Đúng chín giờ tối, đại tiểu thư và Sở Phàm lái xe quay về biệt thự Lam Hải.
Trong suốt đường đi tâm trạng của đại tiểu thư vô cùng tốt, trên khuôn mặt
xinh đẹp của nàng luôn mang theo một nụ cười. Bởi vì những ngày gần đây
thị trường chứng khoán của tập đoàn Quốc Cảnh đã liên tục có những
chuyển biến tích cực, cổ phiếu đã tăng giá lên rất cao, công việc kinh
doanh của Quốc Cảnh ở khắp nước đã được phục hồi, Quốc Cảnh lại bắt đầu
tràn đầy sinh khí như trước kia. Hai hôm nay nàng và Sở Phàm cùng nhau
ăn những bữa tối lãng mạn dưới nến, trong giai điệu nhẹ nhàng của
violon, cảm thụ tình yêu ôn nhu của Sở Phàm đối với nàng, cho nên trong
lòng nàng bây giờ vô cùng vui sướng.
Hai người xuống xe đi vào
trong phòng khách thì nhìn thấy Kỷ Thiên Vũ và nhị tiểu thư đang cười
nói với nhau. Kỷ Thiên Vũ nhìn thấy bọn họ trở về thì khẽ nở nụ cười
nói:
- Hai đứa đã về rồi à? Đã ăn cơm chưa?
- Ba cần gì
phải lo lắng, hai người chắc chắn đã ăn rồi. Chị cùng với Sở ca ca phải
nói chuyện tình ý mặn nồng với nhau cho nên mỗi ngày không thể ở nhà ăn
cơm, phải đi ra ngoài hưởng thụ thế giới của riêng hai người.
Nhị tiểu thư cong miệng nói.
Đại tiểu thư nghe em gái mình nói vậy thì khuôn mặt hơi ửng đỏ, giận dỗi nói:
- Tiểu Vân, em nói gì vậy. Chị hôm qua không phải là đã ở nhà với em đấy thôi. Em cứ ăn nói lung tung.
- Ha ha!
Nhị tiểu thư hướng về phía chị mình làm mặt quỷ, sau đó vui vẻ nói:
- À phải rồi chị, ba nói kỳ nghỉ đông sắp tới sẽ dẫn cả nhà đi du lịch Châu Âu đó.
- Thật không? Hay lắm, dù sao thì cả nhà chúng ta đã lâu rồi không đi chơi xa.
Đại tiểu tán thành nói.
- Đúng thế, em với ba đang bàn chuyện đi du ngoạn ở châu Âu nè.
Nhị tiểu thư phấn chấn nói.
Sở Phàm lúc đầu cũng ngồi xuống nghe ba người bọn họ nói chuyện đùa giỡn
với nhau nhưng sau đó hắn lại đi lên lầu tắm rửa, để lại không gian
thoải mái cho ba cha con họ.
Sở Phàm đi lên lầu khoan khoái tắm
rửa một lúc, mấy ngày qua thần kinh hắn phải chịu nhiều căng thẳng bây
giờ mói được thoải mái một chút, chỉ có điều những thu hoạch đạt được
cũng không hề nhỏ, phá được vụ án buôn lậu thuốc phiện của Hứa Nhạc,
khống chế chặt cả Trương Bằng lại còn làm cho cả Trương thiếu và Từ Lãng biến mắt khỏi cõi đời này. Quan trọng hơn cả là Tập đoàn Quốc Cảnh đã
được cứu thoát thành công khỏi mưu đồ của Lam Chính Quốc. Những việc này trên cơ bản đã làm cho hắn hài lòng, chỉ có điều trong lòng hắn vẫn còn lo nghĩ đến chuyện xa hơn nữa, bởi vì giấc mộng lớn nhất của cuộc đời
hắn vẫn chưa thành hiện thực.
Tắm rửa thoái mái một lúc rồi hắn
đi trở về phòng của mình, thay một bộ quần áo sạch sẽ, trong khoảnh
khắc, cảm giác sảng khoái lan toả toàn thân.
Bỗng nhiên, điện
thoại di động của hắn reo lên, nhìn vào màn hình thì nhận ra là do Lâm
Mộng Kỳ gọi đến, hắn liền nhấc máy trả lời:
- Alo, là Mộng Kỳ phải không?
- Ừ, anh có rảnh không, em muốn gặp anh một chút.
Lâm Mộng Kỳ nói thẳng vào vấn đề.
- Có, em đang ở đâu? Để anh đi gặp em.
Sở Phàm nói.
- Em, em đang ở nhà.
Lâm Mộng Kỳ ngập ngừng nói.
- Anh đến đó gặp em nhé?
Sở Phàm hỏi thử.
Lâm Mộng Kỳ trầm ngâm vài giây sau đó trả lời:
- Vậy cũng được, em chờ anh.
Sở Phàm cúp điện thoại, sau đó đi xuống dưới lầu, ba cha con Kỷ Thiên Vũ ở đó vẫn đang cười nói trò chuyện vui vẻ ấm cúng, hắn cười cười nói:
- Chú Kỷ, hai tiểu thư, cháu có việc cần ra ngoài một chút.
- Vậy à, buổi tối anh có về không?
Đại tiểu thư quan tâm hỏi.
- Ừ, buổi tối anh sẽ về.
Sở Phàm đáp lời, sau đó hắn chào bọn họ rồi đi ra ngoài.
Sở Phàm thầm nghĩ, cảm thấy rằng một tuần nay mình chưa gặp Lâm Mộng Kỳ,
mấy ngày gần đây bận rộn nhiều việc, chỉ có điều lấy đây là cớ để lạnh
nhạt với cô ấy thì thật là không đúng. Phải biết rằng một tuần trước sau khi uống rượu hắn đã làm chuyện có lỗi cô ấy, đã lấy đi mãi mãi lần đầu của Lâm Mộng Kỳ.
"Không biết mấy ngày nay Mộng Kỳ thế nào, nói
gì thì mình cũng không đúng." Sở Phàm nghĩ vậy lại càng lái xe chạy
nhanh hơn. Sau khi lái xe xuống khu biệt thự của Lâm Mộng Kỳ, hắn xuống
xe rồi đi tới trước nhà nhấn chuông cửa.
Cửa toà biệt thự từ từ
mở ra, một người mặc quần áo bình thường ở nhà đứng trước mặt hắn. Lâm
Mộng Kỳ vẫn như cũ, xinh đẹp động lòng người, chỉ có điều sắc mặt của cô mấy ngày hôm nay dường như không được tốt lắm.
- Có một mình em ở nhà thôi à?
Sở Phàm nói xong lập tức hiểu được câu nói của mình rất ngốc nghếch.
- Nếu không phải chỉ có một mình em thì anh còn nghĩ còn có người nào nữa?
Lâm Mộng Kỳ tức giận nói.
Sở Phàm cười ngượng ngùng rồi đi vào trong phòng.
- Kỳ thực, mấy ngày nay đáng ra anh phải đến thăm em, nhưng bởi vì gặp
một số chuyện nên chậm trễ, anh biết lấy cớ như vậy là không nên, thật
xin lỗi em.
Sở Phàm thành thật nói.
Lâm Mộng Kỳ cười cười, thản nhiên nói:
- Em biết anh bận trăm công nghìn việc, anh không cần tự trách mình, mấy
ngày nay em cũng muốn yên tĩnh một chút, cho dù anh đến tìm em cũng chưa chắc đã cho gặp.
Sở Phàm cảm thấy nghi hoặc, không hiểu lời nói
của Mộng Kỳ là thật hay giả, hay là cô muốn cho hắn một lối thoát nên
mới nói như vậy. Hắn dừng một chút rồi hỏi:
- Mấy ngày nay em có khoẻ không?
- Vậy anh nghĩ là có khoẻ không?
Lâm Mộng Kỳ đột nhiên dương đôi mắt to nhìn chằm chằm vào Sở Phàm hỏi.
- Anh, anh không biết.
Sở Phàm cũng không hiểu tại sao đêm nay mình lại như vậy, chẳng hiểu vì lý do gì mà khi đứng trước mặt Lâm Mộng Kỳ thì miệng lưỡi của hắn cứ như
cứng lại.
- Đồ ngốc.
Lâm Mộng Kỳ hờn dỗi nói một tiếng:
- Anh còn không lại đây ôm em.
Sở Phàm sửng sốt, cảm thấy như không thể tin vào lỗ tai của mình.
- Anh, anh còn muốn em nói lại lần thứ hai à?
Lâm Mộng Kỳ nhìn thấy bộ dáng của Sở Phàm thì đã muốn bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn được, cong miệng nói.
Sở Phàm phục hồi lại tinh thần, hắn nuốt nước miếng, đi tới phía trước ôm
Lâm Mộng Kỳ vào trong lồng ngực. Lâm Mộng Kỳ theo thế ngã xuống lồng
ngực rắn chắc ấm áp của hắn. Cô cũng ôm chặt lấy Sở Phàm rồi khép hờ hai mắt lại, đầu của cô tựa lên vai của hắn. Đối với sự yêu thương nhớ
nhung bất ngờ này của Lâm Mộng Kỳ, dĩ nhiên Sở Phàm vẫn còn chưa kịp
phản ứng, một câu cũng không thốt lên được, chẳng biết phải nói gì cho
tốt. Lâm Mộng Kỳ cũng không mở miệng, cô rúc đầu vào trong ngực Sở Phàm, giống như là đang hồi tưởng lại cái ôm ấp đầy ấm áp của Sở Phàm trong
lần đầu tiên lấy đi cái quý giá nhất của cô.
Thật lâu sau, cô mới từ từ nói:
- Mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, em nghĩ rằng quan hệ của chúng
ta từ nay về sau sẽ ra sao, em sẽ đối mặt với anh thế nào, nghĩ, nghĩ
thật nhiều, nhưng cuối cùng vẫn không thể nghĩ ra một cách nào cả.
Sở Phàm không trả lời, hắn vẫn lẳng lặng nghe Lâm Mộng Kỳ nói chuyện.
- Anh biết không, mấy ngày nay em nghĩ rất nhiều đến chuyện hôm bữa anh
đã làm với em, nhưng em không trách anh, thật sự không trách anh. Thậm
chí những lúc hồi tưởng lại em còn có một cảm giác ngọt ngào, em suy đi
nghĩ lại thì nhận ra rằng, không phải em không thích anh mà là chuyện đó em vẫn chưa có chuẩn bị tốt. Em cảm thấy mình cần có một thời gian để
thích ứng, nhận định lại một cách chính xác tình cảm trong lòng của
mình, xem rốt cuộc mình thật sự thích hay không thích anh. Mấy ngày nay
sau khi suy nghĩ kỹ em đã quyết định rời khỏi nơi này, rời khỏi anh.
- Cái gì? Em, em muốn đi ư? Em định đi dâu?
Sở Phàm kinh ngạc, vội vàng hỏi.
- Yên tâm đi, em sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc đâu. Em chỉ muốn rời khỏi chỗ này thôi. Anh có hiểu tại vì sao không?
Lâm Mộng Kỳ khẽ cười nói.
Sở Phàm lắc lắc đầu.
- Vậy là anh không nỡ để em ra đi à?
Lâm Mộng Kỳ cười tươi.
Sở Phàm gật đầu nói:
- Anh không nỡ.
- Em ra đi nhưng vẫn trở về mà, lúc em trở về cũng là lúc chúng ta có thể xác lập quan hệ chính thức. Như vậy sẽ tốt hơn cho cuộc sống chung sau
này của hai người.
Lâm Mộng Kỳ nói.
- Ý của em là nhất định phải rời khỏi à?
Sở Phàm hỏi.
- Ừ!
Lâm Mộng Kỳ không hề dao động gật gật đầu.
Sở Phàm khẽ thở dài, hỏi:
- Vậy em nói đi, em muốn đi đâu?
- Bây giờ em vẫn chưa muốn nói cho anh biết!
Lâm Mộng Kỳ tươi cười nói.
- Vậy khi nào em mới nói cho anh biết?
Sở Phàm nhíu mày hỏi.
- Chờ đến khi tới chỗ đó rồi em sẽ suy nghĩ, nếu em cảm thấy cô quạnh
tĩnh mịch thì sẽ nói cho anh biết. Chỉ có điều lúc đó anh phải lập tức
chạy tới thăm em, bằng không em sẽ không quay về nữa.
Lâm Mộng Kỳ nhìn vào hai mắt Sở Phàm, thành thật nói.
Sở Phàm cười cười, ôm Lâm Mộng Kỳ vào trong lòng, dịu dàng nói:
- Anh sẽ tới.
Lâm Mộng Kỳ mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ngày mai em sẽ đi luôn.
- Sao? Em đi ngay ngày mai?
Sở Phàm kinh ngạc nhìn Lâm Mộng Kỳ.
- Ừ, cho nên đêm nay em gọi anh đến là muốn anh đền bù thật nhiều cho em.
Lâm Mộng Kỳ xa xôi nói.
Sở Phàm không kìm được cảm thấy nhói đua trong lòng, đột nhiên hắn hôn lên đôi môi đỏ thắm của cô. Lâm Mộng Kỳ thở gấp một tiếng, đôi mắt đẹp khép hờ, đôi môi mềm mại khẽ mở ra, hôn nồng nhiệt vào môi của Sở Phàm. Cô
hôn rất dịu dàng nhưng lại kéo dài, trong lúc hôn, cô nhắm chặt đôi mắt
lại nhưng hai dòng lệ trong suốt từ khoé mi của cô vẫn từ từ chảy xuống. Nước mắt dọc theo hai má mềm mại, chảy vào trong đôi môi của hai người
đang hôn nhau. Sở Phàm bỗng nhận thấy vị mặn của nước mắt thì cảm thấy
kinh ngạc. Hắn dừng nụ hôn nồng nhiệt của mình lại, đôi mắt mang theo
một vẻ kinh hoàng, đau lòng đầy khó hiểu nhìn cô.
- Không, không có chuyện gì, không phải là em thương tâm, đột nhiên em cảm thấy không muốn rời đi.
Lâm Mộng Kỳ nghẹn ngào nói.
- Vậy thì đừng đi nữa, được không?
Sở Phàm đưa tay khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt cô, dịu dàng nói.
Lâm Mộng Kỳ lắc đầu nói:
- Em muốn rời đi một khoảng thời gian, như vậy sẽ tốt hơn.
- Bất kể em quyết định như thế nào anh cũng sẽ tôn trọng em. Cho dù em rời khỏi anh, anh cũng sẽ chờ em trở về.
Sở Phàm khẽ vỗ về khuôn mặt ngọc của cô, dịu dàng nói.
- Ừ!
Lâm Mộng Kỳ gật gật đầu, cô còn nói thêm:
- Ôm, ôm em thật chặt được không?
Sở Phàm không nói thêm gì nữa, dang hai tay dùng hết sức ôm Lâm Mộng Kỳ
vào trong lòng. Lâm Mộng Kỳ yêu kiều kêu lên một tiếng, thân thể mềm mại nóng bỏng của cô mềm nhũn tựa vào trong ngực Sở Phàm.
- Đêm nay, anh ở lại với em nhé.
Giọng nói của Lâm Mộng Kỳ khẽ vang bên tai Sở Phàm.