Cận Chiến Bảo Tiêu

Chương 220: Chương 220: Tập đoàn Lam Thị




Đại tiểu thư vốn định giao cho Sở Phàm đảm nhiệm vị trí quản lý quan trọng tại công ty, nhưng hắn lại cự tuyệt. Nhữg lời hắn nói đã làm cho cô cảm động. Cái cảm giác trên đời này có một người đàn ông từng thời từng khắc lúc nào cũng nghĩ cho mình luôn đem đến cho phụ nữ một niềm hạnh phúc thật ngọt ngào.

- Tiểu Sở, tôi hy vọng anh ở lại công ty rèn luyện thêm, như thế sẽ có ích cho sự phát triển của anh trong tương lai. Tôi mong rằng anh có thể thành công nhanh một chút.

Đại tiểu thư chân thành quan tâm nói.

- Rất cảm ơn đại tiểu thư đã quan tâm, về con đường sau này của tôi, tôi hy vọng có thể dựa vào bản lãnh thật sự của mình.

Sở Phàm điềm đạm, nhưng giọng nói rất kiên định.

Đại tiểu thư im lặng, một lúc lâu sau nàng mới chậm rãi nói:

- Tiểu Sở, anh còn nhớ trên bãi biển Ngân sắc, tôi đã nói gì với anh không?

- Nhớ chứ. Đại tiểu thư nói thích nhừng người đàn ông có tham vọng. Cô còn nói, đã là đàn ông, thì cả đời ít nhất cũng phải tranh đấu một lần.

Sở Phàm chậm rãi trả lời.

- Đúng vậy. Còn một câu nữa. Tôi nguyện ý làm người phụ nữ đứng đằng sau, làm hậu phương vững chắc cho người đàn ông của mình trên con đường tranh đấu ấy.

Nói những lời này, khuôn mặt phương hoa tuyệt thế của nàng ửng hồng, kiều diềm động lòng người.

Sở Phàm nghe vậy con tim đập mạnh. Những lời nói ấy của đại tiểu thư đã làm rung động nội tâm của hắn. Nếu quả thực đây là những lời nói tự trong lòng cô ấy, chẳng phải đã ám chỉ rất rõ ràng tình cảm của mình sao?

Nghĩ vậy hùng tâm trong lòng Sở Phàm dâng cao vạn trượng hắn hạ quyết tâm nhất định phải tự lập nên sự nghiệp, áo gấm vinh quy. Theo như sự phó thác của dì Mi trước khi đi, đã trao đại tiểu thư cho hắn, tuyệt không thể để cô ngả vào vòng tay khác. Cực phẩm trong cực phẩm mỹ nhân như vậy đã ở nsay trước mũi rồi thì phải túm chặt ngay lấy, làm sao có thể nhường cho kẻ khác đươc?

Nhìn vẻ mặt cô tiều tụy mệt mỏi, hai mắt vẫn còn mang tia máu, hắn không khỏi nghĩ tới cảnh đêm qua có người đã thức đến gần sáng chờ mình về, nhưng sáng nay khi trở về, cũng không hỏi tối qua hắn đi đâu, thậm chí một câu trách móc cũng không có. Đây là mức độ quan tâm chăm sóc đến thế nào chứ.

Thật ra bây giờ trong lòng Sở Phàm vẫn còn hy vọng đại tiểu thư sẽ hỏi hắn đêm qua đi đâu, nhưng cô không hỏi... Nói cách khác là cô không chen vào cuộc sống riêng của hắn, điều này làm hắn cảm thấy có phần áy náy, cảm thấy hắn cũng nên xin lỗi cô . Vì thế. hắn chủ động đề cập đến chuyện đêm qua không về nhà.

-À... Đại tiểu thư, tối qua, tôi....tôi đưa Tiểu Lâm về nhà, trên đường về có gặp mấy người bạn... cho nên rũ rê nhau tụ tập một chút, quên cả giờ về...

Sở Phàm lo lắng...

- Ừ, từ sau nếu không về thì cũng nên nói với tôi một tiếng.

Cô vẫn thản nhiên.

- Tôi nhớ rồi. Nhưng gì hôm nay tôi và đại tiểu thư nói chuyện, tôi sẽ nhớ kỹ trong lòng. Tôi cũng không biết nói thế nào. Nhưng tôi sẽ cố gắng không phụ kỳ vọng của đại tiểu thư. Cho dù là vì cô. Tôi cũng sẽ cố sắng đấu tranh!

Sở Phàm kiên định nói.

Đại tiểu thư chỉ dịu dàng cười, đẹp như một bông hoa bách hợp. Cô nhẹ giọng:

-Đừng lần nào nói chuyện cũng nói vì tôi. Anh cứ thế tôi cũng thấy hơi ngại.

Sở Phàm ngơ ngơ... Lập tức cười nói:

- Tôi nói thật những lời trong lòng mình đó. Kể cả khi tôi không nói ra, nhưng tự trong đáy lòng tôi vẫn nghĩ như vậy!

Đại tiểu thư nghe vậy, thật lâu sau mới liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái. Ánh mắt ấy còn hơn ngàn vạn lời nói.

Đột nhiên, tiếng cô Vương vọng tới:

- Đại tiểu thư, Tiểu Sở, ông chủ đã về rồi!

- Ba đã về sao?

Đại tiểu thư nghe thế thì vội đứng lên.

- Chú Kỷ đã về à? Chúng ta ra đón chú ấy đi!

Sở Phàm cũng đứng lên theo.

Sỡ Phàm cùng Đại tiểu thư đi xuống nhà, vừa lúc xe của Kỷ Thiên Vũ cũng vào đến sân, ông bước ra khỏi xe.

-Ba! Ba đã về!

Đại tiểu thư mừng rỡ chạy ra đón ba.

- Ừ. Tiêm Tiêm. lần này về, ba có mấy chuyện muốn nói với con.

Kỷ Thiên Vũ nói xong rời mắt nhìn ra chỗ khác, thấy Sở Phàm. liền nói:

- Có cả Tiểu Sở nữa!

- Chú Kỷ, chú đã về!

Hắn vội chào.

Con bé Tiểu Vân kia vẫn chưa ngủ dậy sao?

Kỷ Thiên Vũ quay sang hỏi con gái.

- Hôm nay cuối tuần. Tiểu Vân ngủ nướng; đêm qua nó xem phim mãi đến tận khuya.

Đại tiểu thư trả lời.

- Con bé này...

Kỷ Thiên Vũ nở nụ cười.

- Tiểu Sở, cháu cùng Tiêm Tiêm đến phòng chú đi, vừa đi vừa nói chuyện.

- Dạ!

Sở Phàm hơi bất ngờ. Kỷ Thiên Vũ bàn chuyện với đại tiểu thư sao lại lôi cả mình vào nữa?

Đại tiểu thư và Sở Phàm đến thư phòng của Kỷ Thiên Vũ rồi, yên vị trên sofa trong phòng, lão Kỷ mới nhấp ngụm trà, chậm rãi nói:

- Lần này ba gọi hai đứa tới để bàn chuyện. Chính sách kinh doanh của tập đoàn Lam Thị có chút thay đổi, trước mắt, trong vòng một tháng; sẽ chuyển toàn bộ trụ sở chính tới Bắc Kinh. Nói cách khác, chỉ vài ngày nữa thôi, toàn bộ tập đoàn Lam Thị sẽ chuyển tới Bắc Kinh.

- Tập đoàn Lam Thị ư?

Sở Phàm chau mày. Cái tên Tập đoàn Lam Thị này đã quá nổi tiếng, không ai không biết. Đây chính là tập đoàn lớn nhất Trung Hoa, tài sản lên đến hơn một ngàn triệu NDT, có ảnh hưởng lớn trên khắp cả nước. Nhưng sao bỗng dưng Tập đoàn Lam Thị lại chuyển toàn bộ trụ sở chính về Bắc Kinh?

- Ba, trụ sở chính của Tập đoàn Lam Thị trước giờ vần đặt ở Thượng Hải, lần này lại sao tự dưng lại chuyển về Bắc Kinh, nhưng lại giới hạn thời gian trước một tháng. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này có chuyện gì xảy ra?

Đại tiểu thư trầm ngâm hỏi.

- Điều này tạm thời không ai biết cả. Bộ máy quản lý của Tập đoàn Lam Thị chuyển tới Bắc Kinh có mục đích gì? Có điều, cho tới giờ, Tập đoàn Lam Thị cùng với một nhóm các công ty bất động sản chúng ta vẫn sinh tử đối đầu, Chủ tịch của Tập đoàn Lam Thị cùng với ba đã đấu tranh gay sắt với nhau đến mười tám năm nay. Cho nên lần này, họ chuyên toàn bộ trụ sở chính tới Bắc Kinh, tập đoàn Quốc Cảnh của chúng ta không thể không đề phòng.

Kỷ Thiên Vũ chậm rãi nói.

- Ý của ba muốn nói lần này Tập đoàn Lam Thị chuyển tới Bắc Kinh là muốn đối phó với Tập đoàn Quốc Cảnh?

Đại tiểu thư hỏi.

Khi công ty mới thành lập, Lam Chính Quốc đã muốn hạ ba rồi, có điều hắn không thể toại nguyện. Lúc này chúng ta cũng không thể làm như không biết. Tiêm Tiêm, con là tổng tài của khu Hoa Bắc, triệu tập một buổi họp, nhấn mạnh các công việc sắp tới, nhắc nhở mọi người không được chủ quan, mỗi bộ phận đều phải làm tốt công việc của mình hơn một chút.

Kỷ Tiêm Vũ trâm giọng nói.

- Tiêm Tiêm nhớ kỹ rồi. Tập đoàn chúng ta sau mấy năm phát triển nay đã rất lớn mạnh, bởi vậy chúng ta cũng không cần quá e sợ Tập đoàn Lam Thị. Con đoán Lam Chính Quốc chẳng qua chỉ là muốn mở rộng kinh doanh ra Bắc Kinh một chút.

Đại tiểu thư phân tích.

- Trên đời này, nếu đã dùng đến thủ đoạn để tranh đấu thì rất khó đoán trước. Lam Chính Quốc là một con cáo già, rất linh hoạt, quỷ kế đa đoan. Chúna ta tuyệt đối không thể mất cảnh giác. Đây không phải là chúng ta sợ Tập đoàn Lam Thị, mà là biết mình biết ta.

Kỷ Thiên Vũ trả lời.

- Ba nói đúng. Để con đi thu xếp công việc!

Đại tiểu thư nói.

-Ừ!

Kỷ Thiên Vũ gật đầu, quay qua Sở Phàm hỏi:

- Tiểu Sở, cháu thấy việc này thế nào?

- Trong khu vực Bắc Kinh, các công ty tập đoàn mọc lên như nấm sau mưa, từng bước đã hình thành một mạng lưới các mối quan hệ lợi ích, lúc này Tập đoàn Lam Thị bỗng nhiên chen chân nhảy vào, cháu nghĩ cho dù đây là tập đoàn lớn nhất Trung Hoa cũng được, ở Bắc Kinh cũng sẽ không hớt được nhiều nước béo đâu. Có điều, nếu ở Bắc Kinh. Chính phủ chịu làm chỗ dựa cho họ, cục diện sẽ không đơn giản như vậy.

Sở Phàm chậm rãi nói.

- Mối quan hệ của bí thư thị ủy Trương Bằng và Lam Chính Quốc cực kỳ tốt đẹp. Nghe nói việc Tập đoàn Lam Thị chuyển tới Bắc Kinh cũng chủ yếu là được Trương Bằng chủ trương gợi ý.

Kỷ Thiên Vũ nói.

- Chủ tịch của Tập đoàn Lam Thị - Lam Chính Quốc đã có được mối quan hệ như vậy, không khó giải thích việc di chuyển tới Bắc Kinh của họ. Như vậy tiếp theo cần chính là im lặng quan sát Tập đoàn Lam Thị!

Sờ Phàm dừng một chút rồi tiếp tục

- Việc Tập đoàn Lam Thị chuyển tới Bắc Kinh, hẳn không phải chỉ ảnh hưởng đến lợi ích của tập đoàn bất động sản Quốc Cảnh, mà còn nhiều tập đoàn công ty khác cũng sẽ chịu thiệt thòi không nhỏ. Cháu nghĩ trong giai đoạn hiện tại, chú Kỷ nên án binh bất động, xem diễn biến tình hình thế nào đã. Có câu "đứng mũi chịu sào", chúng ta không cần thiết phải tiên phong đứng lên cùng tranh đấu với Tập đoàn Lam Thị. Làm như thế chúna ta sẽ không được một chút lợi ích nào hết. Cháu tin tưởng, chỉ không lâu sau, sẽ có tập đoàn hoặc công ty khác sẽ đứng ra đấu tranh với Tập đoàn Lam Thị. Lúc ấy chúng ta cứ việc bàng quan đứng ngoài mà theo dõi hiểu được mục đích của Tập đoàn Lam Thị, tất sẽ có cách giải quyết. Tới khi đó chúng ta sẽ tìm cách đối phó với họ.

- Đúng! Tốt! Tốt! Nói cho cùng; lần này Lam Chính Quốc vội vàng tới đây, có thể nói ai cũng biết cái tâm Tư Mã Chiêu* của hắn. Tiểu Sờ nói đúng, chúng ta cứ án binh bắt động, mỗi ngày cứ làm thật tốt các công việc của mình, đưa tập đoàn Quốc Cảnh phát triển đi lên. Chỉ việc đứng ngoài quan sát cuộc đấu tranh của Tập đoàn Lam Thị và các công ty tập đoàn khác. Nhìn ra mục đích của họ rồi mới có thể tính đến chiến lược canh tranh và phòng bị tương ứng. Cái này gọi là biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!

Kỷ Thiên Vũ trầm giọng nói.

(DG: * Tâm tư Tư Mà Chiêu: cách nói ví von chỉ sự đa nghi, xảo quyệt, muốn thâu tóm thôn tính người khác.)

- Con cũng thấy Tiểu Sở nói rất có lý. Có vẻ như anh ấy rất biết cách nhìn và phân tích tình thế. Trong tình thế Tập đoàn Lam Thị muốn vào Bắc Kinh, ở thời khắc mấu chốt, nếu Tiểu Sở chịu vì Tập đoàn Quốc Cảnh mà ra tay, hẳn kết quả rất tốt. Có điều Tiểu Sờ không chịu.

Đại tiểu thư ý nhị nói.

- A? Tiêm Tiêm đã đề nghị qua với Tiêu Sở rồi hả?

Kỷ Thiên Vũ hỏi.

- Trước khi ba trở về có nói qua. Có điều anh ấy không chịu.

Đại tiểu thư nói.

Kỷ Thiên Vũ nghe vậy. Liếc mắt nhìn Sở Phàm một cái, ha hả cười nói:

- Nam nhi có chí khí! Ba tôn trọng quyết định của Tiêu Sở, nếu cháu nghĩ tới Tập đoàn Quốc Cảnh, chúng ta lúc nào cũng hoan nghênh cháu. Ha ha!

- Cám ơn chú Kỷ. Cháu từ chối đại tiểu thư cũng vì e ngại dư luận nói này nọ không hay. Có điều bất cứ lúc nào cháu cũng có thể vì đại tiểu thư, vì chú Kỷ góp sức. Những việc nào hợp với cháu, cháu nhắt định sẽ dốc sức làm!

Sở Phàm nói.

- Tốt! Tốt! Cháu có cái tâm này là chú Kỷ đã rất vui rồi.

Kỷ Thiên Vũ cười lớn.

- Ơn tri ngộ của chú Kỷ. Sở Phàm suốt đời khắc ghi trong lòng, vô cùng cảm kích!

Sở Phàm đáp.

- Aizzzzz, đừng nói vậy, đừng nói vậy. Chú làm như vậy... là... là... có một số việc sau này cháu sẽ từ từ biết!

Trong mắt Kỷ Thiên Vũ có một tia khác thường.

Lời nói này của Kỷ Thiên Vũ làm cho Sờ Phàm cảm thấy nao nao. Hắn cảm thấy Kỷ Thiên Vũ còn giấu hắn rất nhiều chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.