứ?
Sở Phàm có vẻ khổ sở giống như hòa thượng không sờ được tóc.
- Vậy, vậy sao không thấy anh chủ động đến tìm em? Người ta muốn, muốn cùng anh làm cái kia!
Trầm Mộng Lâm nói đến câu cuối thì âm thanh nhỏ như muỗi kêu, sắc mặt cũng
đỏ bừng lên, trong đôi mắt xinh đẹp toát ra một mị ý mê người.
- À, à…
Sở Phàm, tâm phàm dậy sóng, máu nóng sôi trào, vẻ mặt có vẻ rất kinh ngạc.
- Em, em cái kia đã qua năm ngày rồi. Bây giờ là thời kỳ an toàn.
Giọng nói của Trầm Mộng Lâm lại càng nhỏ, vẫn luôn nhìn về phía sau, sợ nhị tiểu thư và Tô Phỉ quay lại nghe được.
Sở Phàm phục hồi tinh thần lại, nuốt nuốt nước miếng, dáng điệu giống như một con khỉ háo sắc, hắn ôn nhu nói:
- Tiểu Lâm, thực ra anh cũng rất nhớ em. Như vậy đi, đêm nay anh sẽ đến tìm em, được không?
Trầm Mộng Lâm sau khi nghe vậy thì mỉm cười, nụ cười quả thật là quyến rũ và xinh đẹp. Cô nói:
- Nhất định thế đấy nhé!
Nói xong liền đi ngay về phía nhóm nhị tiểu thư.
- Thật sự là không thể hiểu được suy nghĩ của cô bé này.
Sở Phàm nhìn bóng dáng uyển chuyển của Trầm Mộng Lâm, thầm nói.
Sau đó Sở Phàm chào lại các cô một tiếng rồi chạy xe đi. Vừa đi vừa kích động, đêm nay là lại có thể... ...
----------.
Một chiếc xe màu đen sang trọng chạy như bay rồi dừng lại trong bãi đỗ xe
của một khách sạn nhỏ. Sở Phàm mặc một bộ đồ thể thao từ trong xe đi ra, đi vào bên trong khách sạn.
Sở Phàm đi thang máy đến trước cửa
phòng 1082. Hắn nhìn đồng hồ, bây giờ mới chín giờ sáng, lúc này A Thiến chắc là đã thức dậy rồi chứ?
Sở Phàm liên tục nhấn ba lần lên
chuông cửa. Đây là ước hẹn trước của hắn và A Thiến. Một lúc sau cửa
phòng mở ra, A Thiến đứng ở trước mặt, mặc một bộ đồ ngủ rộng thùng
thình, tóc hơi rối, ánh mắt có vẻ mệt mỏi và lèm nhèm giống như vừa mới
ngủ dậy. Lúc này đây cô tạo cho người ta một cảm giác yêu kiều, khêu gợi và mê hoặc, khiến người ta chỉ muốn phạm tội.
- Mới ngủ dậy à?
Sở Phàm đi vào trong, hỏi.
- Ừ! Tối hôm qua không có việc gì làm nên xem phim truyền hình đến khuya mới đi ngủ.
A Thiến nói rồi rót một chén nước cho Sở Phàm.
- Ừ! Cảm ơn.
Sở Phàm khách sáo nói.
A Thiến cười cười, đi vào nhà tắm đánh răng rửa mặt.
Sở Phàm ngồi trên giường xem ti vi, chăn mền ở trên giường vẫn còn ấm, là A Thiến khi ngủ đắp làm giữ lại nhiệt độ, khăn trải giường rất lộn xộn,
có một hương vị rất nồng đậm. Sở Phàm trong lòng khẽ động, nghĩ thầm tối hôm qua A Thiến nhất định là rất cô đơn. Một người buồn chán mà ngồi
xem truyền hình. Đến đêm khuya yên tĩnh, khi thấy mình mệt mỏi thì mới
ôm nỗi cô quạnh mà nằm ngủ một mình.
Thực ra thì A Thiến cũng rất khổ. Cô tuy là lựa chọn một công việc không được người đời coi trọng.
Nhưng có ai dám nói đó chính là do cô tự nguyện chứ?
Tạo hóa trêu ngươi, đôi khi không phải là do tự mình quyết định số phận mà là vận
mệnh chọn người. Từ xưa cho đến nay hồng nhan đều bạc phận. Như bây giờ
một người con gái ở trong thế giới rộn rã và phồn hoa này càng đẹp thì
lại càng nhận lấy nhiều bi kịch.
Lúc này, Sở Phàm đột nhiên nghe
thấy trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào đổ xuống. Hắn không khỏi thầm nghĩ, “Chẳng lẽ A Thiến đang tắm sao?”
Khi đó xuất hiện ý
niệm đó, trong đầu hắn không tự chủ được mà hiện ra làn da mềm mại và
trắng như tuyết của A Thiến, bộ ngực sung mãn và cao vút, cặp mông vểnh, đang dùng tay giữ nước ở bên dưới hạ thân.
Dần dần, Sở Phàm cảm
thấy ở bên dưới hạ thân mình cũng đang có một ngọn lửa thiêu đốt. Hắn
đột nhiên tỉnh ngộ, thì ra trong tư tưởng của mình cũng có ý nghĩ muốn
đẩy ngã A Thiến ra sau đó tìm cách thô bạo dùng hết sức lực tiến vào
người cô. Chỉ có điều là hắn không muốn thừa nhân ý muốn này trong lòng
mình mà thôi
Vì cái gì chứ?
Bởi vì A Thiến đã, đã không còn nguyên vẹn ư?
Sở Phàm cười khổ một tiếng, tập trung tinh thần xem tin tức trên TV, không suy nghĩ nhiều nữa.
Thời sự trên TV đưa tin, chính là vụ án mạng tàn sát xảy ra vào tối hôm qua ở khu nhà xưởng bỏ hoang. Khi biên tập viên đọc tin nói là Trần Tuấn Sinh con trai của Cục trưởng Cục Công an Trần Thiên Minh cũng bị người ta
dùng súng bắn chết trong vụ án giết người này thì nhiều lần dùng đến từ
“kinh ngạc” , “kinh hoàng”, “không thể tưởng tượng nổi”. Trong tin tức
còn thuật lại một lời phát ngôn của cảnh sát, tuyên bố, cảnh sát nhất
định sẽ toàn lực điều tra chuyện này, điều tra rõ ràng vụ án giết người
trong khu nhà xưởng bỏ hoang này, trừng phạt nghiêm khắc kẻ giết người.
Sở Phàm xem tin tức trên TV, khóe miệng hơi nhếch làm nên một nụ cười băng lãnh và quỷ dị, tinh quang trong mắt chớp động.
Lúc này A Thiến cũng đã tắm xong, trong tay cầm một cái khăn tắm lớn mà lên lau tóc. Trên người mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình căn bản là không thể che đậy được dáng người đầy đặn và lả lướt của cô. Bởi vì trong tình
huống bộ đồ ngủ bó sát vào người thế này lại càng làm nổi bật dáng vẻ
của cô, gợi cảm mê người.
A Thiến lau tóc. Khi lau xong thì cô
lấy ra một bộ quần áo lót từ trong hòm đồ. Cô nhìn Sở Phàm đang ngồi ở
trên giường hơi do dự một chút, một hai giây sau, cô cởi bỏ bộ đồ ngủ
trên người ra. Khi đó Sở Phàm thiếu chút nữa là chảy máu mũi. Thân thể
trắng mịn mềm mại đầy đặn và lả lướt của A Thiến đã trần trụi hiện ra
trước mắt hắn, càng chết người là phía dưới bộ đồ ngủ của A Thiến một
cái quần áo cũng không có. Ánh mắt của Sở Phàm nhìn thoáng qua, chỉ là
nhìn thoáng qua thì đã thấy hạ thân của A Thiến, trên đám lá cây cong
queo đó hình như vẫn dính một vài giọt nước trong suốt.
Sở Phàm có chút khó hiểu, A Thiến cũng không kiêng kỵ gì hắn đang có mặt ở đây ư?
Hắn không khỏi hỏi:
- Em sao không tránh đi một chút?
A Thiến vừa mới mặt một cái quần lót bằng tơ tằm màu tím vào, trong tay
đang cầm một cái nịt ngực chuẩn bị mặc lên, nghe thấy lời nói của Sở
Phàm thì cô cười, cười đến mức có chút tự trào. Cô nói với vẻ không có
gì đáng kể:
- Dù sao anh cũng đã nhìn qua rồi thì còn cần tránh né làm gì? Huống hồ, anh cũng không có cảm hứng đối với tôi cơ mà.
Giọng nói của A Thiến dường như có chút đau thương.
- Thế ư? Phải không? Vì sao cô lại khẳng định như vậy?
Trong mắt Sở Phàm dường như đang có một ngọn lửa thiêu đốt.
- Dựa vào trực giác thôi.
A Thiến nói xong thì cũng mặc xong áo lót, áo lót đè nén tạo ra một cái
rãnh thật sâu. A Thiến tuy là đã mặc đồ lót vào rồi, nhưng mà lúc này
mức độ hấp dẫn tuyệt không hề giảm bớt một chút nào, ngược lại càng phát ra hương vị phụ nữ nồng nặc lại càng hấp dẫn hơn.
- Có đôi khi,…
Sở Phàm đi lại gần, vừa đi vừa nói tiếp:
- Trực giác của phụ nữ không nhất định là đúng đâu.
Sở Phàm nói xong thì ôm lấy A Thiến, khi A Thiến duyên dáng kêu to lên một tiếng thì hắn đã trực tiếp đè cô lên trên giường. A Thiến sau khi tắm
xong thì làn da lại càng trở nên mềm mại và trơn bóng. Sở Phàm đè lên
thân thể cô cảm thấy được từng đợt mềm mại và rất đàn hồi. Sở Phàm vùi
đầu vào cái cổ trắng như phấn của A Thiến, hôn nhẹ, và liếm láp khắp
nơi.
A Thiến trong lúc bất ngờ không đề phòng kịp bị Sở Phàm trực tiếp đẩy lên giường, cảm thấy kinh ngạc và sau đó là vui mừng vô cùng.
Cô nhịn không được mà rên lên một tiếng, đưa tay ôm chặt lấy thắt lưng
của Sở Phàm, trong khóe mắt cô dường như đang ngân ngấn nước.
Tay của Sở Phàm đã vuốt ve lên bộ ngực đầy đặn của A Thiến, ra sức xoa nắn
cách một lớp áo lót. Hai tay hắn đẩy cả hai bên bộ ngực của A Thiến,
rồisau đó vùi cả mặt vào giữa hai ngọn núi, để cái cảm giác mềm mại và
mịn màng bao xung quanh mặt hắn. Hắn thực sự đã mê mẩn.
Thân thể
của A Thiến nhịn không được mà run lên, sắc mặt trở nên đỏ ửng, thở gấp
phì phò, bắp chân thon dài cuốn lấy thân thể Sở Phàm. Hai tay cô từ trên áo của Sở Phàm mà luồn vào trong, vuốt ve thân thể của Sở Phàm, trong
miệng khẽ phát ra tiếng rên rĩ.
- Ưhmm, anh, anh vì sao lại như vậy?
A Thiến đang thở gấp nhịn không được hỏi.
- Vì không muốn em cô đơn, trước đây trong tim em chắc là rất cô đơn!
Sở Phàm vừa nói vừa trực tiếp đẩy áo ló của A Thiến hẳn lên. Lập tức, bộ
ngực tròn trịa và nở nang kia phơi bày ra hết, săn chắc và cao ngạo
nghễ. Hai tay của Sở Phàm lại một lần nữa đặt lên hai ngọn núi của A
Thiến, vuốt ve, rồi vuốt ve dần xuống bụng dưới phẳng lì của cô. Cơ thể
côrun lên từng đợt, mắt khép hờ, trong lòng cô giống như thủy triều lên
cuốn theo tất cả.
Tiếp tục, tay phải của Sở Phàm từ trên vòng eo
nhỏ nhắn và nhẵn bóng của A Thiến vuốt ve đến bộ mông đầy đặn và cao
vểnh lên của cô. Sau đó đưa tay chậm rãi tiến vào quần lót và mò mẫm lên trên khu vườn địa đàng của A Thiến. Đang muốn làm bước tiếp theo thì
cái điện thoại di động trái mùa ở trên người hắn reo lên. Hắn lúc đầu
cũng không thèm để ý, thế nhưng điện thoại lại rung lên một lần nữa, hắn buộc phải đưa tay vào túi quần móc ra xem. Thì ra là Ngân Hồ gọi tới.
Hắn cảm thấy nao nao, lập tức nghe điện thoại.