Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 305: Chương 305: Tâm tư của Lâm Mộng Kỳ




Tin tức Lâm Mộng Kỳ muốn tới biệt thự Lam Hải làm khách khiến toàn bộ biệt thự Lam Hải xôn xao cả lên.

Ước chừng giữa trưa, mười hai giờ Sở Phàm và đại tiểu thư, nhị tiểu thư đi ra ngoài mua đồ đã trở về. Khi quay về đã thấy Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ đều đã đến biệt thự Lam Hải. Hiển nhiên là nhị tiểu thư nói cho hai cô tin tức Lâm Mộng Kỳ tới đây.

Bọn họ sau khi lái xe trở về, Trầm Mộng Lâm và Tô Phỉ đi ra đón. Trầm Mộng Lâm hỏi:

- Tiểu Vân, Chị Lâm Mộng Kỳ sao còn chưa tới vậy?

- Sở ca ca nói buổi chiều khoảng ba bốn giờ mới đến. Không vội, không vội. Chúng ta phải chuẩn bị một chút để nghênh đón chị Lâm Mộng Kỳ phải không?

Nhị tiểu thư nói.

- Chị Lâm Mộng Kỳ là Sở ca ca mời tới sao? Sở ca ca thật giỏi nha. Chúng em đều đã xem báo rồi. Thì ra tối hôm qua Sở ca ca đi đón tiếp chị Lâm Mộng Kỳ cả đêm!

Tô Phỉ ở bên cạnh đột nhiên nói.

Sở Phàm nghe vậy trong lòng ngẩn ra, cười khổ, thầm nghĩ “Cô bé Tô Phỉ này thật sự là một hũ dấm không hơn không kém.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua đại tiểu thư bên cạnh, phát hiện trên mặt đại tiểu thư cũng không có vẻ gì là khác thường. Trong lòng hắn thoáng nhẹ nhõm, nói:

- Cái gì mà đón tiếp cả đêm. Nói loạn. Tối hôm qua tôi chỉ ngẫu nhiên gặp Lâm Mộng Kỳ sau đó cùng cô ấy đi ăn chút đồ nướng thôi. Đừng tin những bài báo bậy bạ kia. Đúng rồi. Chúng ta mang mấy thứ mua về vào trong đi thôi!

Hắn nói xong liền mở cửa xe, hai tay mang theo túi lớn túi nhỏ đi vào bên trong biệt thự.

Tô Phỉ nhìn bóng lưng của Sở Phàm nhỏ giọng nói:

- Mộng Lâm, Tiểu Vân, các bồ có nhận thấy sắc mặt của Sở ca ca có vẻ khác thường hay không? Anh ta mỗi lần khi muốn nói sang chuyện khác đều là biểu tình như vậy. Có tật giật mình!

- Uhm. Tớ cũng nghĩ thế!

Trầm Mộng Lâm đồng ý nói.

- Các bồ không phải muốn nói là Sở ca ca và chị Lâm Mộng Kỳ có ẩn tình khác đấy chứ?

Nhị tiểu thư mở to hai mắt nhìn, hỏi.

- Các em ba con nhóc đoán lung tung cái gì. Muốn biết thì trực tiếp đi hỏi hắn không phải sẽ biết sao?

Đại tiểu thư tức giận nói xong cũng đi vào bên trong biệt thự.

Nếu Sở Phàm nghe được Tô Phỉ các nàng to nhỏ nghị luận phỏng chừng bị chọc giận mà chết mất.

Sở Phàm nhìn nhị tiểu thư ,Tiểu Lâm các cô vội vàng an bài sắp xếp chuẩn bị nghênh đón Lâm Mộng Kỳ. Nhìn sắc mặt hưng phấn của các cô đột nhiên hắn nghĩ tới một vấn đề. “Nếu Lâm Mộng Kỳ hôm nay vào lúc đó lại có việc không tới được vậy phải làm sao đây? Như vậy chẳng phải sẽ khiến nhị tiểu thư các cô ấy cảm thấy rất bị tổn thương sao? Mình hay là nói chuyện này với Lâm Mộng Kỳ trước, để cho cô ấy tự thu xếp thời gian trước đi.”

Nghĩ vậy Sở Phàm vội vàng lấy di động gọi điện thoại cho Lâm Mộng Kỳ. Điện thoại đổ chuông hồi lâu Lâm Mộng Kỳ mới nghe máy:

- Alo. Ai đó?

Sở Phàm nghe được thanh âm mệt mỏi của Lâm Mộng Kỳ nhận điện thoại, giống như là tiếng nói khi mơ mơ màng màng ở trên giường. Hắn thầm nghĩ “Tiểu yêu tinh này sẽ không phải ngủ đến bây giờ chứ?”

- Là tôi, Sở Phàm đây. Cô vẫn còn ngủ trên giường hả?

Sở Phàm kinh ngạc hỏi.

- A, Sở Phàm à. Tôi còn đang ngủ, đâu ngờ bị anh gọi điện thoại đánh thức rồi!

Lâm Mộng Kỳ oán hận nói.

Sở Phàm cười khổ, nói:

- Tiểu yêu tinh à, giờ đã là mấy giờ rồi? Đã giữa trưa rồi cô vẫn còn ngủ nữa hả? Cô đúng thật là heo mà!

- Anh mới là con heo béo ngu ngốc. Tôi thỉnh thoảng mới có một ngày không có việc gì làm ngủ nhiều một chút thì sao? Thật là!

Lâm Mộng Kỳ tức giận nói.

- Cô hôm nay không có việc gì à? Thật tốt quá. Tôi mới vừa nói với nhị tiểu thư, Tiểu Lâm, Tiểu Phi các cô ấy là hôm nay cô đến biệt thự Lam Hải làm khách. Thừa dịp cô khó có thời gian rảnh rỗi cứ tới đây chơi nha.

Sở Phàm vui vẻ nói.

- Hả? Anh cũng còn chưa bàn bạc với tôi mà đã quyết định việc này rồi hả?

Lâm Mộng Kỳ có chút nén giận nói.

- Tình huống lúc ấy có chút khẩn cấp. Đúng rồi. Cô đã xem báo chí hôm nay chưa?

Sở Phàm hỏi.

- Anh là heo à? Tôi còn chưa rời giường thì làm sao xem?

Lâm Mộng Kỳ lớn tiếng nói.

- À. Đúng, đúng. Vậy khi nào cô dậy cứ đến thẳng biệt thự Lam Hải nhé. Tôi nói với mọi người là buổi chiều khoảng ba bốn giờ cô sẽ tới.

Sở Phàm nói.

- Anh qua đây đón tôi đi, tối hôm qua cho Vi Vi các cô ấy mượn xe rồi mà.

Lâm Mộng Kỳ nói.

- A. Vậy tôi khi nào thì… qua đón cô?

Sở Phàm hỏi.

- Bây giờ qua đây luôn đi. Tôi lập tức rời giường. Đằng nào cũng đi chơi vậy đi sớm một chút.

Lâm Mộng Kỳ nói.

- Được được. Bây giờ tôi qua đón cô!

Sở Phàm giọng điệu kích động nói.

Sở Phàm treo điện thoại xong đi tới chỗ nhị tiểu thư các nàng. Nói:

- Nhị tiểu thư, tôi vừa gọi điện cho Lâm Mộng Kỳ, cô ấy nói bây giờ sẽ tới biệt thự Lam Hải. Muốn tôi qua đó đón cô ấy.

- Thật thế hả? Vậy thật là quá tốt rồi!

Nhị tiểu thư vui mừng nói.

- Vậy Sở ca ca anh phải đi nhanh về nhanh nhé, chúng ta chờ anh trở về!

Trầm Mộng Lâm cũng kích động nói.

Sở Phàm gật gật đầu, lại nói một tiếng với đại tiểu thư, sau đó lái xe tới khu biệt thự của Lâm Mộng Kỳ.

Lâm Mộng Kỳ sau khi kết thúc điện thoại với Sở Phàm liền duỗi thắt lưng, xốc chăn đi xuống giường. Trên người cô mặc một bộ váy ngủ tơ tằm mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được một thân bên trong của cô đúng là trống không.

Cô đang muốn đi đến phòng tắm rửa mặt, nhưng lúc này di động cô để trên giường lại vang lên. Cô cầm lên nhìn xem thấy chính là người đại diện của mình gọi điện tới. Cô tiếp điện thoại, nói:

- Chị Mai. Có chuyện gì vậy?

- Mộng Kỳ cô rời giường chưa? Cô đã xem tin tức trên các báo giải trí hôm nay chưa?

La Mai hỏi.

- Không có. Mới vừa rời giường thôi.

Lâm Mộng Kỳ trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái, như thế nào La Mai cũng giống như Sở Phàm hỏi cô đã xem báo chí hôm nay chưa?

- Tối hôm qua ‘cẩu tử đội’ chụp được ảnh của cô và Sở Phàm ở cùng một chỗ. Hôm nay trên báo chí, scandal bay đầy trời đều đưa tin rộng rãi là Sở Phàm là bạn trai cô giấu diếm bấy lâu nay, vân vân.

- Hả? Không ngờ có việc này?

- Ghê tởm hơn chính là có phóng viên tòa soạn báo không ngờ viết tới việc là cô đã có con tư sinh. Chính bởi việc này mà rất nhiều công ty truyền thông đều truy vấn công ty ta là việc này có thật hay không. Hôm nay lãnh đạo cấp cao của công ty cũng đã hỏi qua tôi tình huống thật giả của việc này. Tôi trả lời đó là giả. Sau đó thông qua công ty cung cấp cho giới truyền thông phát biểu rõ ràng là Sở Phàm chỉ là bạn bè bình thường của cô thôi.

- Thế à, những phóng viên này thực sự là quá nhàm chán rồi. Mỗi ngày đều viết những tin tức giả như vậy. Thật sự là đáng giận!

- Việc này công ty có ý kiến phản hồi với tôi là hy vọng cô đứng ra làm sáng tỏ một chút. Nhờ vào hoạt động nào đó cùng với giới truyền thông làm sáng tỏ quan hệ của cô và Sở Phàm.

- Cái gì? Còn muốn tôi đứng ra tự mình làm sáng tỏ? Tôi mới không thèm để ý tới những tin tức vớ vẩn nhàm chán đó!

Lâm Mộng Kỳ không kiên nhẫn nói.

- Nhưng nếu cô không đứng ra thanh minh một chút thì những công ty truyền thông này càng ngày càng thái quá. Cuối cùng càng viết càng tồi tệ hơn!

La Mai lo lắng nói.

- Nói như vậy tôi có bạn là nam giới đều cần những công ty truyền thông này liệt kê ra sao? Còn có không gian của riêng mình không? Tôi cũng chỉ cùng Sở Phàm đi ăn đồ nướng thôi mà. Những phóng viên đó cũng quá rảnh việc rồi. Tôi sẽ không thèm để ý tới bọn họ nữa đâu. Bọn họ thích viết gì trên báo thì kệ bọn họ thôi.

Lâm Mộng Kỳ tức giận nói.

- Nhưng Mộng Kỳ…

La Mai còn chưa nói hết đã bị Lâm Mộng Kỳ chặn ngang. Cô nói:

- Được rồi chị Mai, mấy ngày nay tôi rất mệt mỏi. Tôi thật sự thật sự muốn nghỉ ngơi một chút. Được không? Sau khi từ Nhật Bản trở về tôi không hề nghỉ ngơi một ngày đã chạy tới Thượng Hải quay phim. Vội vàng quay xong rồi trở lại thủ đô còn không quá một ngày lại muốn tôi đi công tác. Như vậy tôi sẽ điên mất.

La Mai trầm mặc một lúc lâu, nói:

- Mộng Kỳ, tôi cũng biết cô rất vất vả. Vậy cô xem như vậy được không. Tôi sẽ ra mặt giúp cô làm sáng tỏ có thể không?

- Ừ. Tùy chị làm như thế nào cũng được. Dù sao mấy ngày nay tôi sẽ không tiếp xúc với giới truyền thông đâu.

Lâm Mộng Kỳ nói.

- Vậy được rồi. Mấy ngày này cô nghỉ ngơi cho tốt. Nghỉ ngơi tốt rồi gọi điện cho tôi.

La Mai nói.

- Tốt. Chị Mai, bye bye!

Lâm Mộng Kỳ nói xong treo điện thoại. Cô thầm nghĩ, “Thì ra mình và Sở Phàm tối hôm qua ở cùng một chỗ bị ‘cẩu tử đội’ chụp được lại còn đăng lên báo. Khó trách khi Sở Phàm gọi điện còn hỏi mình đã xem báo chí hôm nay chưa.”

Lâm Mộng Kỳ đi vào phòng tắm. Cô vừa đánh răng rửa mặt vừa nghĩ:

“Trên báo viết Sở Phàm là bạn trai bí mật của mình? Hơn nữa còn có con tư sinh? Ha ha. Thực sự là thú vị. Đợi phải mua báo về xem! A. Vì sao lần này mình và Sở Phàm truyền ra truyện xấu mà mình lại không có tức giận. Ngược lại còn có chút kích động nữa chứ? Mà… mình dường như còn không cảm thấy mấy tờ báo lá cải này đưa tin lung tung. Mơ hồ có cảm giác vui vẻ… Đúng là kỳ quái!

Đúng rồi. Chị Mai nói những tin tức này càng về sau càng thái quá. Cái gọi là thái quá chỉ là viết mình và Sở Phàm thành một cặp thôi sao? Như vậy cũng không có gì xấu. Các người muốn viết thì cứ đi mà viết đi. Nếu như đến lúc đó báo chí viết mình và Sở Phàm ở cùng nhau. Người đời lấy chữ tín làm đầu. Đến lúc đó nếu như không giống như vậy thì làm sao đây? Mình chẳng phải mang trên người tiếng bị bạn trai vứt bỏ? Hoặc là Sở Phàm trên người mang tiếng vong ân phụ nghĩa có mới nới cũ. Nghĩ lại vấn đề này thật đúng là không đơn giản!

Chẳng qua mình nếu muốn phát triển đến mức độ như báo chí đưa tin thì Sở Phàm hẳn là sẽ không đến mức không giữ lời chứ? Trên người mình có cái gì không xứng với hắn? Hừ!”

Lâm Mộng Kỳ phun nước lên mặt, trong lòng âm thầm nghĩ. Lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên. Cô lập tức ý thức được là Sở Phàm mới qua đây, vì thế liền đi ra mở cửa.

Đứng ngoài cửa quả nhiên là Sở Phàm. Lâm Mộng Kỳ mở cửa ra Sở Phàm liền tiến vào. Hắn sau khi đi vào lại kinh ngạc nhìn Lâm Mộng Kỳ, ánh mắt trợn tròn, không cả nháy chớp phát nào nữa.

- Anh làm sao vậy? Ánh mắt nhìn tôi làm gì?

Lâm Mộng Kỳ khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, không kìm nổi gắt lên.

- Oa. Bộ áo ngủ của cô lấy cánh ve chế tác mà thành sao? Thật sự là mỏng như cánh ve đấy!

Sở Phàm khen ngợi không dứt lời, đôi mắt cũng dừng lại trước ngực Lâm mộng Kỳ đúng là chỗ bộ ngực phồng lên.

- Aaa!!!

Lâm Mộng Kỳ đột nhiên ý thức được vấn đề của chiếc áo ngủ mình mặc trên người là rất mỏng manh. Cô kêu lên một tiếng thất thanh, xoay người chạy về phòng ngủ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.